Nhiều ngày sau đó, cô gái nhỏ mất tích sạch sẽ
Nép sát bức tường cao ngất như cất giấu bí mật của nhân loại, hai ánh mắt lồng khít nhau, hai đôi đồng tử chật ních những cảm xúc lẫn lộn. Hà Chi trân trân nhìn Lâm Viên như vừa bất thình lình bị anh cắm phập nhát dao lút cán. Đáy mắt cô tê cứng tựa mặt hồ đóng băng, hốc mắt âm u hừng hực những tia phẫn nộ. Cánh mũi phập phồng phả ra từng làn hơi mạnh và
lạnh như kim loại. Lồng ngực xoắn vặn dữ dội tựa múi cam tươi bị vắt
kiệt nước, trước sự thật mới vừa được bóc toạc.
Hóa ra, Danh Khôi còn sống!
Cái đêm cùng Lâm Viên nốc bia trên ban công lộng gió, Hà Chi từng
thoáng thấy bóng người quen thuộc chìm lẫn cùng đêm đen đặc sếnh, sự
quen thuộc đến thắt lòng ấy đã vàu nát tim phổi cô. Hà Chi cứ đinh ninh
rằng mình lại bị ảo ảnh chơi khăm như vô số lần trước. Quãng thời gian
đầu lầm tưởng Danh Khôi đã chết, Hà Chi khi rồ dại gào khóc, khi lại
tươi tắn cạnh Danh Khôi. Cô đã hồi sinh từ trí não lẫn trái tim chấn
thương. Nỗi nhớ to lớn, tình yêu to đùng của Hà Chi đã nhào nặn ra một Danh Khôi chân thật như bằng xương bằng thịt.
Có lúc anh ngồi chăm chú trước màn hình máy tính chằng chịt những ký
tự rối rắm, bàn tay gõ như bay trên bàn phím, thành thạo kéo chuột,
click chuột. Hà Chi tựa sát lưng anh cùng cốc ca cao nóng hổi, kê chiếc
cằm nhỏ lên vai anh, thò ra đôi mắt tò mò lắm phiền phức. Có lúc Danh
Khôi nằm trên giường nghiền ngẫm sách lịch sử, Hà Chi như mèo con cuộn người cạnh anh, đầu gối ngoan lên ngực anh, đôi chân thon dài vắt ngang bụng anh, cầm di động lướt net nghiên cứu cung
hoàng đạo của hai người. Có lúc Danh Khôi đứng cạnh khung cửa rực nắng,
nghiêng đầu ngắm những ngón tay Hà Chi nhảy nhót trên phím dương cầm,
anh cười bâng quơ rồi chợt choàng tay ôm siết cô từ phía sau.
Đã là những chuỗi ngày dài đằng đẵng Hà Chi lún sâu trong hão huyền.
Cô như kẻ điên thường cười nói một mình, đã lượm lặt được biết bao bì
tải đựng đầy những ánh mắt ghê sợ của đám đông chung quanh. Cô thậm chí
đã nhận giấy khám tâm thần từ bác sĩ.
Thế mà, Danh Khôi còn sống!
Dưới cơn mưa xối xả ngả ngớn khắp thành phố, Hà Chi lặng lẽ bám theo
anh trai tới ngôi nhà hai tầng nằm tận góc phố thưa thớt. Cô rón rén náu mình sau góc khuất, tim như chực nhảy bổ khỏi lồng ngực khi người thanh niên trẻ bước ra khỏi cánh cổng sắt. Bóng dáng cao gầy quen thuộc đến
thắt lòng. Chính người đã như tên địa chủ tham lam nằm chiễm chệ trong
hết bốn ngăn tim Hà Chi từ năm cô mười lăm tuổi. Chính người đã như kẻ
cướp lưu manh trấn lột linh hồn, trí não cô suốt bốn năm trời.
Thiếu anh, cô như người lữ khách đói khát, mệt lả lê từng bước rã rời trên sa mạc mênh mông. Không anh, cô như đang cố bám lấy khúc gỗ trôi
lềnh bềnh trên đại dương bất tận. Mất anh, cô như đứa trẻ lạc mẹ đứng
ngơ ngẩn bên lề đường tấp nập xe cộ.
Thế nhưng Danh Khôi còn sống!
Chân tay Hà Chi bủn rủn, từng thớ da múi cơ mềm nhũn như chiếc bánh
ỉu, thể xác kiệt quệ, bơ phờ. Cô bỗng thèm được chết đi trong ít phút,
ngay cả khi ít phút ấy phải đánh đổi bằng mười năm cô sống. Rồi khi cô
mở mắt, bầu trời sẽ lại trong vắt chẳng gợn mây, nắng vàng ươm quết phủ
lên vạn vật.
Thật buồn, khi cuộc sống là chuỗi chịu đựng dai dẳng.
Ngó lơ những tin tức phủ dày phương tiện truyền thông, luôn có mối
linh cảm con con vướng vít quanh Hà Chi, rằng Danh Khôi chưa bao giờ
biến mất khỏi thế giới của cô. Trở lại thành phố, mối linh cảm bé tí ấy
chợt lớn phổng. Cô cứ lẳng lặng dạo bước đến biệt thự nhà anh, nơi đặc
sệt mùi u ám, ảm đạm sau cái chết của cảnh sát trưởng thành phố cùng phu nhân. Cô nấn ná ở đây, như đứng gần nhà máy nhiễm độc, hít đầy phổi
khí cacbon monoxit nhưng chân chịu không chịu lết đi.
Rốt cuộc, Danh Khôi còn sống!
– Xin em, Hà Chi, thật bình tĩnh nhé. Anh em mình sẽ nói chuyện sau, được chứ?
Lâm Viên ghì chặt bờ vai cô em gái nhỏ đang run lên từng cơn như cây
cỏ dại trong mùa gió bão. Cả người cô đầu mùi mưa ẩm ướt. Một sự thật,
một khi hai người biết trở lên ắt có ngày bị lột trần. Lâm Viên đã nhiều lần mường tượng nếu Hà Chi biết sự thật, cô gái nhỏ sẽ gào ầm, rơi vào
bất thần, đờ đẫn. Nhưng không, ánh mắt Hà Chi tỉnh táo đến bất ổn.
Tiếng khóc khan của trẻ con lan rộng khắp ngôi nhà hai tầng,
thanh âm thơ trẻ đang đau đớn như cào xé tim Thượng Đế. Người đàn ông
trẻ bế theo cậu bé được bọc cẩn thận trong chiếc khăn tắm mềm
mại tiến đến chiếc taxi mới phóng tới. Như có con mắt gắn sau gáy,
anh chợt ngoảnh đầu, con ngươi lặng đi khi thấy cô gái nhỏ đang
đứng sững dưới tán cây hoa sữa thơm ngai ngái.
Hơn năm giờ sáng, ánh nắng như tràn ra từ chiếc bình khổng lồ đổ
nghiêng, rơi giọt loang lổ trên khắp thành phố. Những tinh thể nắng dịu
mắt của ban mai hắt lên những bóng lưng đã bất động thâu đêm, đông cứng
suốt nhiều tiếng đồng hồ. Cô gái nhỏ ngồi thất thần cạnh chiếc piano
đen, đầu gối im lên nắp đàn lạnh ngắt, đôi tay buông thõng kỳ quặc giữa
không trung như mới cứa mạch máu. Những suy nghĩ sắp ra ngăn nắp như
thể chủ nhân của nó đã thức trắng nhiều đêm liền mà chẳng hớp
một ngụm cà phê.
Trên chiếc sofa dài, chàng trai trẻ nửa nằm nửa ngồi trong
những trăn trở, tay kẹp điếu Malrboro hút dở, dưới chân anh la liệt
tàn thuốc xám ảm đạm, như có thể gom được một đống nhỏ. Như không cần ăn, uống, ngủ hay đi bồn cầu, anh có thể sống qua nhiều ngày
liên với dòng chảy suy nghĩ trôi khắp trí óc. Anh đã chỉ hé lộ cho
Hà Chi một phần sự thật đang sắp chết ngạt dưới lớp bụi thời gian. Còn cái chết hoàn mỹ do bố sắp đặt, đó vĩnh viễn là bí mật.
Bỗng Hà Chi chậm rãi ngồi thẳng người, cô mở nắp đàn, bàn tay
đặt nhẹ tênh lên các phím trắng đen, dạo những nốt mềm mại,
man mác. Bản ” Night of the piano ” êm dịu cất lên khắp căn phòng,
tựa một linh hồn u ám đang phiêu trong những phần tử không khí
nhẹ bẫng. Nốt cuối tắt, Hà Chi nhắm hờ mắt, môi hé nét cười
nhạt tạm biệt quãng thời gian năm năm, một phần ba đời người cô
lãng phí cho một người.
Buổi sáng nắng đẹp hôm ấy, khi anh trai đã ngủ li bì dưới
tác dụng của viên thuốc pha trong cốc nước lọc. Hộ chiếu, giấy tờ tùy thân của anh bị cô em gái đốt sạch thành đám tro lẫn
cùng tàn thuốc.
Hà Chi xách va li rời thành phố, đột ngột và lặng lẽ như khi trở lại.
Nhiều ngày sau đó, cô gái nhỏ mất tích sạch sẽ, như hạt nước
bốc hơi khi nắng lên. Mất tăm hoàn toàn như bụi bị gió cuốn
bay. Mất hút một cách đáng sợ như linh hồn đã trút bỏ sự
sống.