Bị đóng đinh dưới ánh mắt giận dữ của Lâm Viên, Hà Chi cúi gằm mặt
như đứa trẻ biết lỗi nhưng vẫn bĩu môi đầy bướng bỉnh. Mặt cô nhóc đỏ
ửng sau nhiều tiếng đồng hồ lếch thếch đi bộ giữa cái nắng gắt, mái tóc
ngắn xõa tung lộn xộn, dây giày converse cũng bung nốt. Trong bầu không
khí đang bị bao trùm bởi sự im lặng, cô nhóc đưa chân đá chiếc túi du
lịch to đùng, thủ phạm đè lên vai cô suốt chặng đường dài.
Tiếng thở hắt bực bội khiến Hà Chi thót tim, tuy lá gan đang co rúm lại dưới cái trừng mắt dữ tợn nhưng vẫn mạnh miệng tuyên bố:
– Anh, em bỏ nhà rồi!
Lâm Viên đập mạnh bàn, quát to:
– Có biết mình đang làm cái quái gì không hả? Bố mẹ tìm em từ sáng, suýt chút đã báo luôn cảnh sát rồi!
– Kệ. – Hà Chi hừ mũi vẻ bất cần.
– Bố mẹ lại không chiều em hay bắt em làm gì? Mười lăm tuổi rồi, loạn thế đủ chưa? – Lâm Viên nghiêm giọng nạt. Là một người anh trai nổi
tiếng yêu em gái nhưng không có nghĩa là anh không biết nổi cáu. Nhất là mấy trò nhịn ăn, làm mặt lạnh mỗi khi cô nhóc không vừa ý thứ gì.
Hà Chi là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Mẹ mất được vài năm thì bố kết hôn cùng một giáo viên thanh nhạc. Mẹ kế và anh không hợp nhau, cứ
hờ hững sống chung dưới một nhà như người xa lạ. Nhưng Hà Chi đối với
anh là một món quà của thượng đế, kể từ mùa thu ấy bé Thiên Bình* chào
đời, cảnh vật đất trời dường như khoác lên mình chiếc áo mới, mong manh, khơi gợi và đẹp đến lãng mạn. Nhóc Hà Chi chẳng chọn bố cũng chẳng chọn mẹ, cứ vươn bàn tay nhỏ tí
xíu và cười híp mí với anh. Lâm Viên yêu chiều cô bé em hết mực, như bao nhiêu tình thương anh thiếu thốn đều bọc hết cả vào người Hà Chi.
[ Thiên Bình : một trong mười hai cung hoàng đạo. Sinh vào 24/9 – 23/10 ]
Đến năm Hà Chi lơn lớn thêm chút, đủ nhận thức để nhận ra những cuộc mâu thuẫn gia đình luôn quẩn quanh trong thế giới màu hồng của cô, Lâm Viên quyết định
thuê phòng trọ ở riêng. Với ý nghĩ không còn anh, ngôi nhà ba người sẽ
ấm áp trọn vẹn. Tuổi thơ xinh yêu của Hà Chi sẽ không sứt mẻ bởi những tiếng cãi vã.
– Được rồi, anh đưa em về. Bố mẹ chắc sợ em rồi đấy, bé hư! – Lâm
Viên thở dài thượt, vò tóc bối rối nhìn Hà Chi đang sụt sịt, mắt đỏ hoe.
Cô nhóc này có nụ cười rực rỡ tựa nắng, mắt luôn lấp lánh tia vui vẻ, rất ít khi ủ dột hay buồn bã, nhưng một khi đã rơi nước mắt thì bặm môi khóc đến lúc mệt, ngất
xỉu mới thôi. Còn nhớ ngày đông ảm đạm nào, khi Hà Chi tận mắt thấy Lâm
Viên bị mẹ kế cho ăn trọn một tát, liền khóc ầm ỹ đến khàn giọng, mất
tiếng. Phải đến lúc mẹ kế phải xin lỗi Lâm Viên thật tử tế, Hà Chi mới
lại cười toe rồi … lăn ra ngất xỉu.
– Nào, thôi nhé Hà Chi! Anh hai còn chưa mắng em gì mà, ngoan nào,
anh bỏ cả cuộc họp công ty để về với em mà. Ngoan, anh đưa em về, không
khóc đâu đấy!
Lâm Viên định tiến tới bên Hà Chi, nhưng anh vừa chỉ mới nhấc chân, cô nhóc đã ngồi phịch xuống sàn ăn vạ:
– Anh đuổi em chứ gì? Được luôn, em đi bụi!
Đi bụi? Lâm Viên phì cười liếc vẻ mặt hậm hực của Hà Chi, ngồi một
cục hệt bãi cao su dính chặt lấy sàn thế thì đi bụi kiểu gì? Anh cúi
người xuống cạnh Hà Chi, vén đi mấy sợi tóc phủ quá đôi mắt to tròn như
bi.
– Sao hả? Muốn anh hai và bố mẹ thế nào, Hà Chi cứ nói. Em là nhất!
Hà Chi vươn tay ghì chặt Lâm Viên xuống, vừa ôm vừa vùi đầu vào vai anh, thút thít:
– Anh ơi, em không chịu nổi! Mấy năm anh đi, bố mẹ ngày nào cũng cãi
cọ, tối qua còn đòi li dị! – Hà Chi bám rịt lấy cổ Lâm Viên, lắc đầu
nguầy nguậy – Em nhất định không về đó đâu, em đi bụi, em đi bụi!
Lâm Viên sững sờ, từng lời nghẹn ngào của Hà Chi như gáo nước lạnh
tạt vào mặt anh. Chưa bao giờ cô bé hé môi kể với anh việc này, lúc nào
cũng chỉ trưng ra cuộc sống đủ đầy của một nàng công chúa bé bỏng muốn
thế nào thì được. Ngại mẹ kế, dù ở trọ không xa lắm nhưng anh chẳng đặt
chân về nhà, Lâm Viên mỗi lần hỏi thăm Hà Chi, cô nhóc đều nhí nhảnh đáp rằng.
” Anh không định về đấy chứ? Chúa ơi, lẽ nào Ngài nỡ cướp đi phút bình yên của đứa con chiên bé bỏng này? ”
Sự tinh nghịch, hồn nhiên hóa ra chỉ là lớp ngụy trang. Lâm Viên
nhầm, chính anh đã bỏ rơi Hà Chi trong ngôi nhà u ám đó, với hai người
tính cách trái ngược và cuộc hôn nhân nứt rạn. Những năm qua, Hà Chi luôn cô đơn trong chính nơi cô bé sinh ra và chọn cách giấu nhẹm đi để Lâm Viên thoải mái vùng
vẫy trong bầu trời đầy tự do. Nhưng Hà Chi không có sức chịu đựng to lớn đến mức mỗi ngày đều bị đánh thức bởi tiếng bố mẹ dằn vặt, sỉ vã lẫn
nhau và tới đêm, giật mình nghe bố giận dữ sập cửa bỏ đi, còn mẹ ở lại
tức tối quăng hết đồ đạc của bố.
Một cô bé đang lớn không được ôm ấp bởi vòng tay gia đình như bao bạn bè khác, Hà Chi lạc lõng hệt mẩu xếp hình bị vứt chỏng chơ cạnh bức
tranh hoàn chỉnh.
– Ở với anh, em phải học hành đều đặn, tự ăn uống và ngủ nghỉ có khoa học! Nếu không, anh Lâm Viên kệ em đi bụi thật đấy! – Lâm Viên dí ngón
tay trỏ vào vầng trán nhỏ lì lợm của Hà Chi, dọa nạt dù biết rõ, cô nhóc này từ bé đã chả sợ anh gì sất.
Hà Chi vênh mặt phẩy tay, ra vẻ như chuyện nhỏ. Cô nhóc cười rạng rỡ
hết cơ, khoe Lâm Viên hàm răng trắng tinh rồi tung tăng đi thăm thú lãnh địa mới, hết nghịch cái này rồi vọc cái kia, để mặc anh trai thu dọn
chiếc túi xách chất cả đống thứ linh tinh như đĩa phim, gấu bông, tượng
búp bê Nhật bản …
– Em đưa những thứ này làm gì, hả? Quần áo đâu, bàn chải đánh răng
đâu, cặp sách đâu? – Lâm Viên gắt ầm, nhưng đáp trả là một tiếng ” Wow ” to đầy thích thú.
Lúc mắt Lâm Viên tóm được bóng Hà Chi đang táy máy lục lọi trong căn
phòng có chiếc piano đặt cạnh cửa sổ, anh vỗ trán, nhìn trần nhà và thở
một cái dài thườn thượt. Tối nay, tên bạn thân của anh hẳn sẽ cho thuốc
sổ vào thức ăn …