Ái Hận
Áo trắng như họa, tài hoa phong nhã. Trong dung mạo kinh động thiên nhân, đôi mắt không giấu
được vẻ thanh cao ngạo mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người
thường, ánh mắt thản nhiên mà lạnh nhạt, lưu động như nước như trăng.
Không thể dùng bất kì từ nào để miêu tả Bạch Tử Họa, dù miêu tả hắn thế nào cũng không phải hắn.
Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng
toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh
đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.
Ngọc đẹp khẽ bay, hương thơm khẽ thoảng. Gió mang mùi hương dìu dịu nhẹ lướt qua chóp mũi rồi tràn vào tận đáy lòng.
Bạch Tử Họa nhìn tiểu sư muội, mỉm cười giọng thanh thúy như tiếng ngọc vỡ: "Lần đầu gặp mặt!"
Trong chớp mắt Phong Dao tranh cảm thấy thời gian của thế giới dường như bị ngừng lại.
Trong không trung, Tam điện hình thành một bức tường trong suốt cực lớn, che
phủ cả Trường Lưu. Cho nên phía chân trời xanh thẳm xa xa thỉnh thoảng
sẽ có một luồng phản quang chuyển động cực nhanh tạo thành cầu vồng.
Chiều tà, mặt trời xuống núi, đôi khi có thể nhìn thấy hình ảnh đảo
ngược của cả Trường Lưu Sơn trên bầu trời, ảo ảnh mà lộng lẫy, hòa lẫn
với hình ảnh phản chiếu dưới biển, thế là có ba Trường Lưu Sơn.
Tuyệt Tình điện lờ lững ở phía Đông bầu trời, so với chính đảo Trường Lưu Sơn có vẻ hơi nhỏ bé. Thác nước từ phía trên đổ xuống như một sợi dây xích
màu bạc, nối liền Tuyệt Tình điện với Trường Lưu Sơn, như níu giữ lại để không bị gió thổi đi.
“Ngươi cầm mấy cuốn sách trên bàn về xem
trước, phải nhớ kĩ toàn bộ, một năm sau đọc thuộc lòng cho ta nghe.
Nhưng ngươi phải tự dựa vào sức mình mà học, không được nhờ vả bất kì
ai.”
Phong Dao Tranh đứng một bên nhìn sư phụ đang ngồi bên án
xem tài liệu lớn nhỏ của Trường Lưu Sơn, lại nhìn một chồng sách ôm
trước ngực không khỏi thở dài nhận mệnh.
“Đệ tử biết rồi.”
Trở về phòng của bản thân, Phong Dao Tranh cầm mấy cuốn sách lên, là nhạc
phổ, thơ phổ, kì phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ. Trang giấy
đã úa vàng, chắc có từ lâu lắm rồi, bó thành một bộ, trên cùng đề “Thất
tuyệt phổ”, vừa nhìn đã biết là những cuốn sách cổ cực kì quý giá.
Phong dao tranh vốn cho rằng sư phụ thụ nghệ truyền giáo, bắt đệ tử phải khổ
luyện tu hành, không ngờ lại bắt nàng đọc sách? Việc này khiến cho nàng
nhớ đến kiếp học hành đời trước, đối việc học thuộc chính là sở trường
của nàng đừng nói kiếp này khả năng ghi nhớ được tăng lên, bảy bảy cuốn sách này chỉ cần vài tháng là có thể thuộc làu làu, bắt nàng học trong
một năm là sao?
Sư phụ, người có cần hoài nghi iQ của đồ đệ không được cao?
Một tay chống má, một tay giở trang sách của một quyển nào đó, nhìn
thấy chỗ nào cũng có chữ, nhưng chi chít đều là đề mục, không hề đề cập đến chính văn và nội dung. Trang giấy cũng rất kỳ lạ, tay chạm vào đề
mục nào, hay tập trung nghĩ đến nội dung nào, chữ trong sách toàn bộ sẽ
đổi thành nội dung của đề mục đó, hơn nữa nếu ở giữa không hiểu chỗ nào
thì có thể lật ra xem lại.
Tất cả những đề mục trong sách đều
bình thường đến không thể bình thường hơn. Lấy nhạc phổ làm ví dụ, ngoại trừ nhạc cụ, nhạc thức, tác phẩm nổi tiếng… còn có cầm phổ, tiêu phổ,
ca phổ, vũ phổ và các loại khác, dường như đề cập đến tất cả những thứ
liên quan đến nhạc, tường tận vô cùng.
Còn kiếm phổ cũng như thế, các loại kiếm nổi tiếng, truyền thuyết và căn nguyên thành lập của các
kiếm phái, những cao thủ sử dụng kiếm, điều quan trọng khi điều khiển
kiếm, kiếm pháp của các môn phái, không gì không có, không gì không
biết.
Dược phổ lại bao gồm cả những loại thảo mộc hoa cỏ đã bị tuyệt chủng, thú quý trùng lạ, y thuật chế tạo thuốc, độc dược…
Mỗi một cuốn sách đều chứa tất cả tinh túy và tri thức của một lĩnh vực,
thậm chí còn có những điều có người dùng cả đời cũng không thể chạm vào, lĩnh ngộ và học tập.
Càng đọc Phong Dao Tranh càng hiểu rõ, vì
sao sư phụ lại cho nàng những một năm. Đừng nói một năm bảy cuốn, cho dù bảy năm một cuốn nàng chưa chắc đã thuộc hết được.\\(TT_TT)//
Điều đáng an ủi chính là sư phụ chỉ bảo nàng thuộc, không bắt nàng học, dành nhiều thời gian đọc nhiều hơn, hẳn vẫn có thể nhớ được.
Những
quyển sách này rất kì diệu, không chỉ có chữ, mà còn có cả tranh vẽ chỉ
cần nàng muốn những hình ảnh này sẽ chuyển động, hình thành ảo ảnh mà
làm mẫu cho nàng học.
Nếu sách giáo khoa có thể như thế này, nàng dám chắc tất cả các học sinh nhất định sẽ rất thích thú với việc học.
Sư phụ hạn định thời gian để nàng tự đốc thúc chính mình, còn những thứ
như tiến độ hay sắp xếp thì hoàn toàn không có giới hạn gì cả. Cho nên
Phong Dao Tranh thường theo Sênh Mặc Tiêu chạy ra ngoài chơi, sau đó
quay về kể chuyện hai vị sư huynh cuồng tu luyện về những chuyện hay ho
mới xảy ra trong núi để tránh hai vị sư huynh hoàn toàn bọn ngăn cách
với thế giới bên ngoài.
Sư phụ phần lớn thời gian đều ở trong
điện thanh tu, nhưng vì không cần mỗi ngày đều phải bái kiến, thầy trò
gặp mặt nhau không nhiều, đôi khi mười ngày, thậm chí nửa tháng cũng
chưa thấy mặt.
Cho nên thân là đại sư huynh, Ma Nghiêm cảm thấy mình phải quản lý thật tốt bọn sư đệ, sư muội.
Đối với Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm cảm thấy vô cùng an tâm cho nên chỉ có nàng và Sênh Mặc Tiêu mới chịu sự quản thúc của hắn.
" Sư đệ, ngươi lại định mang tiểu sư muội đi gây họa?"
" Gây họa? Nào có, nào có." Sênh Mặc Tiểu cười đáp.
" Phong Dao Tranh, muội đã học hết số sách sư phụ giao chưa?" Ma Nghiêm đưa mắt nhìn về phía nàng.
" Đã hoàn thành!"
" Nếu đã học xong, thì theo ta đi luyện kiếm..." Ma Nghiêm cho nói xong thì liền bị lời của Phong Dao Tranh cắt đứt.
"Nhị sư huynh, ngươi thích ăn món nào? Ta và tam sư huynh định xuống phòng
ăn ở Hợi điện lấy một số nguyên liệu về nấu ăn." Phong Dao Tranh hớn hở
cầm Thực phổ, chạy đến trước mặt Bạch Tử Họa hỏi.
Mặc Bạch Tử Họa rất lạnh lùng nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Phong Dao Tranh muốn
thân cận vị sư huynh này. Dựa vào những ngày tháng ở Tuyệt Tình Điện,
nàng liền nhận ra người này khắc tinh của Ma Nghiêm.
Đối với sự nhiệt tình của Phong Dao Tranh, Bạch Tử Họa có điểm sửng sốt, một lúc sau mới mỉm cười đáp:" Tùy muội!"
" Vậy thì ăn mấy món này đi, chờ muội cùng tam sư huynh xuống kia tìm
nguyên liệu, nấu xong sẽ thông báo cho huynh!" Phong Dao Tranh vui vẻ
chạy đi mà không thèm để ý sắc mặt đen như đích nồi của Ma Nghiêm.
Nhìn bóng lưng của Phong Dao Tranh, Ma Nghiêm cảm thấy có chút đau đầu.
Đi tới gần thác nước, Phong Dao Tranh nổi hứng rút thanh mộc kiếm nhìn Sênh Mặc Tiêu: " Tam sư huynh, thử trò này xem."
Nói đoạn nàng nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó dùng nó làm ván, theo dòng nước
xiết trượt thẳng xuống Trường Lưu, Sênh Mặc Tiểu cũng hứng thú thử một
phen.