Trong cơn đau nhức,
Diệp Hi mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cô chưa chết sao? Hơn 10 phát súng xuyên cơ thể mà vẫn không chết sao? Là Hàn Thiên cứu mình
sao? Đôi mắt đen bóng dần dần mở ra, khung cảnh trắng toát của bệnh
viện, Cảm giác đau nhức vẫn còn y nguyên, thật sự cô chưa chết? Còn đang mơ hồ với mọi thứ cô nghe được âm thanh bên tai tưởng như quen thuộc
mà xa vời, là tiếng của A di: ‘ Tiểu Hi, con tỉnh rồi sao? Làm A di lo
lắng quá, con ổn chứ?’ Là Adi nhưng không phải lúc cô 22 tuổi vì Adi
không khuyên bảo được cô mà bệnh qua đời sao? Sao Adi lại ở đây? Chẳng
lẽ…
Mở miệng ra cô nghe được âm thanh khàn khàn của giọng mình: ‘ Adi, là adi sao? Tiểu Hi nhớ Adi nhiều lắm, adi…’ Bất ngờ trước phản
ứng của cô, Adi đưa ôm cô thật chặt: ‘ ngoan tiểu Hi ngoan adi đây rồi,
tiểu Hi đừng sợ, có a di đây’ Diệp Hi buông dần đôi tay ra, đôi mắt ngấn nước dần hiện ra, cô nhìn adi thật lâu sau đó vươn tay lấy chiếc điện
thoại trên đầu tủ, đây là chiếc điện thoại trước kia ông ngoại tặng cho
cô, là món quà cuối cùng cô được nhận, nhớ tới ông ngoại cô lại nhớ đến
mẹ, mẹ cô bị những kẻ độc ác hại chết, cô thề cô sẽ báo thù, còn có…
Nhìn vào màn hình Diệp Hi bất ngờ, đó là tấm ảnh cô chụp cùng ông
ngoại, Lãnh gia gia còn có … Hàn Thiên nữa, hôm nay cô nhớ lại nhiều kỉ
niệm quá. Màn hình điện thoại chỉ hôm nay ngày 25/10/2015 là 8 năm trước khi cô chết vậy không lẽ… Đúng thật sự là cô trùng sinh, trùng sinh lại 8 năm trước, hôm nay là 7 ngày sau tang lễ ông. Kiếp trước, ngày này,
cô khóc đến vô tâm liệt phế mà nằm bệnh viện, ngày này cô chuẩn bị dọn
đến ở cùng baba cô là Lâm Phàm, cuộc sống của cô trở nên xa hoa hơn,
cuộc sống của cô do mẹ kế sắp xếp, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên
trụy lạc, mất dần tính người. khuôn mặt bắt đầu bôi son trét phấn từ
đây.
Ông trời đã cho cô sống lại, cô sẽ thay đổi chính mình,
thay đổi chính cảm xúc,yêu thương nhiều hơn, sốngbằng chính mình sẽ giúp mẹ báo thù, tìm kiếm yêu thương nhiều hơn.‘ Adi bao giờ con có thể ra
viện vậy? Con muốn về thăm ông, được hay không adi?’ Adi nhìn cô đôi mắt phức tạp khó xử: ‘ Tiểu Hi adi không muốn làm con đau long nhưng sự
thật là ông con đã mất rồi, con cứ như vậy ông con và mẹ con trên trời
linh thiêng sẽ rất giận đó.’ Adi nói xong câu đó nhìn cô với vẻ bất đắng dĩ mới nói ra sợ cô lại đau lòng nhưng nhìn thế nào cũng không biết cảm xúc cô lúc này. Diệp Hi mỉm cười nhìn adi, đúng adi lúc nào cũng vậy,
dù không phải mẹ ruột của cô nhưng lại yêu thương cô hết mực, vậy mà năm đó cô nhẫn tâm không nghe lời adi đến lúc adi qua đời cũng không nhắm
mắt. Nhưng ông trời đã cho cô sống lại cô sẽ không để chuyện đó lại xảy
ra, cô sẽ không để mọi chuyện diễn ra theo bàn tay của Lưu Uyển nữa.
‘ adi con không sao, dù sao ông cũng đã mất, con phải mạnh mẽ đứng lên
giúp ông giữ lại gia sản chứ đung không? Làm sao con có thể để cho bọn
người kia đứng ngoài mà nhận được gia sản của ông, adi con 20 tuổi rồi
con lớn rồi.’ Cô từ nhỏ đã được bảo vệ che chở, cô từ nhỏ đã được mọi
người tôn sung nên tính ngang ngược đã quen nay cô cũng 28 tuổi rồi chứ
không phải 20 tuổi như bề ngoài cô có thể biết được lòng người, có thể
nhận ra hết thảy rồi không còn gì đáng lo nữa. Cô có cuộc sống riêng của cô, cô sẽ làm cho bọn họ quỳ xuống van xin cô và cô cũng sẽ đi tìm hạnh phúc cho mình. Adi thấy trong mắt cô quyết tâm ôm chặt lấy cô mà khóc
an ủi: ‘đúng Tiểu Hi đã lớn rồi, tiểu Hi sẽ mạnh mẽ, tiểu Hi sẽ thành
công phải không nào?’
Ngày hôm sau, Diệp Hi ra viện, kiếp trước, hôm nay là ngày cô dọn về Lâm gia, nhưng kiếp này cô sẽ không trở lại
ngôi nhà dơ bẩn đó, cô sẽ tiếp tục ở tại khu người già nơi biệt thư ông
cô đã ở. Kiếp trước cô dọn đi không lưu luyến, kiếp này cô muốn bảo vệ
gia đình cô, bảo vệ hết thảy những gì ông để lại. Ông ngoại sống cả đời, khi 40 tuổi mới có mẹ cô là đứa con gái duy nhất, hơn 40 năm qua dù mẹ
cô đã mất khi chưa được 30 tuổi nhưng tình yêu thương của ông dành cho
mẹ cô là không bao giờ cạn, tình yêu đó còn được truyền qua cho cô, cho
đến bây giờ ông đã mất nhưng trong tim cô ông vẫn còn sống mãi.
Trở về ngôi biệt thự của mình, Ngô quản gia vẫn còn, kiếp trước sau khi cô
dọn đi Ngô quản gia cũng xin về nghĩ hưu, kiếp này, vì cô còn ở lại nên
Ngô quản gia dù đã gần 60 tuổi vẫn ở lại đây.
Chào hỏi mọi người
xong, Diệp Hi quay người lên phòng của mình. Căn phòng vừa xa lạ lại
thân quen, phải đây là căn phòng 8 năm trước cô đã ở, bây giờ trở lại có gì đó cay cay theo khóe mắt cô rơi xuống. Căn phòng vẫn như cũ, mang
theo phong cách vừa ngông lại vừa cuồng của cô, phong cách này là phong
cách theo cô từ nhỏ vậy mà kiếp trước, cô không biết trân trọng vì tranh giành vì đấu đá mà đánh mất đi con người thật của mình, nhưng chuyện
của kiếp trước thì cũng đã qua, kiếp này, cuộc sống bây giờ mới quan
trọng.
Diệp Hi sắp xếp đồ xong, mở tủ ra, bên trong toàn những
phong cách sát thủ, phong cách ngông cuồng của cô, chọn cho mình một bộ
đồ mà ông đã tặng, chiếc quần đen bó sát, mài rách hai bên chân, đôi
sandal đặc chế, vừa êm lại vừa nhẹ, chiếc áo thun phọt rộng thùng thin,
nhìn thật phong cách theo kiểu ‘du côn’ chọn tiếp cho mình chiếc nón đen mái tóc sõa xuống ngang hông, đây là phong cách đã lâu cô đánh mất. Mặt trên người bộ trang phục ấy cô đi đến bên căn phòng chứa bàn thờ ông,
bà và mẹ cô.
Nhìn ba người đang mỉm cười hạnh phúc, cô cũng tự
giác nở nụ cười ‘ông à! Cả mẹ và bà nữa, ba người chắc giờ đang hạnh
phúc vì được găp nhau đoàn tụ với nhau đúng không? Yên tâm đi, con ở đây sẽ sống tốt, ông bà và mẹ hãy yên tâm về con và phù hộ con thay mọi
người trả thù và phù hộ cho con được hạnh phúc nhé!’
Rời khỏi
nơi đó, Diệp Hi theo bước chân đi đến bên phòng của ông, nhìn chiếc
giường ấm, cô còn nhớ, ngày hôm đó, ông đã gọi cô vào phòng, cô nhìn ông cười ngọt ngào, ông lại lắc đầu thở dài với cô ‘ Tiểu Hi, con đã lớn
rồi mà không thay đổi tẹo nào vậy? Ai đời con dái như con suốt ngày ăn
mặc theo cái kiểu du côn ngoài đường, ai đời con là con gái mà suốt ngày cầm đầu đi đánh nhau là sao vậy? Rồi sau này ai dám lấy con nữa hả? Còn nữa ta cho con ăn học bao lâu nay vậy mà suốt ngày rủ rê đám nhóc cháu
mấy ông lão kia đi phá làng phá xóm mà không lo phụ giúp ta công việc ở
công ti, ta già rồi, sống không bao lâu nữa rồi làm sao có thể bảo vệ
con nên hết đời được.’ Nghe ông nói như vậy cô cười ngọt ngào ôm chầm
lấy ông thủ thỉ
' ông không được nói bậy, ông sẽ sống trăm tuổi
sễ bảo vệ tiểu Hi, tiểu Hi không cho ông nói xui xẻo, công ti của ông
sau này cháu lớn rồi sẽ tiếp quản, cháu sẽ thuê người giỏi quản lí, rồi
cháu lại cùng ông đánh cờ ăn bánh, ông chịu không?’ Ông ngoại ôm cô
cười, gõ vào đầu cô: ‘ tiểu yêu tinh, lại chỉ có cái miệng ngon ngọt’…
mọi chuyện cũng đã qua, nhìn khắp căn phòng một lượt, tự tâm cô đã quyết ông ngoại con sẽ thành công.