Diệp Hi vươn tay chỉ
cặp nhẫn kia nhưng cũng có một cô gái khác cũng vươn tay muốn chỉ cặp
nhẫn kia. Diệp Hi và cô ta bốn mắt ngìn nhau, cô gái kia nhìn đếb Diệp
Hi thì ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, ai bảo Diệp Hi ăn mặc lộ ra vẻ không
đáng tiền chi, cô ta nhìn Diệp Hi,khinh bỉ nói "Tiểu thư đây, là tôi
nhìn thấy trước cô muốn tranh với tôi sao?"
Diệp Hi nhìn cách ăn mặc của cô ta, nhìn ra cũng cí thể đoán đây là tiểu thư một tập đoàn lớn
nào đó trong nước. Nhưng mà có sao? Cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ lại dám lộ ra vẻ mặt khinh thường cô sao? Bất quá cô đang nhàm chán muốn kiếm
chuyện nghịch ngợm một tính cho đỡ nhàm chán. Diệp Hi ương ngạnh cãi lại "cô nói dối, là tôi thấy trước cô đến sau tôi" Cô gái kia tức giận "hừ
là cô đến trước, nhưng tôi thấy trước" Diệp Hi hừ lạnh, mím môi nói "nói dối là tôi thấy trước" cô gái kia cũng không yếu thế "hừ! tôi bảo tôi
thấy trước"
Hai bên giằng co qua lại hơn chục lần thấy không ai
chịu yếu thế, bèn đem trách nhiệm đổ đến nhân viên bán hàng, Diệp Hi lên tiếng "Quản lí làm phiền anh nói cho mọi người biết là ai đến trước
không?" đám đông ngày càng đông, đến đây toàn là những người có quyền có tiền, lại nổi tiếng, ai cũng sỉ diện nên rất ít xảy ra tranh chấp nay
vó trò vui ai chẳng muốn xem. Thấy mọi nguoief càng ngày càng bu đông
đúc hơn, cô gái kia vênh mặt nói với quản lí cửa hàng "phiền anh nói cho chính xác, không cần thiên vị" ý của cô mặc dù là nhắc nhở nhưng lại
cho mọi người hiểu "ý của cô ấy là không nên vì người không có tiền,
không mua nổi mà nói ra." Quản lí cửa hàng bán hàng đã bốn năm năm, đây
là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này lúng túng không biết làm sao. Cả
hai người là đến cùng nhau, lại chọn cùng một món, anh làm sao nói ai
đến trước, nhìn cô gái ăn mặc ngổn ngáo, lại lề đường, lại nhìn cô gái
ăn mặc sang trọng quý phái, quản lí lại rơi vào lúng túng, anh không
biết làm sao, ông chủ đã nói, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, mọi người lại càng ngày càng bu lại đông, ánh mắt dồn hết vào người
quản lí chờ anh nói ra kết quả. Người quản lí cầu trời cho vị cứu tinh
nào đó xuất hiện anh sẽ ăn chay mà cầu phúc cho người đó. Trời không phụ lòng người, lúc người quản lí rối rắm thì bên ngoài có tiếng hỏi vọng
vào " có chuyện gì?"
Mọi người nghe thấy âm thanh phía sau, né
đường cho người này vào, Diệp Hi nhíu mày, nhìn người đang tiến lại chỗ
cô, anh ta cao hơn 1m7,da trắng, mặc đồ tây, phong cách lịch sự nên có.
Cô nhận ra người này kiếp trước có gặp một lầntrong buổi tiệc cấp cao
của những thương nhân. Anh ta là Quân Việt, con cháu quân gia, chủ nhân
trung tâm thương mại này. Thấy anh ta bước vào cô gái bên cạnh cô chạy
đến nhào vào ngực anh ta, nũng nịu: "Việt, là em nhìn trúng đôi nhẫn
kia, cô ta tranh với em, anh phải giành lại cho em." Nhìn hai người
trước mặt, thấy Quân Việt cĩng đang nhìn cô, Diệp Hi nhún vai đáp: "là
tôi thấy trước, co ta muốn tranh" một câu nói đơn giản đem hết trách
nhiệm đổ ngược lên cô gái kia. Quân Việt nhìn Diệp Hi, phong cách ngổn
ngáo, là cô gái đẹp nhưng lại rất thông minh cá tính, thấy cô gái trong
lòng mình lại giãy dụa cãi lại : " cô ta nói dối, là em thấy trước, cô
ta muốn tranh, em không biết, dù sao anh cũng phải lấy được cặp nhẫn đó
cho em, đó là cặp nhẫn em thích, em muốn đeo cho anh" Quân Việt nghe
thấy cô gái trong lòng nói muốn đeo nhẫn cặp với anh, lòng vui mừng, anh chờ cô đồng ý đã lâu, đến nay cô mở miệng cho dù là cả trung tâm thương mại anh cũng cho chứ đừng nói chỉ là một cặp nhẫn. Ôm cô gái đang khóc
nức nở vào lòng, Quâm Việt nhìn qua Diệp Hi khách sáo nói: "Tiểu thư,
hay là cô chọn cặp nhẫn khác được không? Ở đây còn rất nhiều cặp khác
rất đẹp, chỉ cần cô chọn tôi sẽ tặng cho cô"
Diệp Hi nghe vậy
nhíu nhíu chân mày, gì chứ, Diệp Hi cô mà không mua được thứ gì còn đợi
tặng sao, nực cười.: " Quân thiếu, tôi biết anh,nhưng tôi nói cho anh
biết, tôi không cần anh tặng, thứ tôi muốn là cặp nhẫn kia." lúc đầu nếu Quân Việt nói năng biết cách, Diệp Hi cũng sẽ không tranh giành với anh ta nhưng anh ta lại đụng vào cô trước, cho dù bây giờ không thích nữa
cô cũng sẽ lấy cho bằng được. Quân Việt nhìn cô, không rõ cảm xúc : "
tiểu thư, cô biết tôi, chắc cũng biết đến gia đình tôi, tôi mong cok
thức thời, không nên chỉ vì ương bướng mua không nổi lại muốn tranh
giành, nếu như cô đồng ý Quân Việt tôi còn có thể tặng cô một cặp nhẫb
giá trị liên thành nếu bán đi có thể đủ cô mở một cửa hàng nhỏ." Nghe
tới đây, Diệp Hi thật sự tức giận, gì chứ, anh ta đang khinh bỉ cô sao?
Cô còn cần vài đồng lẻ của anh ta sao?
"Quân thiếu, anh đừng
dùng vài đồng lẻ của anh mà chọc đến tôi, thứ tôi muốn chưa bao giờ là
không có được, huống hồ gì không phải cặp nhẫn kia, đến cả trung tâm
thương mại này tôi muốn cũng sẽ có." Quân Việt nghe vậy tức giận, cô gái này mặc dù bề ngoài có vài nét đẹp nhưng lại ngông cuồng phách lối:
"tiểu thư, làm không được thì đừng sỉ diện phách lối rước họa vào thân". Đứng ngoài xem cuộC vui, Lãnh Hàn Thiên cũng không nhịn được lên tiếng: "Quân thiếu đang nghi ngờ năng lực của Lãnh Hàn Thiên tôi sao?" Thấy
Lãnh Hàn Thiên đến, Diệp Hi ba chân bốn cẳng đến khoát tay anh giọng
điệu vô tội : " Thiên ca ca ngày mai LiLi đi xem mắt em thấy chiếc nhẫn
kia đẹp, muốn mua cho cho LiLi để làm quà ra mắt với bên kia vậy mà cô
ấy tranh giành với em" Quân Việt nhìn người trước mặt, ai có thể anh
không biết chứ Lãnh Hàn Thiên, Lãnh thiếu gia lãnh khốc vô tình quyết
đoán sao anh không biết được.