Sáng ngày hôm sau,
Diệp Hi tỉnh lại, vân vê đôi mắt, những tia nắng lấp ló qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng, xoay người tỉnh dậy, Diệp Hi thấy Lãnh Hàn Thiên
ngồi cạnh bên cô, mái tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, chiếc mũi cao,
đôi môi ấy khiến cho Diệp Hi hít thở không thong muốn đưa tay chạm vào
khuôn mặt ấy. Cử động của cô nhẹ nhàng nhưng lại làm anh tỉnh giấc, bàn
tay giữa không trung cô lúng túng không biết phải để nó đi đâu
‘Tỉnh
rồi sao?’ Chỉ là một câu hỏi của anh nhưng lòng cô ấm áp, đã rất lâu rồi cô không anh quan tâm, đã lâu rồi cô xa anh, không phải chỉ hai năm mà
cả tám năm kiếp trước, nhưng kiếp này cô sẽ không để điều đó xảy ra.
Diệp Hi bỏ tay mình xuống xoay mặt đi ‘anh sao lại ở đây?’ Nghe trong giọng
Diệp Hi còn xa cách anh chỉ cười đưa tay lên vuốt tóc cô ‘Tiểu Du em còn giận anh sao?’
Diệp Hi hừ lạnh ‘em có là cái gì đâu mà dám giận Lãnh thiếu’ Lãnh Hàn Thiên cười nhẹ, cô còn giận tối hôm đó anh không nói
lời nào mà bỏ đi hay cô giận anh bỏ rơi cô hai năm?
‘Tiểu Du, đừng
giận Thiên ca ca nữa được không? Hôm đó là Thiên ca ca sai, Thiên ca ca
không nên không nói mà bỏ đi, nhưng Tiểu Du là Thiên ca ca có công việc
riêng nên mới đi gấp như vậy, tiểu Du đừng hiểu lầm Thiên ca ca được
không được?’ Nghe Lãnh Hàn Thiên nói như vậy, Diệp Hi bật dậy, nhìn
thẳng vào mắt anh ‘Thật chứ? Thiên ca ca không bỏ rơi Tiểu Du thật sao?
Vậy tối hôm đó Thiên ca ca với Viên cái gì đó …’ Lãnh Hàn Thiên là người thông minh, anh làm sao mà không hiểu ý của cô chứ, dịu dàng, ôn nhu,
đỡ cô dậy cười cười giải thích
‘Viên cái gì đó đó chỉ là đối tác làm
ăn của ta thôi, Tiểu Du đừng hiểu lầm nếu em không tin ta có thể thề với trời.’ Diệp Hi nhìn anh, thấy trên khuôn mặt yêu nghiệt của anh đều là
chân thật không tí lừa dối, cô mím môi ‘Được rồi, được rồi em tin anh
vậy, nhưng mà nếu như vậy em không thích cái gì đó Viên, anh không cần
gặp cô ta nữa được hay không?’ Ôm cô vào lòng anh cảm nhận thấy cô không thoát khỏi anh nữa mới đồng ý
‘được, tiểu Du nói gì Thiên ca ca cũng nghe cả, tiểu Du không cần giận anh nữa được không, anh sẽ đau lòng.’
Nghe anh nói như vậy trong lòng cô nở hoa ôm anh thật chặt.
Lúc hai
người xuống lầu đã thấy nhóm lão tam lão tứ đang tranh giành các món ăn
của adi la hét khắp nơi, đánh đến đầu rơi máu chảy, đã nhiều năm như họ
vẫn nhốn nháo như xưa, chạy lại chỗ đó, cô lao vào vòng cướp bóc, anh
theo sau thấy cô vẫn ngây thơ như xưa thì lắc đầu cười khổ. Nhóm của cô
có đặc điểm là lúc nào cũng phải phân trên dưới thứ tự nhưng lúc ăn
không cần mà phải tranh ai nhanh ai chậm, vì vậy lúc trước khi mọi người cùng ngồi bàn ăn mặc cho có người lớn hay không đều đánh đến đầu rơi
máu chảy. Ai bảo lão đại cô có uy, trong bàn chiến lúc nào cô cũng
thiệt, lúc nào cũng nhờ Hàn Thiên tranh cho cô, bởi cô nhỏ tuổi nhất lại là con gái làm sao tranh lại lũ hổ đói. Nhưng Hàn Thiên rất giỏi nha,
anh lớn nhất mà sức lại khỏe, bình thường anh ít tranh giành nhưng mỗi
lần thấy cô xụ mặt xuống là anh lao vào vòng chiến lấy thức ăn cho cô
nên xưa giờ cô chưa bao giờ chịu thiệt.
Bữa sáng ăn xong, các anh
chàng chỉnh lại vẻ đạo mạo tuyên bố ‘lão đại, từ nay mọi người sẽ ở lại
nhà lão đại, lão đại có việc gì phân phó thì cứ lên tiếng’ lão tam thay
mặt mọi người nói lên tiếng lòng. Người đầu tiến lên tiếng phản bác
không phải là Diệp Hi mà là Lãnh Hàn Thiên ‘không được’ thấy lão đại xụ
mặt xuống mọi người trong lòng thầm hãi, người đẩy ta, ta đẩy người
không ai lên tiếng hết, Tư Thành can đảm vì cuộc sống sau này anh hi
sinh vậy
‘Lão nhị, chúng tôi đã thống nhất rồi anh đuổi cũng không đi đâu, huống hồ gì chúng ta ở Diệp gia anh cũng ở đây, hoàn toàn có lợi
cho anh nha.’ Diệp Hi nghe không hiểu, quay lại nhìn anh, cái gì chứ anh ở nhà cô thì lợi gì, mà cô đã đồng ý đâu. Thấy cô nhìn anh, Lãnh Hàn
Thiên đỏ mặt hắng giọng trừng mát nhìn các anh: ‘các cậu đừng làm như
tôi không biết gì, các cậu muốn chuyển đến đây để tránh khỏi giám sát
của gia đình chứ gì? Ở đây là Diệp gia không ai quản được các cậu, lại
được ăn ngon đúng không? Các cậu có tin tôi báo tin này tới phụ mẫu các
cậu để họ dạy dỗ lại các cậu không?’
Nghe lão nhị đe dọa, trong lòng
ai cũng rùng mình, mọi người biết không thể trông chờ vào Lãnh Hàn Thiên bèn đánh chủ ý lên Diệp Hi, lão ngũ nịnh hot ‘lão đại, cho mọi người ở
lại đi, mọi người sẽ nghe lời mà, với lại mọi người ở đây cũng có thể
bảo vệ lão đại trước những kẻ cầm thú mà’ lão lục cũng hùa theo ‘ lão
đại, lão ngũ nói đúng đó, huống hồ gì lúc trước chúng ta cũng ở đây mà,
giờ về lại chỗ kia có chút không quen’
Biết rõ mọi người đang lừa
người dối lòng nhưng Diệp Hi không vạch trần, đầu óc suy nghĩ đến một ý
tưởng xấu, cô nhìn mọi người một lượt, bốn chàng trai thấy ánh mắt của
cô cảm giác mùa đông năm nay lạnh quá. Diệp Hi treo nụ cười trên khóe
miệng ngọt ngào nói : ‘muốn ở lại sao?’ cả bố đồng loạt gật đầu ‘sẽ nghe lời sao’?’ cả bốn lại đồng thanh ‘sẽ’ ‘bất cứ chuyện gì?’ ‘bất cứ
chuyện gì’ ‘được ở lại đi, chiều nay có thể dọn qua còn bây giờ, chuẩn
bị theo lão đại đi phóng hỏa’ nháy mắt tinh nghịch với bốn chàng, Diệp
Hi lại thiên chân vô tà chui vào lồng ngực Lãnh Hàn Thiên, tươi cười đi
ra ngoài.
Bốn chàng trai vô tội không biết mình đã bị người ta bán
đi, còn giúp người ta đếm tiền nữa, sau này họ biết rồi chỉ biết kêu
trời xanh không thấu, nhưng đây cũng là chuyện sau này.