Viên Phi Phi gần như đã quên mất nàng đã đợi hết bao lâu.
Ngày tháng không vội không ngừng trôi qua, Viên Phi Phi tìm việc khác cho bản thân làm.
——Đó là kiếm tiền.
Trước đây nàng cũng kiếm tiền, khi ấy là giúp Trương Bình bán khí cụ. Trương Bình không thể nói chuyện, lúc Viên Phi Phi mới tới ở, đều là đợi khách quen đến gõ cửa, rồi mới đặt hàng nhận hàng. Sau đó Viên Phi Phi cảm
thấy buôn bán kiểu này quá kém, liền chủ động giúp hắn đem hàng ra ngoài tìm người mua. Đi ra đầu đường đầu phố đông người qua lại, đặt xuống
một cái quầy, kiếm được thêm không ít bạc.
Tuy nhiên, Viên Phi
Phi cảm thấy Trương Bình dường như rất coi nhẹ tiền bạc. Hắn trừ việc
uống trà, ngày thường không có gì tốn kém, nhiều năm qua đi cũng tích
góp được một ít của cải. Viên Phi Phi có hỏi qua hắn, tiền dấu chỗ nào, Trương Bình thuận tay chỉ chỉ một chiếc hộp gỗ nhỏ trên giá gỗ. Chiếc
hộp đó đặt trên giá đã nhiều năm rồi, ngoại hình cũ muốn chết, Viên Phi
Phi căn bản chưa từng đụng vào.
“Cũng không tệ.” Viên Phi Phi tự nhủ, “Chắc cũng không có tên trộm nào muốn đi trộm cái thứ đầy bụi bặm như vậy.”
Thế mà giờ đây, Trương Bình không biết vì sao, làm việc cũng làm ít
đi. Viên Phi Phi đã có mấy lần thúc hắn, thấy hắn vẫn không có chút
hứng thú gì, sau đó cũng để kệ không nói nữa.
Nàng không chịu
được cảnh phải nhìn Trương Bình mỗi ngày ngồi trong sân uống trà ngây
người, nên ra phố lang thang. Sau đó lang thang một hồi, nàng ở bên
ngoài cũng mò ra một phương hướng. Cùng với Tám Chó, làm một đường dây
buôn bán tin tức nho nhỏ.
Viên Phi Phi đầu óc thông minh, tâm tư
linh hoạt, lá gan lại lớn. Lăn lộn quãng nửa năm, ngóc ngách xó xỉnh
trong trong ngoài ngoài của thành Kỳ Thuỷ đều bị nàng sờ đủ.
Mà đồng thời cùng với điều này, thời gian nàng về nhà càng lúc càng ít đi.
Con người thường là như vậy, trong lòng vốn có một điều gì đó vô cùng quan
trọng, nếu bị ép buộc chôn dấu, ban đầu sẽ cảm thấy bức bối tim gan,
sống không bằng chết. Nhưng dần dần sẽ phát hiện, có quan trọng hơn đi
nữa, cũng có thể cứ chôn hoài chôn hoài, lâu rồi sẽ phai.
Trương
Bình rất ít khi hỏi Viên Phi Phi vì sao về nhà muộn như vậy, Viên Phi
Phi cũng sẽ không giải thích với hắn. Cho dù là gần đến giao thừa, Viên Phi Phi cũng chỉ trở về vào lúc trời đã tối.
Lần đó khi về nhà,
Viên Phi Phi đã mua một chiếc đèn lồng. Đẩy cổng vào sân, nàng trông
thấy bóng lưng của Lưu Thị. Lưu Thị trời sinh thân hình yểu điệu, lá
gan lại nhỏ, bình thường toàn cúi đầu không dám nhìn người, khi ấy cổ
của nàng ta hơi hơi cúi xuống, đứng trước mặt của Trương Bình, cánh tay
ôm một chiếc rổ trúc, trên mặt rổ phủ khăn, đang cùng Trương Bình dè dặt nói gì đó.
Sau đó Trương Bình nhận lấy chiếc rổ.
Viên Phi Phi từ đàng sau bước tới, Trương Bình ngước mắt nhìn nàng. Viên Phi
Phi nói với Lưu Thị: “Sắp tết rồi, trong tiệm rảnh rỗi vậy sao?”
Lưu Thị siết chặt ngón tay, thấp giọng nói: “Trong tiệm, trong tiệm không rảnh, thiếp thân đến đưa chút đồ ăn xong đi ngay.”
Viên Phi Phi “à” một tiếng, Lưu Thị đỏ mặt, cáo từ ra về.
Viên Phi Phi nhìn theo bóng lưng của nàng ta đang khuất dạng trong sân, sau
đó quay qua, nhìn Trương Bình đang còn ngó nàng. Viên Phi Phi cười
cười, nói: “Đưa cái gì đến vậy.”
Trương Bình cầm rổ đưa qua cho nàng, Viên Phi Phi nhận lấy, nhìn cũng không nhìn, thuận tay vứt qua một bên.
Trương Bình hoàn toàn không ngờ Viên Phi Phi sẽ làm như vậy, hắn duỗi tay ra
theo phản xạ nắm được một bên của chiếc rổ, xoay nửa vòng rồi cầm được
lại trong tay, sau đó ngạc nhiên nhìn Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Ông còn lượm về.”
Trương Bình đặt rổ xuống, muốn ra hiệu gì đó, Viên Phi Phi không nhìn, đặt đèn lồng xuống, không nặng không nhẹ nói một câu: “Tìm chỗ nào treo
lên.” Rồi đi thẳng.
Trương Bình chạy theo nắm lấy cổ tay của Viên Phi Phi, hấp tấp ra hiệu——
Ngươi sao vậy.
Viên Phi Phi không trả lời, mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Bình.
“Ông nói gì?”
Trương Bình sững sờ.
Khi ấy, thành Kỳ Thuỷ đã đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, trong sân
nhà, mặt đất màu xanh xám đã phủ thêm một tầng màu trắng mỏng. Viên Phi Phi mang một đôi hài lụa xinh xắn ——là bản thân nàng tự mua, chỉ trong
vòng vài tháng nay, nàng đã kiếm ra nhiều tiền hơn Trương Bình làm ra
trong một năm.
Trương Bình không hiểu ý của Viên Phi Phi, hắn nhấc tay, lại ra hiệu thêm vài câu.
Cô ta đến biếu bánh trẻo, ngươi sao lại đối xử với cô ta như thế. Lần sau nếu ngươi không thích, cứ bảo cô ấy đừng đến nhà nữa là được.
Trương Bình giải thích xong, nhìn Viên Phi Phi. Kẻ sau vẫn trơ trơ một vẻ như cũ.
“Ông ra hiệu là ý gì?”
Trương Bình gấp rút hít vào một hơi.
Ngươi đừng gây nữa.
Viên Phi Phi lắc lắc đầu, “Xem không hiểu, ta đi đây.”
Trương Bình nắm lấy bả vai của nàng, năm ngón tay thon dài mạnh khoẻ khoá
chặt. Viên Phi Phi ngoái đầu lại, nhăn mặt nói: “Tối nay ta hẹn với
Lăng Hoa uống rượu, nếu không đi bây giờ thì sẽ muộn.”
Trương Bình nhìn nàng.
Đêm nay là giao thừa, ngươi không ở nhà cùng ——ngươi không ở nhà ăn cơm, chạy đến phường son phấn cùng hoa nương uống rượu?
Viên Phi Phi ngáp một cái, “Đều xem không hiểu gì cả.”
Trương Bình thần sắc đanh lại, vung tay lên.
“Ồ?” Viên Phi Phi kinh ngạc nhướng mày, ngước đầu nhìn bàn tay rộng lớn ấy, nói: “Ông muốn đánh ta? Tại sao đánh ta?”
Trương Bình bỏ tay xuống.
Lần này, hắn giống như hoàn toàn mất hết sức lực, khẽ thở dài một hơi, phất phất tay với Viên Phi Phi.
“Vậy ta đi đây.” Viên Phi Phi rời bước.
Từ sau hôm đó, Viên Phi Phi cứ giữ nguyên trạng thái “xem không hiểu” này hết cả nửa tháng.
Nửa tháng sau, một đêm nọ, Viên Phi Phi thức dậy giữa một bầu không khí
nồng đậm mùi rượu, trông thấy Trương Bình đứng ở đầu giường nàng.
Từ khi họ chia ra ngủ riêng, Trương Bình rất ít khi đến gian phòng
này. Cho nên một khắc kia Viên Phi Phi trông thấy Trương Bình, nàng hơi sửng sốt.
Đã vào đông, Trương Bình vẫn mặc chiếc áo vải hay mặc
vào mùa hè, bên dưới mặc quần dài cột túm lại. Mái tóc của hắn bung ra
hết nửa, trong mắt đầy tơ máu, trông giống như đã rất lâu rồi chưa nghỉ
ngơi đàng hoàng.
Còn chưa đợi Viên Phi Phi kịp mở miệng hỏi, Trương Bình đã nhấc tay.
Động tác của tay hắn chậm thật chậm, nhìn kỹ còn thấy đang khẽ run run…..
—— Nhóc con, ngươi nói chuyện với ông chủ đi mà.
Ra hiệu xong câu này, hắn gập người, hai tay chống bên mép giường, nhắm chặt mắt lại.
Trương Bình gần nửa đời thần sắc luôn bình đạm, đó là lần Viên Phi Phi cả đời này trông thấy hắn sắp muốn khóc nhất.
Nhưng Viên Phi Phi rốt cuộc không thấy được nước mắt của hắn.
Nàng cũng không biết Trương Bình đã uống bao nhiêu rượu, sau khi hắn ra hiệu câu kia xong, hắn liền say bất tỉnh nhân sự bên mép giường.
Viên Phi Phi ngồi trên giường nhìn hắn hồi lâu, sau đó đứng dậy, lôi hắn lên giường, cởi áo ra.
Viên Phi Phi đem mặt dán sát vào ngực của Trương Bình, cứ trong tư thế nửa ngồi nửa nằm như vậy, cũng không ngủ nữa.
Trương Bình giống như đã rất lâu rồi chưa tắm rửa, mùi mồ hôi trên người cùng
với mùi rượu trộn lẫn vào nhau, xông lên vô cùng đậm đặc. Viên Phi Phi
nhắm mắt lại, theo lồng ngực của Trương Bình, phập phồng lên xuống.
Sáng hôm sau, Trương Bình hoảng loạn vùng dậy từ trên giường, Viên Phi Phi nhìn hắn, nói: “Ông chủ, đêm qua ông muốn nói gì.”
Trương Bình tay ấn chặt đầu, lắc lắc, sau đó ra khỏi phòng.
Viên Phi Phi đi theo đàng sau. Sắc trời hơi âm u, không có ánh mặt trời.
Trương Bình bước vội đến bên thành lu nước, vốc mạnh mấy vốc nước. Viên Phi Phi xoay người, mặc quần áo xong, ra khỏi cửa.
Tối hôm đó nàng lại ở bên ngoài cho tới khuya. Lúc về tới nhà, Trương Bình đốt đèn dầu trong phòng, ngồi nghiêm chỉnh chờ nàng.
Viên Phi Phi bước lại gần, nói: “Mấy hôm nay, ông có vẻ thích tới phòng của ta.”
Trương Bình mở một trang giấy ra, cầm bút, viết chữ lên đó.
Bắt đầu từ ngày mai, trước nửa đêm, ngươi phải về nhà.
Viên Phi Phi cười nói: “Sao ông không ra hiệu nữa.”
Trương Bình nhíu mày, bờ môi mím chặt.
Viên Phi Phi buông đồ đang cầm trong tay xuống, gỡ dây buộc tóc ra, mái tóc dài như nước đổ xuống. Trương Bình khẽ xoay đầu đi.
“Cái này ta không nói chắc được.” Viên Phi Phi vừa thay đồ vừa nói, “Ta chỉ có thể hứa với ông, nếu như không có gì, ta sẽ về sớm hơn.”
Trương Bình thấy nàng nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
Viên Phi Phi nghe thấy tiếng cửa đóng sau lưng, không biết vì sao, cười khẩy một tiếng.
Mặc dù miệng của nàng thì nói tiếng dễ nghe, nhưng nguyên một tháng sau đó, thời gian nàng “không có gì làm” thực tại ít đến đáng thương. Trương
Bình đã âm thầm đi tìm Khuất Lâm Uyển hỏi thăm, Khuất Lâm Uyển cũng
không biết lý do cụ thể, chỉ nói đây là bịnh chung của các cô nương tuổi mới lớn.
Trương Bình nghĩ ra rất nhiều biện pháp, mua thịt cho
Viên Phi Phi, mỗi ngày làm món mì nàng yêu thích, nhưng Viên Phi Phi rất ít khi về nhà ăn cơm. Nếu mà có về thì cũng là thời gian quá muộn, ăn
không đến vài ba miếng đã buông đũa.
Chỉ có một lần, Viên Phi Phi trông có vẻ như tâm tình không tệ, cùng ăn với Trương Bình một bữa cơm đàng hoàng.
Trên bàn ăn, Viên Phi Phi nói với Trương Bình: “Ông chủ, việc cưới gả của ông ra sao rồi.”
Trương Bình đang chăm chú cắm đầu gắp thức ăn cho Viên Phi Phi, nghe thấy câu
hỏi của nàng, hắn lắc lắc đầu, ý là chả ra đâu vào đâu.
Viên Phi Phi không nặng không nhẹ nói: “Cưới gả là chuyện lớn như vậy, ông sao lại có thái độ như thế.”
Trương Bình buông đũa xuống.
Ngươi có hứng thú với chuyện cưới gả?
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Trương Bình cúi đầu, cầm đũa lên, lại gắp một miếng thịt cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Không thích thì ta giúp ông từ chối hôn sự.”
Trương Bình vẫn cứ không nhìn Viên Phi Phi, hắn chỉ một mặt không mang biểu tình, lắc lắc đầu.
Sau ngày hôm đó, Viên Phi Phi lại không về nhà ăn cơm nữa.
Cuối cùng, qua thêm một năm, vào đầu thu năm sau đó, Trương Bình nói với Viên Phi Phi, muốn đem nàng gả cho Bùi Vân.
Viên Phi Phi lớn thật nhanh, ở độ tuổi mười bốn, đã cao thêm một khúc, vượt
qua cả Lăng Hoa rồi. Lúc Trương Bình nói với Viên Phi Phi chuyện này,
nàng đang ở trong phòng tính toán sổ sách, nghe xong đầu cũng không nhấc lên, chỉ nói một chữ.
“Được.”
Trương Bình đã đợi một năm
trời, cũng không thấy cái trong miệng của Khuất Lâm Uyển gọi là “bệnh
chung” của các bé gái qua đi. Hắn muốn dùng chuyện thành thân để cho
nàng vui hơn một chút, nhưng sau đó xem ra thì hắn lại làm sai rồi.
Trong một năm này, Trương Bình hiểu được mỗi một điều ——chỉ có khi nào Viên
Phi Phi nguyện ý, còn không thì hắn sẽ không cách nào làm cho nàng nhìn
hắn lấy một cái.
Trước đó hắn còn tưởng hắn có thể dỗ Viên Phi Phi được. Bởi Viên Phi Phi lấy lòng hắn dễ dàng như thế.
Nhưng hắn sai rồi.
Trương Bình nói với Viên Phi Phi cái tin này xong thì rời đi sau đó, Viên Phi
Phi dừng cây bút trong tay lại, nhìn những con số chi chít trong cuốn
sổ, một hồi sau bật cười.
Nàng buông bút, chạy thẳng đến Kim Lâu.
Trong một năm nay, công việc làm ăn của Kim Lâu từ từ khôi phục lại như
thường. Kim gia hiếm khi mới ngừng nghỉ một dạo. Bùi Vân tiếp nhận Kim Lâu, trong sáng ngoài tối đều có Lăng Hoa phụ giúp, cũng coi như tiến
vào quỹ đạo.
Hắn ta vẫn ở trong căn nhà cũ, gian phòng cũ, hoa
nương trong Lầu không được bước vào. Lăng Hoa do địa vị đặc thù, Bùi
Vân không có quá nhiều yêu cầu, nhưng giữa hắn ta và Lăng Hoa như có một loại ăn ý khó hiểu, cho dù Bùi Vân không nói ra, Lăng Hoa cũng chưa
từng đặt chân vào Bùi phủ.
Viên Phi Phi từ dưới lầu một mạch lên tới trên, dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của tên đầy tớ, mở toang cửa.
Bùi Vân đang ngồi bên bàn đọc sách, còn chưa kịp quay đầu, một cái tát đã bay tới.
Bùi Vân không kịp làm gì, cứ thế mà bị ăn trọn vẹn một cái tát nảy lửa, lập tức váng đầu hoa mắt, từ trên ghế chảy xuống đất.
Tên đầy tớ ngoài cửa sợ đến hồn phi phách tán, muốn gọi hộ vệ đến, Bùi Vân đanh giọng quát: “Câm miệng ——Lui ra——!”
Tên đầy tớ cúi đầu đóng cửa lại.
Viên Phi Phi nhìn Bùi Vân từ dưới đất đứng dậy, má bên trái bắt đầu sưng tấy lên. Hắn sờ sờ mặt mình, nói với Viên Phi Phi: “Lâu lắm rồi chưa bị
nàng đánh.”
Viên Phi Phi: “Cảm giác thế nào.”
Bùi Vân nhướng mày, “Còn chống đỡ được.”
Viên Phi Phi: “Ngươi biết vì sao ta muốn đánh ngươi.”
Bùi Vân cười, nói: “Đương nhiên biết, cái này mà cũng đoán không xong thì uổng công ta nửa đời này quen biết nàng.”
Viên Phi Phi: “Đừng có hòng. Không thể được.”
Bùi Vân: “Có thể hay không có thể trước tiên khoan nói, nàng ăn cơm chưa.”
Viên Phi Phi nhìn hắn không nói gì, Bùi Vân đến bên bàn, chỉ chỉ mâm điểm
tâm trên bàn, nói: “Lúc nàng đói có thói quen vừa đứng vừa khoanh tay.”
Viên Phi Phi bước tới, cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Nàng nhìn cuốn
sách đặt bên cạnh tay của Bùi Vân một cái, cười lạnh nói: “Làm đến ông
chủ của lầu xanh rồi, ngươi còn đọc sách quái gì.”
Bùi Vân hai tay đặt trên đùi, hơi ngước đầu lên nhìn Viên Phi Phi đang ăn.
“Lúc nhỏ ta toàn nghĩ, chỉ cần tâm chí kiên định, liền có thể tự quyết định
con đường bản thân có thể đi. Bây giờ lớn rồi, ta mới biết còn có một
câu gọi là “thế sự vô thường.” Chẳng qua, thứ ta nâng niu ở trong tim,
không ai có thể cướp đi được, vận mệnh cũng không được.”
Viên Phi Phi bị nửa miếng điểm tâm nghẹn ngay trong cổ họng, một nỗi chua sót
trào dâng. Miếng bánh nếp ngọt lợ này, càng nuốt càng khó chịu.
Bùi Vân đứng dậy, ôm lấy Viên Phi Phi, ấn đầu nàng lên vai mình.