Viên Phi Phi đẩy cổng sân vào nhà, sau đó sửng sốt hồi lâu.
Nàng nhìn lên trời, lại nhìn Trương Bình đang ngồi dưới gốc cây, nghẹn ra
một câu: “Ông chủ, ông không phải là vẫn chưa từng đứng dậy chứ hả?”
Đầu của Trương Bình vẫn vùi trong hai cánh tay của mình như cũ, trông giống như đang ngủ. Nghe thấy tiếng của Viên Phi Phi, hắn hơi động đậy,
nhưng cũng không nhấc đầu. Viên Phi Phi đến gần, ngồi xổm xuống trước
mặt Trương Bình.
“Ông chủ.” Viên Phi Phi ôm chân, chiếc cằm nhọn gác lên trên đầu gối. Trương Bình đang ngồi trước mặt nàng, Viên Phi
Phi ngước đầu, nhìn nắng xuyên qua tầng tầng lá cây rớt xuống trên tấm
lưng dày rộng của Trương Bình, tạo nên những đốm hoa nho nhỏ.
Trương Bình cho dù là đang ngồi, cũng vẫn to gấp đôi Viên Phi Phi.
“Ông chủ,” Viên Phi Phi khẽ gọi hắn.
Viên Phi Phi không biết Trương Bình bị sao, nhưng nàng cũng không lo lắng
lắm. Nàng lặng lẽ ngồi xổm trước mặt Trương Bình, lâu lâu kêu hắn một
tiếng, phần lớn thời gian chỉ là ngây người nhìn gáy của hắn.
Nàng nghĩ đến cái đêm cách đây không lâu, trong gian bếp mờ tối, gốc lưỡi
mềm mại ấm áp của Trương Bình. Nghĩ đến đây, trong tim Viên Phi Phi
không hiểu sao lại trỗi lên một thứ tình cảm phức tạp. Nàng nhìn Trương Bình đang vùi đầu, cảm thấy bản thân muốn nâng niu hắn, lại muốn chà
đạp hắn.
Hai người bọn họ cứ như vậy cho đến buổi trưa, Viên Phi Phi yếu ớt nói: “Ông chủ, ta đói bụng.”
Trương Bình coi như rốt cuộc có một chút phản ứng, ngón tay của hắn siết chặt, mặt ngẩng lên từ hai cánh tay.
Do gác đầu quá lâu, trán của Trương Bình đỏ ửng, còn in vài nếp nhăn của
tay áo, mắt cũng trông như ngủ chưa tỉnh, tơ máu giăng đầy. Viên Phi
Phi trông thấy hắn như vậy, muốn trêu vài câu, nhưng do ngồi xổm cả buổi trưa, đã hao gần hết sức rồi. Thêm vào đó, thần sắc của Trương Bình
trông trầm trọng, nàng cũng không có hứng, cuối cùng chỉ lầm bầm một
câu: “Ta muốn ăn mì.”
Trương Bình đứng lên từ dưới đất, thoáng
loạng choạng. Viên Phi Phi trông thấy nơi khoé mắt, trong lòng run
lên. Nàng vừa tính mở miệng, Trương Bình đã rời nàng mà bỏ đi.
Viên Phi Phi trông theo bóng lưng của hắn, không sao thốt nên lời.
Trương Bình rất nhanh làm xong mì, Viên Phi Phi theo hắn về phòng. Trương
Bình đưa tô cùng đũa đã lấy sẵn cho nàng, sau đó bản thân hắn ngồi một
bên uống trà.
Viên Phi Phi cầm đũa, chưa ăn mì. Nàng nhìn Trương Bình, nói: “Ông chủ, ông đã ăn chưa.”
Trương Bình lắc đầu.
Viên Phi Phi cầm tô mì lên, đến bên người Trương Bình, gắp một đũa mì để dài lòng thòng, tươi cười nói với Trương Bình: “Ông chủ, ăn mì.”
Trương Bình xua xua tay.
Viên Phi Phi vẫn giữ y nguyên tư thế, không động đậy, tiếp tục cười, nói:
“Hôm nay sao thế, đưa đến tận miệng rồi cũng không chịu ăn?”
Trương Bình đảo mắt trốn tránh, đứng dậy, cầm theo ấm trà định bước ra ngoài.
Viên Phi Phi khẽ hừ một tiếng, tay buông ra, tô mì rớt xuống đất, choang một tiếng, bể tan nát.
Mì đầy trên đất, nước dùng cũng đổ tung toé.
Trương Bình đã đi đến cửa, nghe tiếng động sau lưng, xoay người lại.
Đôi mắt dài tinh tế của Viên Phi Phi dưới ráng chiều màu đỏ của tịch dương, bừng lên như một ngọn lửa ——nếu trên đời này có một ngọn lửa lạnh lẽo
như thế.
Viên Phi Phi biểu tình vẫn tươi cười như cũ, nàng đứng
ngược sáng, nhìn Trương Bình, chậm rãi nói: “Ông chủ, tay trượt rồi, làm lại một tô nhé.”
Trương Bình nhìn nàng, sau lưng truyền đến một
ngọn gió đêm đến từ ngoài sân, thổi tầng mồ hôi đang bám trên mình, lạnh lẽo. Hồi lâu sau, hắn gật đầu, ra khỏi phòng.
Viên Phi Phi
không đi theo hắn, nàng ngồi trên ghế, tay chống mặt, ngây ngốc nhìn
miệng giếng màu xám mơ hồ ngoài sân. Chỉ mới trong vòng một ngày thôi,
nàng chợt cảm thấy quá nhiều điều đã thay đổi. Thế nhưng cảm giác này
đến một cách vô duyên vô cớ, làm cho nàng không sao hiểu được. Nàng cảm thấy bản thân mình nên tìm biện pháp, nhưng nàng lại chỉ dõi mắt nhìn
theo một chiếc lá rơi trong cơn gió, chiếc lá rơi xuống miệng giếng, hiu hắt cô đơn xoay một vòng, rồi sau cùng rớt vào trong giếng.
Đợi
đến khi nàng định bụng đứng dậy, Trương Bình đã bưng một tô mì khác quay trở lại. Hắn đặt mì lên bàn, đũa cũng bày xong, sau đó cúi người dọn
dẹp tô mì vỡ ở dưới đất. Viên Phi Phi ngắm nhìn bóng lưng của hắn, nói: “Ông chủ.”
Trương Bình không đáp lại, chỉ chăm chăm cúi đầu dọn dẹp.
Viên Phi Phi lại gọi hắn: “Ông chủ.”
Trương Bình vẫn không trả lời như cũ.
Viên Phi Phi đứng lên, đến bên bàn, cầm tô mì kia lên.
Trương Bình bỗng dưng xoay đầu.
Ngón tay thon dài của Viên Phi Phi đỡ cái tô, cũng không nói gì. Trương
Bình ngồi xổm dưới đất ngó nàng. Bốn mắt giao nhau, Viên Phi Phi thong
thả buông tay. Tô mì cứ thế rớt xuống. Lúc trông thấy tô mì sắp chạm
đất, Trương Bình thò một chân ra, bàn chân khẽ nhón trong không trung,
sau đó đưa tay, vững vàng đón lấy tô mì.
Nước dùng đã đổ ra một
ít, chảy ướt tay của Trương Bình. Trương Bình đứng dậy, đặt tô mì lại
lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục thu dọn.
Viên Phi Phi
câu thứ hai cũng không thèm nói, cầm lấy tô mì ném ra phía ngoài
sân. Động tác của Trương Bình còn nhanh hơn, nhảy vọt lên chụp lấy một
bên của cái tô đang bị ném đi, tay kia giữ lấy cổ tay của Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi hét lên: “Chỉ mình ông điên được thôi à——!?”
Cổ tay của nàng bị Trương Bình khoá chặt, không sao nhúc nhích được. Nàng trừng mắt nhìn Trương Bình, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự hung hãn.
Trương Bình đứng trước mặt nàng, từ trên cao ngó xuống, đem tô mì đặt về lại trên bàn.
Tô mì này tuy hắn đã chụp được, nhưng mì bên trong sớm đã văng hơn nửa ra
ngoài. Hắn buông tay, Viên Phi Phi lập tức muốn giựt lấy tô, Trương
Bình nắm lấy vai của nàng, rũ đầu, chậm chạp nhấc tay.
Ta mệt rồi, hôm nay buông tha cho ta được không.
Viên Phi Phi nhìn mặt mũi của hắn ủ rũ, bờ môi run rẩy, nàng nói: “Trương
Bình, trước đây bất kể là ông nổi giận khi nào, trong lòng ta đều hiểu
rõ. Khi nào ông sẽ nổi giận, khi nào sẽ hết giận, ta hiểu còn hơn chính bản thân ông. Nhưng lần này……” Nàng ngước mắt nhìn Trương Bình, khẽ
nói: “Lần này ta thật không hiểu được, ta rốt cuộc đã phạm phải sai lầm
gì, khiến cho ông không vui.”
Thần sắc của Viên Phi Phi cũng mang chút mỏi mệt, Trương Bình nhìn mà lòng dạ rối bời, chỉ muốn đem chiếc
tô xấu số hắn đã uổng công cứu vớt hai lần kia ném thêm một phát nữa,
nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ qua.
Ngươi không làm gì sai cả, là chuyện của riêng ta.
Viên Phi Phi nói: “Ông nào có chuyện của riêng ông.”
Trương Bình cười khổ trong lòng, buông bàn tay đang nắm giữ bả vai của Viên
Phi Phi. Hắn nhìn thoáng qua nửa tô mì còn lại ở trên bàn, nhấc tay ra
hiệu——
Ta nghĩ chắc ngươi sẽ không ăn vô nữa, ta đem đi nhé.
Viên Phi Phi đè tay hắn xuống, “Sao lại ăn không vô nữa, buông ra.” Nàng
không nhìn Trương Bình, tự mình ngồi xuống ghế, cầm lấy tô mì đã không
còn tí nước nào bắt đầu ăn.
Trương Bình nắm lấy cổ tay của nàng.
Nếu thật tình muốn ăn, ta đi làm tô khác.
Viên Phi Phi gạt tay hắn ra, nói: “Ta chỉ muốn ăn tô này.”
Trương Bình đứng một mình ở phía sau, ngó bóng lưng Viên Phi Phi đang vùi đầu ăn, không nhịn được lại cúi thấp đầu.
Viên Phi Phi ăn xong mì, nói với Trương Bình: “Chỗ dưới đất ông cứ bỏ đó đi, để ta dọn được rồi.”
Trương Bình gật đầu, ngồi qua một bên. Viên Phi Phi cầm chổi và khăn tới,
quét lau mì và canh dưới đất sạch sẽ, sau đó xuống bếp đun nước, pha
xong trà, bưng đến cho Trương Bình.
Trời đã nhá nhem tối, Viên Phi Phi đốt đèn dầu, nói với Trương Bình: “Ông chủ, ông uống trà.”
Trương Bình đón lấy ly trà, Viên Phi Phi nói: “Vẫn còn nóng lắm.” Trương Bình gật đầu, bưng chén tràn khe khẽ thổi.
Viên Phi Phi ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn hắn cười, nói: “Ông chủ, ta sai rồi.”
Tay Trương Bình khựng lại.
Viên Phi Phi nói tiếp: “Tuy nhiên lần này không biết đích xác là sai ở chỗ
nào, nhưng ông đã nổi giận, tự nhiên sẽ là lỗi của ta.”
Ngón tay của Trương Bình cứng đờ, cúi đầu ngó Viên Phi Phi.
“Trước giờ, ông nổi giận nhiều lắm là một hai ngày.” Viên Phi Phi xoài mình
trên bàn, nương theo ánh đèn dầu nhìn Trương Bình, nhẹ giọng nói: “Lần
này không biết sẽ là bao lâu.” Ngưng một chút, Viên Phi Phi lại nói:
“Tuy nhiên không sao, không cần biết bao lâu, ta sẽ đợi.”
Trương Bình cắn cắn răng, nước trà ấm áp này không cách nào uống được nữa.
Viên Phi Phi nói xong, đứng dậy, cởi áo ngoài, ngáp một cái, leo lên giường nằm, chuẩn bị ngủ.
Giống như mọi ngày, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trương Bình ngồi một mình trên ghế, nhìn ly trà bé xíu ở trước mặt, khói xanh
chầm chậm bốc lên, mà trái tim hắn càng lúc càng chìm xuống, càng lúc
càng trầm.
Hắn nuôi đứa trẻ này đã năm năm rồi, nàng giống như
một cành mây có gai, có thể cong mình mềm mỏng, nhưng chưa từng chân
chính thoả hiệp. Thế mà vừa rồi, hắn biết, lời nàng nói đều thật
lòng. Nàng trưa nay rõ ràng là tức giận đến như vậy, nhưng nàng thế mà
lại thoả hiệp với hắn.
Mười ba tuổi, ba mươi tuổi.
Trương Bình khẽ buông ly trà, hai tay khép lại, trán chống lên trên.
Lòng hắn đang xem xét kỹ lưỡng mọi thiếu hụt của bản thân ——Hắn đã lớn tuổi, không bà con họ hàng, tính tình buồn chán, lại có khuyết tật. Cả một
con người hắn, cũng giống như gốc cây cổ thụ kia trong sân nhà, cả đời
cắm rễ trên một mảnh đất, bề ngoài thì trông vững chắc vô cùng, thực tế
bên trong đã mục rữa.
Mà Viên Phi Phi, non nớt lanh lợi, tinh
quái nghịch ngợm, nàng đáng yêu như thế, từ nhỏ đã vậy. Một kẻ câm như
hắn, dựa vào cái gì đem nàng trói buộc lại bên người.
Nhưng
Trương Bình lại nghĩ, là hắn đã cứu nàng, trong đêm đông gió tuyết kia
hắn đã đem nàng về nhà, cho nàng cái ăn, cho nàng cái mặc, hắn cớ sao
không giữ nàng lại được.
Hơn nữa, chỉ vì hắn là một kẻ câm, cho
nên bao nhiêu lời nói trong lòng hắn không được thổ lộ sao; chỉ vì hắn
không nói được, cho nên tình cảm của hắn cũng vĩnh viễn phải câm nín
sao.
Những ý nghĩ lộn xộn này rối tinh rối mù lên trong đầu
Trương Bình, hắn lấy hai ngón tay cái day day ở huyệt thái dương, ấn
chặt đến gắt gao. Đầu của hắn rất đau, đau hơn bao giờ hết.
Sau cùng, khi móng tay của hắn đã đâm vào da thịt làm chảy máu, Trương Bình mới ngồi thẳng lên lại.
Hắn nghe thấy hơi thở đều đều của Viên Phi Phi. Hắn đứng lên, đến bên mép giường, rón rén nửa quỳ xuống ngắm nàng.
Hắn trước giờ chưa từng nói ra, hơn cả đôi mắt hẹp dài ma mị kia, hắn yêu
thích nhất vẫn là miệng của Viên Phi Phi. Miệng của nàng không to không nhỏ, độ dày đều đặn, môi trên hơi vểnh lên, nhìn như cánh én đang bay.
Trương Bình biết rõ hơn ai hết, cái miệng này khi vui vẻ thì linh hoạt
đáng yêu nhường nào, mà khi giận dữ thì lạnh lùng chai đá nhường nào.
Hắn đã từ cái miệng này nghe thấy tiếng cười động lòng người nhất, cũng đã
từ cái miệng này nghe qua những lời chửi rủa ác độc nhất.
Đối với Trương Bình mà nói, miệng của Viên Phi Phi giống như một chiếc hộp đựng báu vật thần kỳ, khiến cho sinh mệnh vốn cô độc đơn chiếc của hắn không còn buồn tẻ nữa.
Đủ rồi, Trương Bình tự nói với bản thân, đã đủ rồi.
Bùi Vân cũng là một đứa trẻ tốt, nàng sống bên hắn, nhất định sẽ thú vị hơn sống bên một kẻ câm.
Mà hắn thì……
Ngón tay của Trương Bình đáp nhẹ lên miệng của Viên Phi Phi, mỉm cười, trong lòng nói với nàng:
Nhóc con, mai này nếu xuất giá rồi, nhớ quay về nhiều nhiều thăm hỏi lão gia.