Khuất Lâm Uyển bàng
hoàng ngây người hồi lâu, xoay người đi ngược trở lại, Viên Phi Phi vừa
kịp lấy làm lạ đã thấy hắn chạy vô chỗ bán kẹo mua một cây kẹo đường
nhân bỏ miệng ngậm.
Viên Phi Phi: “……”
Khuất Lâm Uyển giải thích: “Chấn tĩnh.”
Viên Phi Phi nhảy lên, “Ngươi nói ta nghe trước đã.”
Mặt của Khuất Lâm Uyển mang vẻ ngây ngô.
“Nói ngươi nghe gì?”
Viên Phi Phi cảm thấy bản lĩnh giả ngu này của Khuất Lâm Uyển còn hơn cả Mã
Bán Tiên một bậc, nàng mím chặt môi nhìn hắn, Khuất Lâm Uyển ngậm kẹo
phính má hỏi: “Chẳng phải lúc vừa rồi bảo, Trương Bình không muốn để
ngươi lo sao.”
Viên Phi Phi: “À……”
Khuất Lâm Uyển nói:
“Vậy là đúng rồi, hắn không muốn nói, ta sẽ không khua môi múa mép, nếu
như hắn muốn để ngươi biết, tự nhiên sẽ nói với ngươi.”
Viên Phi Phi: “……”
Khuất Lâm Uyển miệng to, không quá vài ngụm đã ăn xong chiếc kẹo, hắn vứt que kẹo, thuận tay chỉnh lý lại áo bào, nói với Viên Phi Phi: “Lên đường
nhanh lên chút, hẵng còn một quãng đường phải đi.”
Viên Phi Phi
không tình nguyện lững thững đi theo sau Khuất Lâm Uyển, vừa đi vừa đá
sỏi trên mặt đường, cắm đầu cắm cổ không biết đang nghĩ cái gì.
Đi được một chốc, Khuất Lâm Uyển chợt nói: “Bé con, đợi lát nữa ngươi dỗ Bùi Nhi một chút.”
Viên Phi Phi rũ mắt, rầu rĩ nói: “Dỗ kiểu gì.”
Khuất Lâm Uyển nhìn nàng, bảo: “Sao?”
Viên Phi Phi: “Dỗ người thì dỗ không xong rồi, nếu ngươi muốn để ta dỗ, thì ta dỗ h%