Thánh Mẫu Xứng Với Ma Tôn
Cảm thấy rất hài lòng khi dung nhan của nàng không bị tên nam nhân khác thấy. Nhưng cảm giác
bị người khác quấy rầy khi hắn đang ở cùng nàng khiến hắn cực kỳ muốn
giết người. Nhất là những tên này, sao cứ canh ngay lúc hắn vừa gặp nàng là lại đến. Thật sự là hắn làm Vương quá dễ dãi hay sao.Vì để sau này
hạnh phúc của hắn không bị cản trở nữa, vị Vương nào đó trong lòng âm
thầm bày mưu tính kế các thuộc hạ của mình chúng thuộc hạ.
Nhưng dường như tên thần kinh thô như Mạch Khê không cảm nhận được nguy hiểm thì phải.
Hắn hứng thú nhìn chằm chằm nữ nhân áo đỏ, giọng nói ngả ngớn "Đây lại là
sủng phi nào nữa đây, theo ta thấy thì thật lạ mặt nha. Vương thật là
biết hưởng thụ mà....." Lời nói được một nửa liền ngậm chặt miệng lại
bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của Đỗ Trạch Hàn như đang lăng trì hắn.
Đỗ Trạch Hàn thật sự tức đến nỗi muốn một bước bước đến bóp chết tên nhiều chuyện kia. Nhưng điều hắn quan tâm bây giờ là người kia. Quay đầu lại
nhìn nàng nhưng lại bị tấm màn che trước mặt nàng che mất cảm xúc của
nàng, điều này khiến Đỗ Trạch Hàn càng tức giận hơn.
Mạch Khê
cũng cảm nhận được ánh mắt giết người của Vương bọn họ. Vì vậy rất thức
thời mà thu biểu tình ngả ngớn lại. Lúc này hắn mới nghiêm túc chắp tay
nói. "Hồi Vương, thần có việc quan trọng cần bẩm báo." Nói rồi hắn ý tứ
liếc nhìn qua nữ nhân áo đỏ bên kia.
"Nói đi. Nàng là người nhà."
Chỉ một câu đã đủ khiến cho Mạch Khê đoán già đoán non về thân phận của nữ nhân áo đỏ kia.
Cũng không thể trách hắn vừa bước vào nhìn thấy nàng thì nói như vậy. Bởi vì Vương của bọn họ không biết vì lý do gì mà lại tuyển các nữ yêu dáng
dấp bình thường, nhan sắc bình thường. Lại còn bắt toàn bộ bọn họ đều
mặc y phục màu đỏ nữa mới kỳ lạ. Nhưng điều hắn thấy lạ là Vương tuyển
nhiều nữ nhân như vậy, bắt người ta ăn mặc theo hắn thích nhưng Vương
của bọn họ hình như chỉ muốn ngắm chơi thôi chứ không hề đụng vào những
sủng phi đó.
Vì vậy khi Mạch Khê hắn nhìn thấy một nữ nhận mặc y phục đỏ trong phòng Vương đương nhiên tưởng là sủng phi mới của hắn.
Nhưng khi nghe câu nói "người nhà" kia khiến hắn suy đoán có lẻ nữ nhân
kì này khác với những những nhân khi trước.
"Vương, theo tin tức
mà ma tướng Phạm Lôi truyền về thì đã phát hiện ra tung tích của bọn
phản loạn. Hiện bây giờ chúng đang tiến về phía Bắc Ma giới. Phạm Lôi
tướng quân đang dẫn binh đủi theo và chờ đợi Vương ra lệnh." Nói xong
hắn còn đưa mắt liếc nhìn nữ nhân sắc đỏ kia. Nhưng chưa tới 1 cái chớp
mắt liền bị thân hình cao to che lại.
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói trầm trọng hơi thở lạnh lùng mang theo tức giận.
Mach Khê biết mình thật sự chọc giận Vương nên liền gật đầu lia lịa rồi không dám còn động tác quá phận nào nữa.
Đỗ Trạch Hàn cực kì khó chịu khi thấy có nam nhân khác để ý đến tâm can
của hắn thì hắn cực kì khó chịu. Hên cho Mạch Khê là cánh tay đắc lực
của hắn, không có công thì cũng có sức nên hắn mới không ra tay giết
chết hắn.
"Ừ ta đã biết. Ngươi truyền lệnh xuống cho Lý Cách dẫn theo 2 ngàn binh nữa đi về hướng Bắc hỗ trợ Phạm tướng quân. Nói với
bọn họ là có tin tức gì nhớ truyền về cho bổn Vương. Còn về phản loạn."
ngừng một chút giọng nói âm trầm của hắn lại vang lên khiến hai người
trong phòng đồng loạt đánh run một cái "Hành quyết tại chỗ."
"Vâng."
Mạch Khê nhận lệnh lật đật lui ra ngoài. Đến khi xác định đã đi xa thư phòng của Vương thì mới thở hắt ra. Thật may, lúc nảy hắn cứ ngỡ Vương một
chút xúc động muốn đạp chết hắn.
"Này, ngươi đang lén la lén lút gì đó?" Lý Cách không biết từ đâu xuất hiện đứng phía sau vỗ lên vai của Mạch Khê cái bốp.
Hắn vừa tính đi đến thư phòng gặp Vương thì thấy tên điên Mạch Khê vừa đi
vừa quay đầu như tên trộm nên liền muốn đùa dai đi theo hù hắn xem hắn
làm gì.
Mạch Khê thật sự là bị hù chết. Hắn quay đầu lại trừng
mắt nhìn Lý Cách. "Ngươi mới lén la lén lút, cả nhà ngươi mới lén la lén lút..."
"Im." Lý Cách hét lên ngăn không cho tên kia nói huyên thuyên nữa. Hắn có việc cần thỉnh ý Vương.
"Ngươi đi đâu?" Mạch Khê thấy Lý Cách không cãi nhau với mình mà bỏ đi thì tức giận kéo hắn lại.
"Buông ra. Ta còn có việc phải đi gặp Vương."
Nghe đến chữ Vương, Mạch Khê cả người liền run rẩy. Hắn sống chết không
buông Lý Cách ra. Giọng nói như sợ Lý Cách đi chịu chết lên tiếng.
"Không nên, không nên. Bây giờ cho dù việc có quan trọng đến đâu thì ngươi
cũng không nên đi a~. Ta mới từ chỗ Vương đi ra, Vương có việc quan
trọng giao cho ngươi này. Đi, đi theo ta rồi ta nói cho nghe." Nói rồi
hắn một tay nắm, một tay kéo Lý Cách đi ngược hướng về với thư phòng của Đỗ Trạch Hàn. Hắn chỉ có một bằng hữu duy nhất là Lý Cách a~. Tên này
vốn dĩ thường ngày ngốc nghếch chậm tiêu. Nếu bây giờ hắn ta mà đi làm
phiền Vương tâm sự với mỹ nhân thì Mạch Khê hắn dám lấy đầu ra bảo đảm.
Tên ngốc Lý Cách này sẽ chết một cách nhanh chống mà không biết lý do.
--- ------ ------ ------ ---
Lúc này bên trong thư phòng.
Đỗ Trạch Hàn vì câu nói lỡ miệng lúc đầu của Mạch Khê mà lo sợ Thánh Mẫu hiểu nhầm nên hắn cứ dè chừng suy đoán ý nghĩ của nàng.
Từ khi Mạch Khê đi thì hắn cũng đã lấy mũ che xuống nhưng gương mặt kia
vẫn không gì khác lạ hay phải nói là vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm lạnh
nhạt. Cũng vì như vậy mà hắn không thể nào đoán biết được suy nghĩ của
nàng.
Còn Thánh Mẫu? À, thật ra nàng chả có suy nghĩ gì cả, lúc
đầu nghe người nam nhân kia nói trong hậu cung của Đỗ Trạch Hàn có sủng
phi thì nàng chỉ là hơi bất ngờ một tí. Còn về việc có suy nghĩ gì khác
không thì thật sự là nàng chả nghĩ gì cả.. Chuyện hắn có sủng phi hay
không, không liên quan đến nàng.