Vi Vũ các, Đinh Nhược Nghiên không yên lòng chơi đùa với Thừa Tuyên, Lý Minh Tắc ở một bên xem sổ sách.
“Ít ngày nữa nhị đệ sẽ dọn đi, hôn sự Minh Châu đã định, mọi người đều đi
cả, nơi này vắng vẻ, ta thấy khó chịu.” Đinh Nhược Nghiên than thở.
“Nếu không phải cha chồng trở về, bọn họ đâu rời đi.” Giọng nói Đinh Nhược Nghiên nhỏ dần.
Minh Tắc đóng sổ sách lại, tới bên ôm Thừa Tuyên, vừa dỗ con vừa nói: “Bọn
họ có thể đi, ta thân làm đại ca muốn mà không thể đi, không thể để mang tiếng nhi tử Lý gia ghét bỏ phụ thân mình, cho dù ông ấy có không phải, cũng vẫn là cha, một chữ hiếu nặng như núi…”
Đinh Nhược Nghiên trù trừ nói: “Chẳng lẽ cha chồng cần phải trở lại đây sao? Chàng có thể sắp xếp cho cha chồng về quê.”
Trong thâm tâm Đinh Nhược Nghiên không thích cha chồng trở lại, mặc dù chính
miệng Hoàng thượng miễn xá tội cho ông ta, nhưng không phải mọi chuyện
đã phát sinh sẽ theo đây mà tiêu tán, cho một người cha như vậy trong
nhà, đối với tiền đồ của Minh Tắc là rất bất lợi.
Minh Tắc sầu khổ nói: “Việc này phải xem ý tứ của cha, nếu ông ấy không muốn về, chúng ta có thể ép buộc sao?” Minh Tắc hiểu rõ phụ thân, phụ thân
sẽ không nguyện ý về quê, ông ấy rất quan trọng thể diện, trừ phi vinh
quy cáo lão về quê, còn nghèo túng mà về, đánh chết ông ấy sẽ không về.
“Vậy… có thể sắp xếp một chỗ ở Thiên Tân hay ở chỗ khác cho cha chồng, chúng
ta phái nhiều hạ nhân tới đó, định kỳ qua vấn an?” Đinh Nhược Nghiên
chưa từ bỏ ý định.
Minh Tắc nghĩ hồi lâu, nói: “Đợi cha trở lại rồi nói sau.”
Đinh Nhược Nghiên hậm hực ngừng miệng, trong lòng vô cùng phiền muộn.
“Đúng rồi, đã định ngày tốt cho muội tử rồi sao?” Minh Tắc nói sang chuyện khác.
“Đang xem ngày. Chàng đã giúp Tống Nhan chuyển sang quản lý muối khóa Hoài
Châu, không lâu sẽ nhậm chức. Tống gia muốn sớm tổ chức hôn sự, để Minh
Châu đi Hoài Châu.” Đinh Nhược Nghiên mạn bất kinh tâm nói.
Minh Tắc gật đầu: “Tống Nhan kia. Ta cùng nhị đệ đều gặp rồi, là một chính
nhân quân tử, muội tử đi theo hắn, sẽ không phải chịu ủy khuất. Nói như
thế nào, so với làm ni cô, nó có một mối hôn sự, ta cũng an tâm.”
“Ta cùng đệ muội đã bàn bạc về chuyện đồ cưới cho muội tử, chúng ta xuất
một phần, nhị đệ xuất một phần, tài vật lão thái thái để lại xuất ra một phần, phòng ốc đất đai đổi thành đồ trang sức và ngân phiếu cho cô ấy
mang đến Hoài Châu. Sang bên đó, cô ấy muốn mua đất đai nhà cửa gì cũng
tiện.” Đinh Nhược Nghiên nói.
“Nàng suy nghĩ rất đúng, Tống Nhan đi Hoài Châu, ít cũng ba năm, ba năm sau
sẽ tính tiếp! Ta cùng nhị đệ nếu vẫn còn ở vị trị này, sẽ có biện pháp
để hắn vào kinh thành nhậm chức, đến lúc đó người một nhà có thể quan
tâm chăm sóc lẫn nhau.” Minh Tắc vui mừng nói, sau đó quay sang hôn nhẹ
lên gương mặt nhỏ nhắn của Thừa Tuyên: “Tuyên Nhi nói có đúng hay
không?”
Đinh Nhược Nghiên buồn bã: “Có thể như vậy là không còn gì tốt hơn, nhà khác đều đông đúc náo nhiệt hạnh phúc, nhà chúng ta càng lúc càng lạnh lẽo.”
Lý Minh Tắc biết Nhược Nghiên không nỡ xa Lâm Lan, cười khuyên lơn: “Nàng
đừng nhìn nhà khác náo nhiệt mà hạnh phúc. Nhà ai không có chuyện bí
mật. Chỉ có nàng và đệ muội mới thật sự là hòa thuận, tuy bọn họ chuyển
đi, nhưng khu vực Hà Hoa Lý cách không xa, ngồi xe ngựa chỉ một bữa cơm
đã tới, nếu muốn đi thăm đệ muội cũng rất tiện.”
“Làm sao giống nhau, cảm giác ở gần vẫn khác, cùng nhau dưới một mái hiên,
cho dù không gặp nhau mỗi ngày nhưng vẫn trong một cái cửa, trong lòng
an tâm.” Đinh Nhược Nghiên phản bác.
Lý Minh Tắc nói: “Nàng cũng biết, phụ thân làm ra những chuyện kia với nhị đệ, nhị đệ không có biện pháp, đành nhắm mắt làm ngơ thôi.”
Đinh Nhược Nghiên sâu kín than thở, nàng không thể bác bỏ, đừng nói Minh
Doãn muốn đi, nàng cũng muốn đi, chỉ là không có biện pháp thôi.
Kiều Vân Tịch biết bọn họ muốn chuyển tới gần mình, vô cùng cao hứng, nhiệt
tình giúp thuê thợ hồ, thợ mộc, thợ làm vườn… Phùng Thị kiêm mẹ kế và
bạn tốt Lâm Lan, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nối lại tình xưa,
hằng ngày cùng Kiều Vân Tịch qua giúp Lâm Lan sửa sang nhà mới, cứ như
vậy, tiện nghi nhất là Lý Minh Doãn, hắn chỉ cần cách ba bốn ngày qua
xem thành quả.
Chu mama cầm một phần danh sách vội tới đưa cho nhị thiếu phu nhân xem.
“Đây là nhân thủ an bài bên nhà mới, đại phu nhân để mấy lão nhân trong phủ
qua đó, lão nô vừa đi gặp người môi giới, mua mười hai nha đầu cùng sáu
gã sai vặt. Phủ Tướng quân phái sang tám hộ vệ, cộng thêm người Lạc Hà
trai chúng ta, tổng cộng có bốn mươi hai người, nhân thủ coi như đủ rồi. Tuy nhiên chưa có đại quản gia, nhị thiếu phu nhân xem… chọn ai là
thích hợp? Nếu không thích hợp, lão nô sẽ đi tìm người khác.”
Lâm Lan nhìn danh sách hỏi: “Những nha hoàn, sai vặt mama mới mua thế nào?”
“Đã kiểm tra, thân thế trong sạch, chăm chỉ chịu khó, đã ký văn tự bán đứt, bọn chúng sẽ không dám lười biếng.” Chu mama trả lời.
Lâm Lan hài lòng gật đầu: “Như vậy thì tốt, về phần đại quản gia, trong lòng ta đã cảm thấy có một người đặc biệt thích hợp.”
Chu mama suy đoán: “Nhị thiếu phu nhân nói là… Phúc An?”
Lâm Lan cười nói: “Xem ra mama cũng cảm thấy người này thích hợp, không
sai, chính là Phúc An. Trước kia ta để cho hắn giúp đỡ xử lý Hồi Xuân
Đường, hắn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, xử lý trong ngoài thỏa đáng. Đó là
một chuyện, thêm nữa hắn sinh ra ở Diệp gia, là trượng phu Ngọc Dung,
không có ai thích hợp hơn hắn. Mama hãy đi hỏi xem ý tứ hắn thế nào. Nếu hắn đồng ý thì một nhà cùng nhau tới, Ngọc Dung còn có thể hỗ trợ xử lý nội viện, Chu mama, tuổi mama cũng đã nhiều, lẽ ra nên được nghỉ ngơi,
nhưng bên cạnh ta không có ai, đành khiến mama vất vả cho tới bây giờ.
Trong lòng ta thật sự băn khoăn, nếu Ngọc Dung tới đây, đến lúc đó nếu
mama muốn trở về Phong An hay lưu lại kinh thành đều là tùy mama. Mama
đã giúp ta cùng nhị thiếu gia rất nhiều, trong lòng ta, đã coi mama như
người thân của mình.”
Chu mama cảm động nói: “Tâm ý nhị thiếu phu nhân, lão nô đều biết, lão nô
vô cùng cảm kích, lão nô hầu hạ Diệp lão thái thái hơn nửa đời người, lẽ ra trở về theo lão thái thái, nhưng lão nô không yên lòng người cùng
nhị thiếu gia. Nếu nhị thiếu phu nhân không chê lão nô lâu năm vô dụng,
lão nô còn muốn hầu hạ bên cạnh nhị thiếu phu nhân mấy năm nữa. Đợi tiểu thiếu gia lớn một chút, lão nô sẽ về Phong An.”
Nói thật, cho tới nay, Lâm Lan tin tưởng nhất chỉ có Chu mama, Quế tẩu,
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung. Nhất là Chu mama, có bà ở đây, Lâm Lan rất an
tâm. Nếu Chu mama thật sự đi, nàng không nỡ.
“Như vậy cũng tốt, lại khiến mama vất vả.” Lâm Lan áy náy.
“Lão nô mệt nhưng mà vui.” Chu mama cười nói.
Lâm Lan nhìn danh sách có tên Quế tẩu, nghĩ ngợi nói: “Chu mama, trượng phu cùng các con Quế tẩu đang ở Phong An sao?”
“Vâng. Chồng của Quế tẩu đang làm quản sự cho lão thái gia. Con trai lớn và
con trai thứ là thủ hạ của nhị lão gia.” Chu mama trả lời.
Lâm Lan suy nghĩ, Quế tẩu xa gia đình đã hơn ba năm rồi, trường hợp này
không giống Chu mama, Chu mama là không có con cái, thân vô nhớ thương.
Nếu nàng và Minh Doãn quyết định ở kinh thành thì sẽ đón người nhà Quế
tẩu lên, nhưng Minh Doãn đã nói, đợi thời cơ thích hợp sẽ từ quan, cho
nên, chuyện này vẫn cầm chừng không chú ý.
“Chu mama, mama bí mật xem ý tứ Quế tẩu, nếu Quế tẩu muốn về Phong An đoàn
tụ thân nhân thì thuận theo ý Quế tẩu.” Lâm Lan trầm ngâm nói.
“Vâng. Lão nô sẽ lập tức đi hỏi ý tứ.” Chu mama đáp ứng, lặng yên hồi lâu,
nói: “Tháng này, cữu phu nhân tới mượn bạc ba lần, tổng cộng năm trăm
lượng, là nhị thiếu gia đồng ý.”
Lâm Lan nhíu mày: “Chị ta đúng là có kĩ năng tiêu bạc, biết là làm gì không?”
“Lão nô bí mật dò xét một phen. Gần đây cữu phu nhân mê đánh bạc.” Chu mama thấp giọng nói.
Lâm Lan rầu rĩ hừ một tiếng: “Chị ta đúng là bùn nhão không thể đắp tường.”
Từ khi nàng mang thai, Diêu Kim Hoa đến thăm nàng ba lần, thật sự là mượn danh tới cửa đòi bạc.
“Không chỉ có thế, cữu phu nhân còn qua tơ lụa Diệp Thị lấy tơ lụa đi bán
nhưng không trả tiền, cho tới bây giờ đã thiếu bảy trăm sáu mươi tám
lượng bạc.”
Lâm Lan xoa ngực, ý bảo Chu mama rót một chén nước.
Đối với nàng mà nói, hơn một ngàn hai không phải là cái gì lớn, nhưng đại
ca mỗi tháng chỉ có hơn một trăm lượng bổng lộc, làm sao chịu được Diêu
Kim Hoa tiêu xài như vậy?
Lâm Lan uống một hớp, thở dài nói: “Chuyện này, chúng ta coi như không biết, chị ta muốn mượn bao nhiêu thì cho mượn bấy nhiêu.”
Tính toán đại ca đã sắp trở lại rồi, nàng cũng nên chấm dứt cuộc sống tiêu sái của Diêu Kim Hoa.
Chu mama hiểu ý: “Lão nô hiểu.”
“Hàm Nhi thế nào?” Lâm Lan lo lắng nhất là Hàm Nhi, Hàm Nhi có người mẹ như vậy thật là bất hạnh tám kiếp.
“Hàm Nhi thiếu gia có Phùng phu nhân phái mama sang nuôi dạy, nhị thiếu phu nhân yên tâm.” Chu mama nói.
Yên tâm, nàng có thể yên tâm sao? Có người mẹ như vậy thà rằng không có. Lâm Lan im lặng cực độ.
Tống Nhan nhậm chức xong, ngày tốt cũng đã được chọn, là ngày mùng sáu tháng sáu, vốn định chuyện vui Minh Châu xong sẽ dọn nhà, nhưng đầu tháng
sáu, khí trời dần nóng bức, Lâm Lan cả ngày phiền não bất an, đêm không
thể say giấc, Minh Doãn nói nhà mới mát mẻ hơn Lạc Hà trai nhiều, dứt
khoát rời đi sớm.
Chu mama đưa người qua, Như Ý cũng qua nhà mới, trở về hưng phấn nói: “Nhà
mới thật đẹp, nhất là ao sen kia, giờ đang tiết hoa nở, nhị thiếu gia
chọn nhà thật tuyệt, mở cửa sổ là có thể thấy ao sen, nghĩ tới là thấy
hạnh phúc rồi.”
Nghe Như Ý nói như thế, Lâm Lan có chút vội vàng, ước gì ngay lập tức đi qua ở.
Mùng hai tháng sáu, đại ca từ thôn Giản Tây trở lại, án theo ý tứ Lâm Lan, ôm bài vị của mẹ tới quý phủ của mình.
Kể từ khi mang thai, Lâm Lan không ra khỏi cửa, nhưng chuyện đón bài vị là đại sự, chỉ cần nàng còn một hơi cũng phải đi.
Lý Minh Doãn ngày hôm đó cố ý xin nghỉ phép, cùng Lâm Lan đi nghênh đón bài vị Thẩm Thị.
Thẩm Thị một lần nữa hạ táng, mộ địa ở phía nam ngoại thành, dựa lưng vào
núi xanh, trước mặt có suối nước, phong thủy bảo địa, Lâm Trí Viễn mua
vài mẫu ở đây, xây dựng phần mộ khí phái, an táng Thẩm Thị chỗ này.
Mộ địa rất tốt, rất khí phái, nhưng Lâm Lan thấy mẹ cô linh nằm ở kia, không nhịn được lòng chua xót khổ sở.
Lý Minh Doãn dốc hết sức an ủi nàng: “Cuối cùng đã được ở gần, sau này nếu nàng nhớ mẹ, tới đây rất tiện.”
Đúng vậy! Cũng chỉ có điểm này tốt.
Lâm Trí Viễn cùng Lâm Phong lần này về quê, trải qua hai tháng chung đụng,
tình cảm phụ tử tăng tiến rất nhiều. Hiện tại chỉ có Lan Nhi đối với ông hờ hững như cũ.
“Lan Nhi, đừng quá đau buồn, mẹ con dưới đất biết được gặp con và Phong Nhi, bà ấy sẽ vui mừng. Bây giờ con đang có thai, nên giữ gìn sức khỏe.” Lâm Trí Viễn an ủi Lâm Lan.
Lâm Lan lạnh nhạt nhìn ông một cái, sau đó đổi vị trí cho Minh Doãn, cách xa chút nào hay chút đấy.
Lâm Trí Viễn không vui, ấm ức bỏ đi. Phùng Thục Mẫn đồng tình nhìn lão gia.
Lấp mộ xong, mọi người ở trước mộ phần dập đầu lạy ba cái, Diêu Kim Hoa giả mù sa mưa rớt vài giọt lệ, gào khan mấy tiếng, Lâm Lan nghe mà sinh
khí. Con mẹ nó, cô còn dám không biết xấu hổ khóc. Nếu không phải vì
loại đàn bà chanh chua như cô, không chừng lúc này mẹ tôi còn đang sống.
Lý Minh Doãn nhìn sắc mặt nàng không thoải mái, tiến lên nói nhỏ bên tai
nàng: “Thân thể mình quan trọng hơn, chớ vì những kẻ không đáng mà tức
giận.”
Lâm Lan miễn cưỡng nuốt xuống khẩu khí này.
Sau đó Lâm Phong ôm bài vị, Lâm Lan cầm hương. Đoàn người hướng phủ đệ Lâm Phong đi.
Bận rộn cả một ngày, Lâm Lan cảm giác vô cùng mệt mỏi, lúc chưa có bầu
không biết, hóa ra mình cũng có lúc yếu ớt như vậy, hay là đứa bé trong
bụng quá yếu ớt?
Lý Minh Doãn sợ nàng mệt nhọc, cáo từ trở về phủ.
Lâm Lan về nhà liền nằm xuống, xương sống thắt lưng mỏi nhừ, Minh Doãn rất
lo lắng, muốn đi mời Hoa Văn Bách tới xem tình hình. Mọi người nói trong vòng ba tháng đầu nguy hiểm nhất. Lâm Lan ngăn không cho, Lý Minh Doãn
không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh nàng, giúp nàng xoa bóp thân
thể.
“Thoải mái chút nào không?” Lý Minh Doãn một bên xoa bóp một bên hỏi.
“Uhm, khá hơn chút rồi.” Lâm Lan hữu khí vô lực đáp lời.
“Ta sẽ ở đây, nàng nhắm mắt lại ngủ đi.”
“Ngủ không được. Ta nhắm mắt lại liền nhớ mẹ, mẹ đi theo cha, không được
hưởng phúc một ngày, toàn là đau khổ.” Lâm Lan rầu rĩ nói.
“Chết sống có số, phú quý tại thiên. Người đã qua đời, nàng không nên quá thương tâm.” Lý Minh Doãn lựa lời khuyên nhủ.
Lâm Lan tức giận nắm tay nói: “Cũng tại ả đàn bà chanh chua Diêu Kim Hoa,
ba lần bốn lượt hại mẹ tức hộc máu, anh trai thì là quả trứng mềm, một
chút khí khái cũng không có, đến hôm nay mới có chút khí khái, Diêu Kim
Hoa thấy vậy mới không dám kiêu ngạo.”
Lý Minh Doãn bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã qua, đừng nghĩ nữa, người làm,
trời nhìn, nếu chị dâu nàng không biết hối cải, sớm muộn sẽ nhận báo
ứng.”
Lâm Lan chợt nhớ tới chuyện Diêu Kim Hoa vay tiền, quay đầu hỏi Lý Minh
Doãn: “Diêu Kim Hoa hỏi vay tiền chàng, sao chàng thoải mái đáp ứng vậy? Năm trăm lượng bạc, là hai tháng tiền tiêu của chàng.”
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: “Tới giờ nàng mới hỏi ta? Chị ta không tốt thì
vẫn là chị dâu, dù gì ta cũng phải nể mặt mũi anh vợ chứ? Nếu mượn bạc
làm chính sự, ta phải cho! Nếu cầm bạc đi làm chuyện không tốt, ta lại
càng phải cho đúng không?”
Lâm Lan nhìn hắn cười quỷ dị, nhíu mày nói: “Chàng biết gì phải không?”
Lý Minh Doãn từ chối cho ý kiến: “Có một từ gọi là thổi phồng để giết, nghe qua chưa?”
Lâm Lan lườm hắn một cái: “Cũng biết bụng chàng toàn màu đen rồi.”
Lý Minh Doãn vô tội nói: “Rõ ràng là người ta tự gây nghiệt không thể
sống, sao thành ta bụng ta đen vậy? Chị dâu nàng đi đánh bạc, nếu ta
không cho chị ta mượn bạc, chị ta cùng đường, chẳng phải sẽ tới tìm
thuộc hạ anh vợ. Aiz! Ta nghe nói, người ta tặng lễ tới cửa, chị ta thu
hết lại, vậy mà còn tới đây khóc than, chẳng phải là muốn bạc sao? Tiếp
tục như vậy, sớm muộn cũng có chuyện.”
Lâm Lan nhíu lông mày nói: “Không thể đợi đến khi danh tiếng anh trai bị
chị ta phá hủy hết, lúc này ta có bầu, nếu không đã sớm giải quyết chị
ta.”
Lý Minh Doãn xem thường nói: “Muốn giải quyết chị ta cần gì phải phí tâm
tư, để ta nói với cậu cả, cho mấy người ở sòng bạc tới nhà đòi nợ, nếu
anh nàng còn có chút đầu óc, nên hiểu được, nữ nhân này không thể giữ
lại được.”
“Nên như thế, người này giữ lại, sớm muộn sẽ gây tai họa, ta chỉ sợ anh trai nhất thời mềm lòng. Chàng không biết, Diêu Kim Hoa biết cách lấy lòng
anh trai ta lắm.” Lâm Lan lo lắng nói.
Lý Minh Doãn suy nghĩ một chút: “Chuyện này nàng đừng lo, giao cho ta làm.”
Lý Minh Doãn ra tay, Lâm Lan tự nhiên yên tâm.
Trong phủ Tướng quân.
Phùng Thị nhìn lão gia rời nhà hai tháng, người gầy đen đi, không khỏi đau
lòng, sai nhà bếp nấu súp cho lão gia bồi bổ thân thể.
“Lão gia lần này cực khổ, may là chuyện đã xong, trong lòng cũng có thể an ủi chút ít.”
Lâm Trí Viễn thổn thức cảm khái: “Lần này đi thôn Giản Tây, thấy phòng ở
trước kia của Thẩm Thị, là nơi tan hoang nhất cả thôn Giản Tây. Nghe
thôn trưởng nói qua tình hình mẫu tử mấy năm trước, trong lòng ta rất
khổ sở.”
Phùng Thị cũng cảm thán: “Tỷ tỷ thật đáng thương, thần xui quỷ khiến, âm
dương cách biệt, ta đã nghe Lâm Lan nói, thôn dân Giảm Tây thuần phác,
một nhà nàng mới ở lại đó an định.”
“Aiz! Ta lại càng trách bản thân, nếu lúc trước ta không bị thương nặng, có lẽ mẹ con họ không đến nỗi…”
“Lão gia đừng tự trách mình, ngài cũng không muốn như vậy.” Phùng Thị trấn an.
“Nếu Lan Nhi cũng có thể nghĩ như vậy thì tốt, đúng rồi, Lan Nhi có bầu, mấy tháng rồi? Thân thể có khỏe không? Ta thấy nó gầy da bọc xương rồi.”
Lâm Trí Viễn ân cần hỏi thăm.
Phùng Thị cười nói: “Chưa được ba tháng, nghén dữ dội lắm. Ăn không được ngủ
không được, thiếu chút nữa khiến Lý Minh Doãn ốm theo. Bây giờ nhìn đã
khá hơn rồi, lần trước ta đi thăm mới thật đáng thương, nói chưa được ba câu đã nôn ọe, lúc ta có thai Sơn Nhi cũng nghén dữ dội nhưng cũng
không bằng cô ấy.”
“Như vậy sao được? Không mời Thái y tới xem sao ư?” Lâm Trí Viễn nhíu mày.
“Sao lại không? Hoa Thái y định kỳ đi bắt mạch cho cô ấy, đã kê mấy đơn
thuốc mà chẳng có hiệu quả. May Lâm Lan là người lạc quan, nôn ọe đã
quen, dù sao cũng chưa thấy ai mang thai chết đói.” Phùng Thị cười khổ
nói.
Lâm Trí Viễn thở dài: “Xem ra cháu ngoại ta quá nghịch ngợm rồi, ở trong
bụng mẹ đã nghịch như thế, nàng rảnh thì qua xem nó một chút.”
Phùng Thị mỉm cười: “Việc này còn đợi lão gia phân phó sao?”