Lâm Đại Phương giật mình chốc lát, cười lên: “Ta có nói là lão Ngô sao? Đệ
muội, muội nghe nhầm rồi! Ta nói là lão Tôn, không sai, là lão Tôn,
chuyện như vậy sao ta có thể nhớ lầm.”
Phùng Thị đã sớm đã lĩnh giáo đại cô da mặt dày này, đối với việc bị bà ta
cắn ngược lại không hề thấy lạ, chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng,
thị phi đúng sai, bản thân lão gia mới có thể phán đoán.
Sắc mặt Lâm Trí Viễn càng âm trầm: “Thật như vậy? Đại tỷ xác định không có nhớ lầm?”
Lâm Đại Phương khoa trương nói: “Chuyện lớn như vậy, ta có thể nhớ lầm sao? Lão Tôn nói rõ ràng, ta còn khóc mấy ngày liền, nhiều… năm qua, ta cứ
nghĩ tới đệ muội số khổ cùng hai đứa cháu là lại đau lòng…” Lâm Đại
Phương vừa nói vừa dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt không tồn tại nước
mắt, bộ dạng bi thương.
Lâm Trí Viễn cuồn cuộn lửa giận không cách nào ức chế, như núi lửa bộc
phát, ông vỗ bàn rầm một cái, đứng dậy, ấm chén liền vỡ nát.
“Lâm Đại Phương.” Lâm Trí Viễn gầm lên một tiếng, hù Lâm Đại Phương thiếu
chút nữa mềm chân khuỵu xuống, bà ta kinh hãi nhìn đệ đệ nổi giận, không rõ đệ đệ tại sao phát hỏa lớn như vậy.
“Lâm Đại Phương, ngươi giỏi lắm, Lâm gia chúng ta làm sao lại có nữ nhân tâm địa độc ác như ngươi, tháng ba năm Tân Tị, Phong Nhi rõ ràng hồi hương
đi tìm ngươi, hỏi thăm tin tức của ta, bà lừa gạt thằng bé nói ta đã
chết; tháng tư ta hồi hương, ngươi lại lừa gạt ta tới cùng, nói mẫu tử
ba người Thẩm Thị đã chết đói ba năm trước đây, ngươi… Là ngươi, hại vợ
chồng chúng ta âm dương xa cách nhau, làm hại Phong Nhi cùng Lan Nhi
chịu đựng gian khổ, hại hai đứa nó không nhận kẻ làm cha là ta, ngươi…
ngươi còn dám ở chỗ này ăn bừa nói bãi. Miệng toàn lời dối gian, ngươi
cho ngươi là tỷ tỷ ta, ta không dám làm gì ngươi sao? Lâm Đại Phương, ta nói cho ngươi biết, từ ngày hôm nay, ta không có đại tỷ là ngươi, con
mẹ nó, ngươi lập tức cút cho ta.” Lâm Trí Viễn giận điên người.
Lâm Đại Phương hoàn toàn há hốc mồm. Điều này sao có thể? Đệ đệ không phải
là quanh năm ở biên quan sao? Làm sao hắn có thể gặp mặt Phong Nhi?
Trong lòng Triệu Toàn biết không ổn, tính tình cậu em vợ này hắn đã lĩnh
giáo, năm đó hắn nói giỡn mấy câu với Thẩm Thị, cậu em vợ thiếu chút nữa cầm đao bổ hắn. Hảo hán không màng thiệt thòi trước mắt, Triệu Toàn
bước lên kéo Lâm Đại Phương.
Lâm Đại Phương sợ muốn chết. Không nghĩ tới chính mình năm đó nhất thời
thuận miệng nói láo lại bị đệ đệ vạch trần. Đúng vậy, bà ta đã gặp Phong Nhi, nhưng bà ta thật sự chán ghét mẫu tử Thẩm Thị, Thẩm Thị xui đệ đệ
bất hòa với tỷ tỷ là bà ta, lại còn câu dẫn trượng phu của bà ta, bà ta
hận Thẩm Thị không chết sớm hơn nữa, ước gì đệ đệ ngưng Thẩm Thị. Bà ta
không nghĩ tới có ngày chân tướng bị vạch trần, thấy đệ đệ tức giận như
thế, bà ta không khỏi chột dạ lạnh mình, hoảng hốt nhìn đệ đệ, không
biết làm sao.
Phùng Thị cực kỳ chán ghét một nhà đại cô, chẳng qua là, lão gia nổi giận
đùng đùng mất lý trí mà đuổi người đi cũng không hay, liền nhẫn nại
khuyên nhủ: “Lão gia, chỉ có người buộc nút mới gỡ được nút, người nào
nói láo thì phải tự mình giải thích, lão gia nên cho huynh muội Lâm Lan
một cái công đạo.”
Lâm Trí Viễn đã bị tức giận làm cho mất lý trí, Phùng Thị khuyên ngăn, ông
mới tỉnh hồn lại, đúng vậy! Lập tức cần gấp nhất chính là nhận được sự
tha thứ của Phong Nhi cùng Lan Nhi, đến lúc đó trừng trị ác nhân cũng
không muộn. Lúc này vung tay áo, lạnh giọng quát lên: “Người đâu, giam
bốn người nhà bọn họ lại cho ta.”
Lâm Đại Phương sợ mặt không còn chút máu, run run nói: “Tiểu tam tử, cho dù đại tỷ nhất thời hồ đồ, ngươi cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ? Ta là tỷ tỷ duy nhất của ngươi mà! Ngươi vì Thẩm Thị kia mà không nhận chị ruột, trên đời này có chuyện như thế này sao? Hơn nữa, nếu không phải
ta nhất thời hồ đồ, ngươi có thể lấy được kế thất trẻ đẹp như thế kia?
Ngươi có thể có một nhà như bây giờ? Thẩm Thị chỉ là một thiếu phụ luống tuổi, cô ta không xứng với ngươi.” Lâm Đại Phương càng nói càng thấy
mình có lý.
Lâm Trí Viễn tức run, chỉ tay vào mặt bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi còn biết ngươi là chị ruột ta, nhưng ngươi tác oai tác quái, nào
có bộ dạng một tỷ tỷ nữa, ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan, trên đời này có chị ruột như vậy sao? Ngươi làm chuyện ác độc, còn dám hồ ngôn loạn
ngữ, ngươi có tin ta sẽ xử lý ngươi ngay lập tức không.”
Lâm Đại Phương sợ quá lùi về sau một bước, thiếu chút nữa té ngã, Triệu
Toàn đỡ lấy bà ta, khiếp đảm nhìn em vợ đang quát lên như sấm, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bà bớt tranh cãi một tí đi! Làm đệ đệ bà phát bực rồi,
chuyện gì hắn cũng có thể làm được.”
Phùng Thị nhìn lão gia tức giận tới run người, vội vàng nói: “Các ngươi điếc cả rồi sao? Lời lão gia nói cũng không nghe thấy?”
Lão Vu vội vàng vẫy tay một cái, mấy gã sai vặt xông tới, đem bốn người đi xuống.
Trong phòng an tĩnh lại, Phùng Thị có chút u oán nhìn lão gia, mặc dù nàng
khuyên chính mình vô số lần, chuyện này không trách được lão gia, nhưng
trong lòng thật sự vẫn không dễ chịu chút nào.
Lâm Trí Viễn bình ổn lại, liếc thấy Phùng Thị cúi đầu, vẻ mặt lạnh lẽo,
trong lòng không khỏi sinh ra áy náy tự trách. Thở dài nói: “Mẫn Mẫn,
chuyện này, là lỗi của ta, ta không nên tin lời đại tỷ… hại khổ Thẩm
Thị, hại khổ hai đứa bé, lại còn khiến nàng chịu ủy khuất…”
Phùng Thị cười chua xót lắc đầu: “Lão gia thử nghĩ xem làm sao mới có thể khiến họ tha thứ!”
Việc đã đến nước này, nàng còn có thể như thế nào đây? Vì thế mà cãi nhau
trở mặt với lão gia? Mang theo Sơn Nhi rời nhà? Không, đó là hành vi cảm tính, dù sao Thẩm Thị đã mất, chẳng thể làm gì được, để cho lão gia cảm kích nàng, mới là cử chỉ sáng suốt.
Lâm Trí Viễn nghĩ đến ánh mắt oán hận của Lan Nhi, vẻ mặt lạnh lùng của Phong Nhi liền thống khổ bóp trán.
Một nhà Lâm Đại Phương bị mang đến thiên viện, lão Vu ra lệnh khóa cửa.
“Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại tức giận như thế?” Lúc này Triệu
An Khang mới dám mở miệng nói chuyện, mới vừa rồi thiếu chút nữa hắn sợ
đái ra quần.
“Mẹ, vừa rồi cậu thật hung dữ, tựa như muốn giết người.” Triệu An Bình xoa xoa ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Triệu Toàn trợn mắt nhìn Lâm Đại Phương một cái, tức giận nói: “Còn không
phải là tại mẹ các ngươi sao, nói dối cũng không biết nói cho khéo, giờ
thì hay rồi, cậu cả nhất định đã tìm được Phong Nhi và Lan Nhi, ta xem
bà thu dọn tràng diện này thế nào.”
Lâm Đại Phương ảo não nói: “Thu dọn thế nào, ta lừa gạt hắn thì sao? Ta là chị ruột duy nhất của hắn, hắn có thể giam ta sao?”
Triệu Toàn hừ hừ: “Bà tỉnh lại đi! Mới rồi bà không nghe cậu cả nói à, hắn ta không có đại tỷ như bà, thế nào? Còn không chịu tỉnh lại, có tin hắn
cầm đao chém bà.”
Lâm Đại Phương tỏ ra ghê gớm: “Hắn dám?”
“Có dám hay không bà tự xem thì biết, ta dám cam đoan, bà còn nói thêm vài
lời, hắn sẽ mất hết tính người.” Triệu Toàn khép tay áo ngồi tới gần lò
sưởi đặt cạnh giường, tự nhủ: “Lần này tới còn tưởng có thể mò được
nhiều chỗ tốt, ai ngờ là mời chúng ta tới thẩm vấn.”
“Cha, cậu sẽ không nhận chúng ta sao?” Triệu An Bình lo lắng nói, tiền đồ của hắn đều dựa vào cậu, không dám nghĩ làm quan nhưng cũng có thể kiếm
được một tòa nhà, cưới vợ xinh đẹp chứ?
Triệu Toàn liếc mắt: “Chuyện này hỏi mẹ ngươi đi, ta không biết.”
Lâm Đại Phương buồn bực nói: “Đừng hỏi ta, ta đang rất phiền!”
Hai huynh đệ An Khang, An Bình hai mặt nhìn nhau, mặt xụ xuống, có lẽ đã nhìn ra mộng đẹp bể tan tành.
Lý Minh Doãn hạ triều trở về, đổi triều phục, đi phòng tắm rửa mặt, ra
ngoài, Lâm Lan nhìn hắn có vẻ mệt mỏi, đưa lên một chén trà nóng, ân cần hỏi: “Ngày đầu đi Hộ bộ nhậm chức, chưa quen sao?”
Lý Minh Doãn nhận lấy chén trà, thổi thổi lá trà bên trên, uống hai hớp
mới nói: “Hôm nay bận rộn không có cả thời gian uống trà, làm quen đồng
liêu trên dưới, tiếp nhận các sự vụ, sớm quen thuộc tình hình Hộ bộ,
aiz! Ta biết vì sao Hoàng thượng lại muốn ta đi Hộ bộ, hôm nay Hộ bộ quả thực cục diện rối rắm, quốc khố gần như cạn kiệt, thuế khóa ở Giang Nam mới thu nộp lên được bốn thành, những địa phương khác không thấy gì,
các nơi khác không phải là lụt lội thì hạn hán, châu chấu, thuế thu vào
những năm nay thật không thể sánh được các năm trước…”
“Không phải là còn Hộ bộ Thượng Thư sao? Những chuyện này, nên là ông ta quản.” Lâm Lan ngắt lời.
Lý Minh Doãn cười khổ nói: “Hộ bộ Thượng Thư cáo lão rồi, tạm thời nhận
tội thay mà thôi, ông ta chỉ cầu không sai lầm, làm sao hao tâm tốn sức
đi giải quyết những chuyện phiền toái này. Mà dù muốn giải quyết cũng
không thể, bởi vì sẽ đắc tội với bao nhiêu người, Hoàng thượng muốn ta
vén lên cục diện rối rắm này, là để cho ta làm ác nhân rồi.”
“Chuyện tốt không tới phiên, cuối cùng vẫn là phải chịu cực nhọc. Hoàng thượng
quá để mắt chàng rồi, giờ phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự vì nước cúc
cung tận tụy chết thì mới dừng sao?” Lâm Lan bực tức nói.
Lý Minh Doãn bóp bóp đầu, nặng nề thở dài: “Có biện pháp nào khác đâu?
Người khác hâm mộ còn không còn kịp, chỉ có tự mình biết tư vị trong
đó.”
“Những đồng liêu kia có đáng tin không? Nếu có ý chống đối, chuyện này không có cách giải quyết nào cả.” Lâm Lan lo lắng nói.
Lý Minh Doãn suy nghĩ, vốn định nói ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lan Nhi, lại nuốt trở vào, khẽ mỉm cười: “Nàng đừng lo lắng, những
việc ấy phu quân nàng có thể giải quyết được.”
Như Ý đi vào xin ý kiến, hỏi có thể bày cơm chưa.
Lâm Lan nói: “Ừ, dọn lên đi.”
Hai vợ chồng ăn cơm tối xong, Lý Minh Doãn gọi Đông Tử đem toàn bộ văn thư hôm nay mang về đến thư phòng, chuẩn bị làm việc đêm.
Phía ngoài có người tới báo, nói Định Quốc Tướng Quân cầu kiến.
Lý Minh Doãn vội nhìn ý tứ Lâm Lan, Lâm Lan trầm mặt: “Ông ta tới làm cái gì? Không gặp.”
Lý Minh Doãn ngượng ngập: “Không gặp có được không, nói không chừng là vì chuyện khác.”
Lâm Lan lườm hắn một cái: “Ông ta còn có thể có chuyện gì? Chuyện gì cũng không gặp.”
Lý Minh Doãn nhéo mũi nàng, ôn tồn khuyên nhủ: “Nàng yên tâm, ta nói rồi
ta nhất định đứng ở bên nàng, ta đi ra gặp ông ấy, vạn nhất là vì công
sự… Ta bảo đảm, nếu ông ấy tới nói chuyện riêng, ta lập tức đuổi đi.”
Đây chẳng phải lừa gạt quỷ sao? Công sự, công sự ở trên triều đình sao
không nói? Sao phải chạy tới nhà, hơn nữa lại là lúc này, Lâm Lan đang
muốn kiên trì, Lý Minh Doãn hôn nhẹ lên má nàng, ôn hòa cười nói: “Ta đi rồi sẽ trở về.”