Lý Kính Nghĩa bị Du Thị quấy rầy, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào trở lại chủ đề, bực mình trừng mắt Du Thị.
Du Thị đang nghẹn một bụng khí không có đường phát tiết, dứt khoát thông
một hơi: “Lý gia chúng ta, nói về học vấn, cao nhất nhà là lão nhị, lão
nhị đỗ nhị giáp Tiến sĩ, Minh Doãn là tân khoa trạng nguyên, Minh Tắc
thiếu chút nữa cũng vậy, sau cũng đã thi đậu minh kinh, phụ tử ba Tiến
sĩ, đừng nói ở quê chúng ta, ngay cả đương triều cũng là ít có, đây là
bao nhiêu vinh quang! Nhưng mọi người cao hứng chưa bao lâu thì lại
thành ra như thế này! Các ngươi một cái bổ nhào té từ đụn mây xuống, tự
mình bôi nấm mốc lên người không nói, lại muốn tất cả mọi người đi theo
chịu tội, lão tam nhà ta vốn năm nay tham gia thi hội, thư tiến cử châu
huyện cũng viết xong rồi, giờ thì hay rồi, thất bại; Huyện thái gia vốn
đáp ứng cho Lý gia năm mươi vuông đất, vừa ra chuyện, liền thất bại; hôm nay trong tộc còn nói muốn chọn tộc trưởng mới, tám phần đại bá các
ngươi không còn giữ được vị trí tộc trưởng nữa…”
Lý Kính Nghĩa rầu rĩ thở dài một mạch.
Lý Kính Nhân nói: “Mọi người là thổi phồng lên cao rồi lại giẫm xuống chân, không có gì kỳ quái.”
Du Thị liếc mắt tiếp tục nói: “Những thứ này coi như không nói, mấu chốt
là, lão nhị nhà các ngươi làm những chuyện này, thật sự là khiến người
ta thất vọng đau khổ, lão nhị biết lão thái thái tuổi tác đã cao, như
ngọn đèn trước gió, vì sao còn khiến lão thái thái tức tới nỗi tai biến, ta chỉ có một đứa cháu gái ruột nhờ các người chiếu cố, các ngươi làm
vậy là thay ta chiếu cố sao? Khi dễ con bé mềm yếu, đem một khuê nữ
thanh bạch lãng phí thành cái dạng gì rồi? Đều nói người đọc sách biết
lễ biết nghĩa, nhưng nhìn một nhà các ngươi làm những chuyện này, có
điểm nào dính tới lễ nghĩa? Nói khó nghe, so với nông dân dốt đặc cán
mai cũng còn không bằng.”
Lý Kính Nhân nghe đại tẩu nói khó nghe, lúng túng ho khan vài tiếng. Lý Minh Đống vội vàng giúp phụ thân nhu bối thuận khí.
Lý Kính Nghĩa cúi đầu lại là thở dài: “Phu nhân, đừng nói nữa, tốt xấu gì cũng lưu lại chút mặt mũi cho bọn vãn bối.”
Lâm Lan cười khẩy trong lòng: Bắt đầu mặt đỏ mặt trắng hát xướng.
“Bản thân ta muốn lưu lại mặt mũi cho bọn chúng, lúc trước ta cho là Liên
nha đầu bị ma xui quỷ khiến, làm ra chuyện xấu này, còn trách đại ca,
tẩu tẩu không biết nuôi dạy nữ nhi. Hôm nay mới biết được, đều là do Hàn Thị cùng Minh Châu tính toán con bé, lão nhị cũng là hỗn trướng, giở
trò với cả con bé, việc này bảo ta giải thích thế nào với đại ca, tẩu
tẩu?” Du Thị lấy khăn che mặt, ô ô gào thét.
Minh Châu bất an nhìn đại ca, thật sự, chuyện này cô ta đuối lý. Là cô ta phá hủy Du Liên, nhưng cô ta cũng gặp báo ứng rồi.
“Chuyện này. Các ngươi đúng là làm quá đáng, nếu Du gia biết sự tình, sẽ không
từ bỏ ý đồ, nếu ồn ào, Lý gia chúng ta thật không còn mặt mũi nào ở quê
quán.” Ánh mắt uy nghiêm Lý Kính Nghĩa rơi trên người Lý Minh Tắc, nắm
chặt quả hồng mềm này: “Minh Tắc, chuyện này, ngươi nói xem thế nào? Các ngươi nên cho Du gia một cái công đạo.”
Trong lòng Lý Minh Tắc biết, đại bá phụ đây là muốn bạc. Nhưng là, hắn đối
với chuyện này vẫn luôn áy náy, làm sao đây? Lý Minh Tắc hướng ánh mắt
hỏi ý đệ muội.
Lâm Lan nhếch miệng mỉa mai, chậm rãi nói: “Đại bá mẫu ban đầu mang Du di
nương tới kinh thành, không phải muốn cho Du di nương làm thiếp Minh
Doãn đấy sao? Đều là làm di nương, làm cho lão hay cho nhỏ thì có quan
hệ gì? Nếu cha chồng ta không xảy ra việc gì, chỉ sợ lúc này đại bá mẫu
đang cao hứng ấy chứ! Vốn định câu một con cá nhỏ, không nghĩ tới câu
được cả con kênh đầy cá.”
Du Liên vẫn đợi ở bên ngoài cửa, nghe lời ấy, bỗng nhiên cả kinh, nhị thiếu phu nhân nói là thật?
Du Thị giận dữ: “Vợ Minh Doãn. Cơm có thể ăn nhiều nhưng không thể nói
lung tung, tại sao ngươi nói ta mang Du Liên tới là để làm thiếp cho
người ta?”
Lâm Lan mặt không đổi sắc, uyển chuyển nói: “Đại bá mẫu cần gì tức giận!
Tức giận không tốt cho thân thể, giận đả thương gan, một cái sơ sẩy,
huyết khí xông lên, rất dễ dàng tai biến,”
“Ngươi… Ngươi dám nguyền rủa ta? ” Du Thị tức tối, môi run run lên.
“Cháu dâu sao dám nguyền rủa đại bá mẫu, đây là thân làm một người thầy thuốc thì phải đưa ra lời khuyên, cháu dâu là vì suy nghĩ tới thân thể đại bá mẫu.” Lâm Lan chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Du Thị, không nóng
không lạnh nói: “Lời nói thật mặc dù không dễ nghe nhưng vẫn là nói
thật, cháu dâu thẳng tính, cho tới bây giờ cũng là có sao nói vậy, không nói lời không có chứng cớ,… cháu dâu là muốn lưu cho đại bá mẫu mấy
phần thể diện, nhưng nếu như đại bá mẫu cố ý muốn cháu dâu lấy ra chứng
cớ, vậy thì cháu dâu đành phải làm theo, tốt nhất nên kêu Du di nương
tới, cũng nên để cho di nương biết, rốt cuộc tính toán cô ta là người
nào, đại bá mẫu, bá mẫu nói phải không?”
Lâm Lan cười cười vô hại, lại làm cho Du Thị không khỏi chột dạ, nghi ngờ:
Có khi nào vợ Minh Doãn có chứng cớ thật trong tay? Nhưng mà… điều này
sao có thể? Ban đầu trong thư Hàn Thị gửi chỉ có một câu như vậy mà
thôi. Nhưng mà… bộ dạng vợ Minh Doãn tựa hồ như định liệu từ trước rồi!
Du Thị thấp thỏm nhìn thần sắc lão gia.
Lý Kính Nghĩa mơ hồ, chuyện đàn bà, lão không rõ ràng.
Du Thị cắn răng một cái, bác bỏ: “Ngươi đừng nói những lời không có thật…, Du Liên cũng đã nói cho ta biết, là Minh Châu khuyến khích nó đi.”
Lâm Lan nhẹ giễu một tiếng: “Đúng vậy! Người khác nói mấy câu cô ta đã đi
rồi, đâu ai mang cô ta đi, cầm dây trói cô ta đi, đi làm gì? Là đi câu
dẫn người! Đáng tiếc thần xui quỷ khiến, câu dẫn sai người rồi, việc này trách ai được? Nếu Du gia hỏi, đại bá mẫu cứ nói như sự thật đi! Nếu
như Du gia muốn ồn ào, vậy hãy để cho bọn họ náo loạn, dù sao cha chồng
ta đã lưu vong Kiềm Tây, cuộc đời này cứ như vậy rồi, chuyện này chỉ như một con rận, ta nghĩ, cha chồng ta chắc là không để ý, mà chúng ta càng sẽ không để ý, Lý gia đã xảy ra bao nhiêu gièm pha, thêm một chuyện
cũng chẳng sao cả, chẳng qua là, đại bá mẫu có từng nghĩ thay Du di
nương, náo tới náo lui, người mất mặt chính là ai? Du di nương đã đủ
đáng thương rồi, đại bá mẫu đừng ép cô ta đường cùng!”
Thế này… này là chuyện gì? Rõ ràng là bọn họ đuối lý, bị vợ Minh Doãn nói
như thế, đảo lộn lại mọi thứ, Du Thị nhất thời phản ứng không kịp, gương mặt bà ta run lên dữ dội.
Lâm Lan tiếp tục nói: “Ta vốn muốn đợi sau khi hậu sự lão thái thái xong
xuôi, hỏi ý tứ Du di nương, nếu cô ta nguyện ý ở lại Lý gia, chúng ta sẽ không bạc đãi cô ta, chúng ta không thiếu cô ta một miếng cơm ăn, nếu
cô ta không muốn lưu lại Lý gia, nguyện ý tái giá, ta cũng sẽ thay cô ta lưu ý, dĩ nhiên, cũng không thiếu cô ta một phần đồ cưới, hết thảy toàn bộ dựa vào ý cô ta, ta nghĩ, ta làm như vậy, là nhân nghĩa lắm rồi…”
Lâm Lan quay đầu nhìn về tam thúc phụ: “Tam thúc phụ, thúc phụ cảm thấy
như thế nào?”
“Liên nha đầu đương nhiên không thể nào lưu lại, ta sẽ dẫn nó về với ông bà,
chuyện của nó, tự có ta làm chủ…” Du Thị đoạt lời, đây là việc Du gia bà ta, dựa vào đâu hỏi tam thúc?
“Đại bá mẫu nguyện ý làm chủ đó là không còn gì tốt hơn rồi, phải nói bất
hạnh của Du di nương chính là lúc ban đầu đại bá mẫu quyết định chọn
người cho cô ta, đại bá mẫu làm chủ cũng là phải lẽ!” Lâm Lan nhanh
chóng cắt đứt lời nói của Du Thị.
Du Thị không khỏi nghẹn họng, bà ta nói chịu trách nhiệm với chuyện của Du Liên, ý là vợ Minh Doãn phải bồi thường cho mình, không nghĩ tới vợ
Minh Doãn lại đẩy sạch sẽ cho mình, đem toàn bộ sai lầm lên người bà ta, chẳng phải chuyện bà ta làm là công dã tràng sao, tự nhiên lại ôm thêm
phiền toái vào người?
Lý Kính Nghĩa thấy vợ mình bị vợ Minh Doãn nói mấy câu đã rơi xuống thế hạ phong, một bên thầm mắng vợ mình vô dụng, một bên tính toán như thế nào giải quyết cục diện này. Lòng lão vừa động, liền nghiêm mặt hù dọa nói: “Hôm nay gọi các ngươi tới, không phải là vì nói chuyện Liên nha đầu,
là muốn thương nghị hậu sự lão thái thái, các ngươi cãi nhau như vậy có
thể giải quyết vấn đề sao? Tất cả im miệng cho ta.”
Lâm Lan cũng sẽ không cho Lý Kính Nghĩa thêm cơ hội mở miệng, nàng ra đòn
phủ đầu: “Đại bá phụ muốn nói chủ đề cũ sao? Cho cháu dâu nói thật, đại
bá phụ muốn chúng ta bỏ ra ba vạn lượng bạc, chúng ta không lấy đâu mà
đưa ra, mà có cũng không thể đưa ra. Thứ nhất, ba vạn lượng bạc làm một
cuộc tang sự, cho dù là nhà công hầu cũng không xa xỉ như vậy, đừng quên cha ta phạm tội ăn hối lộ, triều đình đã tịch thu toàn bộ nhà cửa tài
sản của chúng ta, bởi vì các người ở quê cho nên tránh thoát một kiếp,
nếu bây giờ làm lớn, người ở quê có ác ý báo lên trên, bá phụ nói, lúc
ấy triều đình nghĩ như thế nào? Tới lúc đó, sợ là sẽ rước họa vào thân.
Thứ hai, chi tiêu ở kinh thành đều là chúng ta bỏ ra, tổng cộng xài sáu
bảy ngàn bạc, chúng ta không hỏi bá phụ một trinh, một xu, lão thái thái không phải chỉ có mình cha chồng ta là nhi tử, cũng không phải chỉ có
mình Minh Tắc cùng Minh Doãn là cháu nội, không có đạo lý tất cả phí
dụng đều là chúng ta bỏ ra, bằng không người khác thật sự cho là lão
thái thái chỉ có một nhi tử thôi. Thứ ba, khi lão thái thái còn sống có
dặn dò, hậu sự của bà hết thảy giản lược, ta đã thay các người coi qua,
phần mộ Lý gia đủ an táng tới ba đời sau, ở quê đã tính toán để dành dãy thứ nhất dãy thứ hai cho người có uy tín danh dự, phần mộ cho lão thái
thái không cần đặt mua nữa, như vậy, cho dù đại bá phụ muốn mời toàn bộ
bà con trong quê, muốn hát tuồng ba ngày ba đêm, tổn hao cũng sẽ không
vượt qua sáu ngàn lượng, mười mấy năm qua, cha chồng ta cho bá phụ không ít chỗ tốt, sáu ngàn lượng bạc này một mình bá phụ bỏ ra, cũng chỉ là
chuyện nhỏ như nhổ một sợi tóc, còn có thể thành toàn cho bá phụ danh
tiếng hiếu tử!”
Lý Kính Nhân nghe đến hiện tại, rốt cục hiểu tại sao lão thái thái muốn
đem di sản cho vợ Minh Doãn trông coi, vợ Minh Doãn thật lợi hại! Trừ
con bé thật đúng là không ai có thể trấn đại ca! Lý Kính Nhân ho hai
tiếng nói: “Hậu sự lão thái thái đương nhiên là ba nhi tử cùng chia sẻ
với nhau, vợ Minh Doãn, đến lúc đó ta bù cháu hai ngàn lượng bạc, đại
ca, ta bỏ ra hai ngàn lượng, chúng ta một nhà bốn ngàn lượng, đủ làm hậu sự cho lão thái thái rồi, cũng không nên cái gì mà mở tiệc chiêu đãi
toàn bộ bà con trong thôn…, vợ Minh Doãn nói không sai, nên tránh phô
trương một chút là tốt, rồi lại nói, đây cũng là ý tứ lão thái thái.”
Lý Kính Nghĩa không thể tin nổi nhìn tam đệ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực
khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Tam đệ uống
nhầm thuốc ư? Sao lại giúp vợ Minh Doãn?
Lý Minh Tắc đứng dậy kính cẩn nói: “Tam thúc phụ, phí dụng ở kinh thành,
thúc không cần quản, thân thể thúc không được khỏe, sang năm Minh Trụ
lại muốn cưới vợ, cần dùng nhiều bạc…”
Lý Kính Nhân không nhìn ánh mắt cơ hồ phóng hỏa của đại ca, kiên quyết
nói: “Minh Tắc, hảo ý của cháu, thúc phụ lĩnh tâm, thúc phụ cho dù có
nghèo, đập nồi bán sắt cũng muốn xuất tiền để làm tang sự cho lão thái
thái, công ơn nuôi dưỡng lớn như trời biển, chỉ mấy ngàn bạc cũng cân
nhắc sao? Rồi lại nói, bạc thúc phụ không phải là phụ thân cháu cho sao? Chuyện này quyết định như vậy, cháu đừng khuyên thúc phụ nữa.”