Huynh trưởng Ngụy gia đi vào cửa, vừa nhìn thấy Lý Minh Tắc cùng Đinh Nhược
Nghiên thì mắt đỏ ngầu, giận dữ như muốn ăn thịt người.
“Còn cái gì để nói, không đáp ứng cho bài vị em gái ta vào Từ đường thì
không còn gì để bàn nữa.” Thái độ của huynh trưởng Ngụy gia hết sức
cường ngạnh, cổ bạnh ra, gân xanh nổi chằng chịt.
Lý Minh Tắc nói: “Yêu cầu của ngươi thực sự quá vô lý, thử hòi có nhà nào bài vị thiếp thất được vào Từ đường?”
“Ta mặc kệ quy củ nào, em gái ta chết oan, ta không thể để nó làm cô hồn dã quỷ.” Huynh trưởng Ngụy gia trừng mắt, gân cổ nói: “Ngày nào các ngươi
còn chưa đáp ứng, ngày đó em gái ta vẫn chưa chôn cất, sẽ đặt trước cửa
nhà các ngươi.”
Đinh Nhược Nghiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Lan, tựa như nói: Đệ muội nghe rồi đấy. Bọn họ là như vậy, không cách nào nói được.
Lâm Lan khống chế tâm tình, gồng mình mỉm cười, tiến lên phía trước nói: “Huynh trưởng Ngụy gia, có thể nghe ta một lời không?”
Huynh trưởng Ngụy gia thu hồi ánh mắt phẫn hận từ Lý Minh Tắc sang Lâm Lan, vẫn là tràn đầy địch ý.
Lâm Lan nói: “Ta là nhị thiếu phu nhân Lý gia.”
Trên mặt huynh trưởng Ngụy gia có biến hóa nhỏ, hắn đã nghe qua danh tiếng
nhị thiếu phu nhân Lý gia, trong kinh thành, nhị thiếu phu nhân Lý gia
rất có danh tiếng, người ta gọi nàng là Bồ Tát sống, nhưng vừa nghĩ tới, người ta là người Lý gia, khẳng định là nói giúp cho Lý gia, sắc mặt
hắn lại trở nên lạnh lùng.
“Hôm nay ta mới từ biên quan trở về kinh thành, chuyện của Ngụy di nương, ta đã nghe, trong ấn tượng của ta, Ngụy di nương là một người luôn yên
tĩnh, là một cô gái giữ bổn phận, cũng là người mà đại tẩu ta tin tưởng
nhất, cho nên, đau lòng Ngụy di nương, không chỉ có mình các vị, người
Lý gia chúng ta cũng sẽ đau xót tiếc thương… Đáng tiếc, chuyện đã xảy
ra, hiện tại truy cứu ai sai ai đúng cũng đều vô bổ, không thể khiến
Ngụy di nương sống lại, huynh trưởng Ngụy gia, tâm tình của các vị, ta
có thể hiểu được, hi vọng các vị sớm để Ngụy di nương đã nhập thổ vi
an.” Lâm Lan chậm rãi nói.
Nhị thiếu phu nhân Lý gia mở miệng không có một câu vì Lý gia, không chỉ
trích yêu cầu của bọn họ vô lý quá đáng, như vậy khiến tâm tình huynh
trưởng Ngụy gia khá hơn phần nào, địch ý đối với vị nhị thiếu phu nhân
Lý gia bớt đi, lời của nàng vẫn có thể nghe được một chút.
“Người chết cũng đã chết, mà người sống chúng ta, việc có thể làm là hoàn
thành tâm nguyện khi còn sống của cô ấy, khi Ngụy di nương còn sống,
luôn nhớ thương người nhà, cho nên, Lý gia chúng ta sẽ thay cô ấy chiếu
cố người nhà thật tốt, huynh trưởng Ngụy gia, nghe nói chị dâu Ngụy gia
vừa có bầu, mẹ của huynh thân thể không được tốt lắm…” Lâm Lan não nề
nói, thầm quan sát vẻ mặt huynh trưởng Ngụy gia.
Quả nhiên, nói đến tình hình Ngụy gia, sắc mặt hắn ảm đạm, cúi đầu, không
còn vẻ hùng hổ lúc trước nữa. Bất quá chỉ một cái chớp mắt, hắn mạnh mẽ
ngẩng đầu, nói: “Ta không muốn tiền của các ngươi.”
Lâm Lan mỉm cười, chậm rãi nói: “Ngoài thành, ta có một tòa thôn trang,
trước mắt đang thiếu người làm, nếu như huynh nguyện ý, ta rất hi vọng
huynh có thể tới hỗ trợ xử lý sự vụ trong trang, dùng người mình ta
tương đối yên tâm, mặc dù tiền công không cao lắm, nhưng là đầy đủ cơm
áo một nhà các vị không phải lo nghĩ, như thế, Ngụy di nương dưới suối
vàng có biết cũng có thể an tâm.”
Huynh trưởng Ngụy gia lộ ra vẻ do dự, có chút không tin.
Lâm Lan lại nói: “Ký hiệp ước là năm năm hoặc mười năm một lần, làm tốt sẽ
tăng tiền công và gia hạn thời gian, ta còn muốn thu nhận một nhóm học
đồ, dạy bọn chúng y thuật, chắc chắn là sẽ ưu tiên đám nhỏ con người
trong trang hoặc cửa hàng, sau này, sẽ ưu tiên trọng dụng chúng.”
Sắc mặt huynh trưởng Ngụy gia từ do dự chuyển qua động tâm, trong mắt hiện
lên tia sáng, môi khẽ mím lại, tựa hồ như tìm lý do để thuyết phục bản
thân.
Đinh Nhược Nghiên cùng Lý Minh Tắc khẩn trương nhìn hắn, mong đợi hắn có thể đồng ý, chỉ cần hắn đồng ý, chuyện này thành một nửa.
Lâm Lan không ngừng cố gắng, hết sức thành khẩn nói: “Huynh trưởng Ngụy
gia, ta không có năng lực tài cán, chỉ có thể làm những việc này cho
Ngụy di nương, nhưng xin huynh tin tưởng, Lý gia chúng ta thực sự có
thành ý.”
Dừng một chút, Lâm Lan lại nói: “Về phần đưa Ngụy di nương vào phần mộ tổ
tiên, thật ra thì ta cũng hy vọng có thể như thế, nhưng là, huynh cũng
biết, theo như lệ cũ triều ta, thiếp thất không có con nối dòng sau khi
chết không được vào phần mộ tổ tiên, nếu thật sự làm như vậy, Lý gia
chúng ta bị người đời khiển trách thì thôi, chỉ sợ Ngụy di nương cũng sẽ bị lên án, e là cô ấy ở trong lòng đất cũng không thể sống yên ổn.
Ta cùng đại tẩu đã nói chuyện, suy nghĩ một biện pháp điều hòa, phía bên
ngoài phần mộ tổ tiên Lý gia, lập một phần mộ cho Ngụy di nương, như
vậy, cũng không làm trái với quy củ, Ngụy di nương cũng sẽ không cô đơn, huynh trưởng Ngụy gia, huynh xem an bài như vậy đã ổn chưa?”
Đinh Nhược Nghiên xấu hổ không dứt, lúc trước, tại sao nàng không nghĩ tới
phương pháp điều hòa này? Vừa gặp phải chuyện là tâm thần rối hết lên,
may là Lâm Lan gặp chuyện bình tĩnh, tâm tư kín đáo.
“Huynh trưởng Ngụy gia, Lục Ỷ chín tuổi bắt đầu đi theo ta, ta vẫn coi cô ấy
như tỷ muội, xảy ra chuyện bất hạnh như vậy, tất cả mọi người đều đau
lòng, nếu là lễ phép quy củ cho phép, không cần huynh mở miệng ta cũng
làm như vậy.” Đinh Nhược Nghiên uyển chuyển nói.
Sắc mặt huynh trưởng Ngụy gia dễ coi hơn chút ít, hắn cũng biết yêu cầu của mình không hợp lễ giáo, nhưng một mạng người cứ như vậy bỏ qua, hắn
thật sự nuốt không trôi cục tức này. Hôm nay, nhị thiếu phu nhân nói lên phương pháp này, hẳn nên suy nghĩ một chút.
“Huynh trưởng Ngụy gia, ta hi vọng huynh có thể suy nghĩ thấu đáo, vì Ngụy di
nương, cũng là vì Ngụy gia, nói thật, Lý gia chúng ta không phải vì sợ
các vị náo loạn mà như vậy. Cho tới bây giờ chỉ nghe nói bỏ vợ cần bảy
lý do, không có nghe nói trục xuất thiếp thất cần lý do gì, trực tiếp
đuổi người đi là xong, nếu có tâm địa tốt một chút thì cho chút lộ phí,
tâm địa lạnh lùng, ngươi chết sống ta không quan tâm, đại bá nhà ta coi
như là nhân nghĩa rồi, ưng thuận hứa hẹn, chỉ cần Ngụy di nương không
tái giá ngày nào, ngày đó vẫn sẽ chiếu cố cô ấy. Là Ngụy di nương tự
mình nghĩ không thông, tự mình tìm tới cái chết, chuyện này, về tình,
chúng ta thua, về pháp, không làm trái nửa điểm, cho nên, chúng ta đã có thành ý cùng các vị thương lượng, huynh trưởng Ngụy gia, nếu các vị cảm thấy không cách nào tiếp nhận, vậy chúng ta chỉ có thể mời quan phủ làm người phân xử, dù sao, Lý gia chúng ta hôm nay cũng không phải nhà quan lại, cũng chẳng có gì phải cố kỵ.” Khẩu khí Lâm Lan hơi chút cường
ngạnh. Bởi vì cái gọi là kẻ địch lui ta vào, huynh trưởng Ngụy gia đã
dao động, nàng tiếp tục tạo áp lực, cuối cùng tung chiêu một cọng rơm đè chết con lạc đà. Chỉ cần hắn không phải là kẻ ngu, đương nhiên phải
biết, nếu như chuyện này tới quan phủ, người bất lợi là bọn họ.
Huynh trưởng Ngụy gia hung hăng cắn răng một cái, nói với Lâm Lan: “Nhị thiếu phu nhân, ta tin lời cô nói.”
Nhất thời, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Trác Nghĩa nghe hồi lâu, trong lòng vô cùng cảm khái, chị dâu thật lợi
hại. Người ta nói không lấy tiền, không có nghĩa là không cần tiền, cho
người ta một chén cơm là đủ khiến đối phương mắc câu. Nói đi nói lại,
thật ra Ngụy gia là muốn tiền, chẳng qua lại ngại em mình vừa táng mạng, không biết làm thế nào, chị dâu đúng là khéo léo, vừa thỏa mãn nhu cầu
người ta, lại vừa bảo vệ được sĩ diện của họ. Ngay sau đó lấy chiêu thu
học đồ dụ dỗ, đối với nhà nghèo mà nói, chẳng còn tương lai nào hấp dẫn
hơn nữa. ChỊ dâu tung ra chiêu tình cảm, trước làm tan rã nhuệ khí của
bọn họ, sau tung ra phương pháp điều hòa, cuối cùng là uy áp, Ngụy gia
sao có thể kiên trì? Đây chính là thủ đoạn, trước kia nhìn không ra chị
dâu lại là người thông minh tinh tế như vậy.
Thấy huynh trưởng Ngụy gia dao động, Lâm Lan lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa
cho hắn, nàng đã sớm nghĩ kỹ, nếu như đã chịu phân rõ phải trái thì sẽ
đưa ra ngân phiếu, nếu giảo hoạt thì một phân tiền cũng đừng mơ.
Huynh trưởng ngụy gia như phải bỏng tay, liên tục lui về phía sau khoát tay:
“Không không không, ta nói rồi chúng ta không cần bạc.”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Bạc này không phải là đưa cho huynh, là để huynh an
bài hậu sự cho Ngụy di nương, không thể để Ngụy di nương phải chịu ủy
khuất, vị trí ngôi mộ Lý gia chúng ta sẽ an bài, những chuyện khác huynh trưởng Ngụy gia hãy quan tâm.”
Lâm Lan kiên quyết đưa ngân phiếu cho hắn.
Huynh trưởng Ngụy gia nhìn con số trên tấm ngân phiếu, kinh ngạc nói: “Dùng… Không dùng hết nhiều như vậy…”
“Cứ cầm lấy, chớ tiết kiệm, làm sao để an bài cho tốt, để cho Ngụy di nương an tâm, chúng ta cũng có thể an tâm đúng không?” Lâm Lan nói.
Lúc này huynh trưởng Ngụy gia đã hoàn toàn không còn hận ý, đối với vị nhị
thiếu phu nhân này vô cùng cảm kích, rất muốn nói gì đó nhưng là ăn nói
vụng về không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là ôm quyền thi lễ, xoay người đi ra ngoài.
Đinh Nhược Nghiên đứng dậy cảm kích nói: “Đệ muội, hôm nay thật là nhờ có em.”
Lý Minh Tắc cũng nói: “Đệ muội, thật là xin lỗi, em vừa trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải vất vả.”
Đinh Nhược Nghiên quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, trách móc: “Còn không phải là chàng gây họa, Ngụy di nương kia có gì không tốt, sao cứ muốn
ép cô ấy rời đi.”
Lý Minh Tắc nói: “Ta làm sao biết được cô ta tự sát?”
Đinh Nhược Nghiên lại hung hăng nhìn hắn, giây lát quay sang nói với Lâm
Lan: “Để ta sai người đưa bạc sang cho muội, muội đã giúp ta chuyện lớn
như vậy, không thể để muội bỏ tiền ra như vậy.”
Lâm Lan liền nói: “Đại tẩu khách khí với ta phải không? Vừa rồi không có gì nhiều lắm, về phần nơi chôn cất, đại ca, anh mau đi sắp xếp, để cho
Ngụy di nương sớm nhập thổ vi an, tránh đêm dài lắm mộng.”
Lý Minh Tắc gật đầu nói: “Ta lập tức đi ngay, đúng rồi, nhị đệ có khỏe không? Nghe nói đệ ấy vẫn chưa về được.”
Lâm Lan nói: “Chuyện tiến triển coi như thuận lợi, năm mới có thể trở về.”
Lý Minh Tắc nói: “Ta yên tâm rồi.” Dứt lời đi ra.
Lâm Lan nói với Đinh Nhược Nghiên: “Ta quên dặn đại ca một chuyện.” Dứt lời vội vàng đuổi theo.
“Đại ca…”
Lý Minh Tắc dừng bước, quay đầu lại.
Lâm Lan đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Bích Như kia…”
Sắc mặt Lý Minh Tắc trở nên ngượng ngùng: “Lúc trước cô ta tới cửa hàng trà tìm ta, ta không đáp ứng… Chuyện này, ta còn gạt đại tẩu muội, sợ nàng
tức giận…”
Lâm Lan cười cười: “Ta biết rồi, đại ca mau đi làm việc đi.”
Xem ra Bích Như muốn trở lại bên cạnh Lý Minh Tắc, gặp phải cự tuyệt, thẹn
quá thành giận, đúng lúc Ngụy gia tới làm ầm, cô ta liền nhân cơ hội. Nữ nhân này, làm sao không biết dùng óc suy nghĩ vậy?