Trước khi đi, Lý Minh Doãn nhận được tin từ phía Đỗ đại nhân, nói phụ thân đã tỉnh, đại khái Hàn Thị cũng chỉ bị giam một hồi.
Lý Minh Doãn hiểu ý, nếu như Đỗ đại nhân lập tức để Hàn Thị đi, trong lòng hắn thật sự không thoải mái.
Chuyện trong nhà, hắn không muốn quan tâm nữa, có thể làm hắn cũng đã làm, sau này như thế nào, phải chờ khi hắn từ Lang Sơn về rồi hãy nói.
Đại quân đã tập kết xong ở ngoài thành, chia làm chín đại đội, nghiêm trận
xếp hàng, năm ngàn binh lính bừng bừng sát khí khiến cho buổi sáng nay
phá lệ rét lạnh.
Phảng phất bọn họ không phải đi ký kết minh ước, mà là đi quyết tử với Đột Quyết.
Ninh Hưng một thân giáo đen tuyền thúc ngựa đi đến, thân hình thẳng tắp như
kiếm, vẻ mặt túc mục, uy nghiêm hiển hách. Đến trước Lý Minh Doãn, hai
tay ôm quyền, lớn tiếng bẩm: “Lý đại nhân, đại quân tập kết xong, mời
đại nhân kiểm duyệt.”
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, ánh mắt quét một lượt từ trái qua phải, trầm giọng nói: “Lên đường.”
Ninh Hưng giục ngựa xoay người, vung tay lên, cao giọng phát lệnh: “Lên đường!”
Nhất thời năm ngàn đại quân thống nhất bước đi, đều nhịp phát động.
Lâm Lan một thân nam trang giục ngựa đi sát phía sau Lý Minh Doãn, nhìn cờ
quạt phần phật, nghe tiếng bước chân năm ngàn binh lính, lòng không khỏi thầm bội phục, Ninh Hưng mang binh mã quả nhiên không giống bình
thường, khí thế này, như hổ lang cường hãn, có bọn họ hộ vệ, sự an toàn
được tăng lên rất nhiều.
Lúc đầu Lý Minh Doãn sợ Lâm Lan theo không kịp, dù sao Lâm Lan cũng mới học cưỡi ngựa, tuy nhiên mấy lần quay đầu lại nhìn Lâm Lan vẫn theo sát,
dần dần cũng bớt lo lắng. Nhìn thấy xe ngựa phía sau, chân mày hắn nhíu
lại.
Trong xe ngựa là trưởng tôn Tần gia Trung Dũng Hầu Tần Dũng, Tần Thừa Vọng,
giữ chức Binh Bộ Thị Lang, lần này làm phó sứ cùng Lý Minh Doãn đi Lang
Sơn. Tổ tiên Tần gia xuất thân binh nghiệp, thời điểm khai sáng cơ
nghiệp triều ta lập nhiều công lao, về sau yên tĩnh hưởng thái bình. Mưu cầu danh lợi cùng mưu lợi, dần dần thoát binh nghiệp, đến thế hệ bậc
cha chú Tần Trung này, đã biến thành văn thần thuần túy, cho đến khi
Hoàng hậu xuất thân từ Tần gia, bắt đầu củng cố quyền lực, Tần gia có ý
bồi dưỡng võ tướng, đáng tiếc mấy đời người, chỉ có một nhân tài là Tần
Dũng, thật bất hạnh là nhiều năm trước hi sinh ở chiến trường, Tần Thừa
Vọng là cháu ruột Tần Dũng, người này chưa từng lãnh binh đánh giặc,
không hiểu biết binh pháp, có thể ngồi lên chức Thị Lang là nhờ vào uy
vọng của tổ phụ, ân điển của Thái hậu.
Tần Thừa Vọng được phong làm phó sứ trước khi xuất phát hai ngày, nghe nói
là ý tứ Thái hậu, mới vừa rồi Hoàng thượng chèn ép Tần gia khiến quan hệ mẫu tử căng thằng, đành thuận theo ý Thái hậu, hòa hoãn tình hình. Tần
Thừa Vọng muốn nhân cơ hộ chiếm chút công lao để làm vốn liếng riêng.
Tĩnh Bá Hầu đã cảnh báo cho Minh Doãn, Tần Thừa Vọng này kiêu ngạo, bảo
thủ, đồng liêu Binh bộ nhiều người ý kiến với hắn, cho nên, Lý Minh Doãn có chút bận tâm, trong đội ngũ có một người khó dây dưa là chuyện không hay ho gì.
Đại quân mới đi được nửa ngày, Tần Thừa Vọng nói mình cần nghỉ ngơi.
Đại quân vốn có quy củ, mỗi ngày đi bao nhiêu lộ trình, nơi đặt chân đều đã được an bài trước, không phải ngươi nghĩ nghỉ là nghỉ, ngươi nghỉ một
chút, cả đội ngũ đều phải dừng lại.
Ninh Hưng bực tức, đến Minh Doãn càu nhàu.
“Tại sao Hoàng thượng lại phái tên phế vật như thế đi sứ? Mới đi được nửa
ngày đã đòi nghỉ ngơi, thế này thế ngày nào mới tới được Lang Sơn?”
Ninh Hưng hiểu tên Tần Thừa Vọng này hơn Lý Minh Doãn, cho nên khi vừa nghe
nói Tần Thừa Vọng làm phó sứ, hắn rất bực bội. Phó sứ cái chó má gì chứ, là gánh thêm một mối phiền toái.
Lý Minh Doãn nhíu mày trầm ngâm nói: “Cậu đi nói cho hắn biết, Hoàng
thượng có lệnh, đại quân trong vòng một tháng phải tới Lang Sơn, thời
gian cấp bách, nếu hắn không chịu nổi, có thể cho hắn một đội nhân mã,
từ từ mà đến.”
Yêu cầu không hợp lý đầu tiên nếu không bị cự tuyệt, chắc chắn Tần Thừa
Vọng sẽ được voi đòi tiên. Nhẫn nhịn không phải là biện pháp, cứ theo
quy củ mà làm việc thì tốt hơn. Cho dù bẩm báo trước mặt Hoàng thượng
hắn cũng không sợ.
Ninh Hưng vui mừng mà nói: “Vâng thưa đại ca, ta lập tức đi thông báo.”
Lý Minh Doãn thở dài, mới ngày đầu tiên đã không chịu phối hợp, tương lai phiền toái còn nhiều.
Lâm Lan nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉm cười nói: “Không cần vì loại chuyện
nhỏ nhặt này phiền não, chàng cứ làm tốt chuyện của mình là được.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, ân cần nói: “Nàng có mệt không? Chịu được chứ?”
Lâm Lan giương cằm, nhíu mày nói: “Chàng chớ xem thường ta, gân cốt của ta rắn chắc hơn chàng nhiều.”
Lý Minh Doãn cười nhẹ: “Nếu như chịu không nổi, đừng ngang bướng, ta an bài xe ngựa cho nàng.”
“Đúng vậy, giáo úy Thái y, giáo úy ngồi xe ngựa không ai dám nói đâu.” Ninh Hưng cũng cười nói.
“Nói sau đi! Chàng có thể kiên trì ta cũng có thể kiên trì.” Lâm Lan thẳng lưng, bộ dạng không chịu thua kém.
Giây lát cận vệ Ninh Hưng trở lại bẩm báo, nói Tần phó sứ muốn cùng đại quân đồng hành.
Ninh Hưng khinh miệt nói: “Xem ra, đối phó với loại người như vậy phải mạnh bạo.”
Tần Thừa Vọng liên tiếp ba ngày đòi nghỉ ngơi trên đường đi đều bị Lý Minh
Doãn cự tuyệt, từ đó không hề đòi nghỉ nữa. Dọc đường đi bình an vô sự.
Lâm Lan cảm nhận sâu sắc sự cực khổ kiếp sống lữ hành, so với huấn luyện
quân sự hồi đại học ở kiếp trước thì vất vả gấp nhiều lần. Liên tiếp mấy ngày hành quân, ở trên ngựa xóc nảy khiến xương cốt nàng rã rời, mặc dù yên ngựa được lót bông vải nhưng bên đùi vẫn bị rách da. Lý Minh Doãn
cũng không khá hơn chút nào, bởi vì yên ngựa không có bông vải nên bị
thương nặng hơn.
Nhưng như thế chưa là gì so với binh lính đi bộ, bọn họ có ngựa cưỡi đã tốt. Cho nên, hai người cắn răng kiên trì.
Lý Minh Doãn đau lòng Lâm Lan, mấy lần nói chuẩn bị xe ngựa cho nàng nhưng đều bị Lâm Lan cự tuyệt. Lý Minh Doãn biết nàng ngang bướng, không thể
làm gì hơn là tùy ý nàng.
Vài ngày sau đó đại quân tới Thắng Châu, toàn quân nghỉ ngơi, bổ sung thực phẩm cùng y dược.
Ninh Hưng nói cho Lý Minh Doãn về năm ngàn đại quân, ba ngàn nhân mã là trực thuộc của hắn, mặc dù nhập ngũ thời gian chưa lâu nhưng đều đã trải qua đánh giặc, tắm máu mà rèn luyện, tất cả đều đã trải qua huấn luyện, tác chiến anh dũng, đáng giá tín nhiệm. Ninh Hưng chọn từ đó ra năm trăm
tinh anh, trang bị hoàn hảo nhất, để Lâm Phong giữ chức chỉ huy, làm cận vệ cho Lý Minh Doãn, trực tiếp bảo vệ an toàn cho Lý Minh Doãn. Hai
ngàn nhân mã còn lại là được phái từ đại doanh Bắc Sơn tới, dẫn đội là
Mã Hữu Lương, cũng là một vĩ tướng lãnh dũng mãnh thiện chiến, lập được
không ít chiến công, lần này phải làm thủ hạ Ninh Hưng, có chút không
cam lòng. Hơn nữa đoạn đường này, Mã Hữu Lương có vẻ thân thiết với Tần
Thừa Vọng.
Lý Minh Doãn hiểu ý, ý tứ của Ninh Hưng là, có thể dựa vào ba ngàn nhân mã của hắn. Thế cục biên quan thay đổi trong nháy mắt, trước khi đại quân
lên đường, nhận được chiến báo biên quan, thủ tướng biên quan lại trải
qua vài lần chém giết với Đột Quyết, gần nhất nhận được chiến báo, phe
ta có một tòa thành trì thất thủ, người Đột Quyết lớn lối, tình hình này có thể thấy rõ, rất khó hòa đàm, nguy hiểm gia tăng. Nói không chừng
lúc đến nơi không thể hòa đàm được, có khi còn lâm vào tình hình chiến
tranh giằng co. Dưới tình huống này, cần phải hiểu rõ về binh mã của
mình.