Lý Minh Doãn cầm tay Lâm Lan, nhìn nàng khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên
xinh đẹp, thanh âm ôn nhu nhu nước sương sớm mai, đi thẳng vào trái tim
hắn, ở trước mặt nàng, mọi thứ vĩnh viễn đơn giản mà trong suốt. Hắn
nói: “Lan Nhi, ta sớm đã nói, nàng là nữ chủ nhân nơi đây, người nơi hay cùng mọi chuyện nàng đều có thể quyết định, huống chi, nàng đã làm rất
tốt, ta không thể ép nàng phải làm tốt hơn nữa.”
Lâm Lan trừng mắt nhìn hắn: “Chàng thật là đáng ghét.”
Lý Minh Doãn cười nói: “Nàng thích là được rồi.”
Lâm Lan bực mình, rút về tay lầu bầu: “Ai thèm thích chàng.”
Vừa nói vừa đứng dậy đi mở hòm thuốc, lấy ra một bọc ngân châm đặt ở túi bên hông.
“Nàng cầm châm làm gì?” Lý Minh Doãn tò mò nhìn nàng.
Lâm Lan nói: “Lưu di nương nói thân thể có chút khó chịu, nhờ
ta qua nhìn giúp một chút, ta đáp ứng cô ta buổi tối thỉnh an xong sẽ
sang đó.”
“Cô ta tin tưởng nàng à.” Lý Minh Doãn cười nhẹ lắc đầu.
“Có gì lạ đâu, cô ta không phải thiếp của chàng, tại sao phải kiêng kỵ ta?” Lâm Lan hừ hừ nói.
Lý Minh Doãn vội vàng vùi đầu uống canh tiếp, Lâm Lan vẫn còn đang giận dỗi, không nên chọc nàng thì tốt hơn.
“Mà chàng nói trước với phụ thân một tiếng, thân thể Lưu di
nương khó chịu cũng không dám mời đại phu, đành vời ta qua xem, xem xem
phụ thân có ý tứ gì. Hiện giờ phụ thân và mụ phù thủy đang không thoải
mái vì Lưu di nương, nếu không có chỉ thị của phụ thân, chỉ sợ mụ phù
thủy biết thì lại làm khó ta.” Lâm Lan dặn dò.
Lý Minh Doãn xem thường nói: “Mụ phù thủy vì Lưu di nương mà
khó chịu với phụ thân không phải là ngày một ngày hai rồi, nếu ban đầu
đã ra vẻ hào phóng thì hiện tại sao lại nhỏ mọn thế.”
“Lúc này không giống lúc trước, phụ thân tính toán để Lưu di
nương sinh con trai cho Lý gia, chuẩn bị cho chàng có thêm một đệ đệ
hoặc muội muội, hôm nay mụ phù thủy vì thế mà tức tới nỗi nằm giường.”
Lâm Lan nói.
Lý Minh Doãn sững sờ trong chốc lát, hừ lạnh nói: “Thật là sợ nhà này còn chưa đủ náo nhiệt đây.”
Lâm Lan bĩu môi: “Náo nhiệt lại không tốt sao? Nhà này dù gì
cũng đã loạn lắm rồi, loạn thêm chút nữa cũng thế, huống chi chàng không thân thiết với Minh Tắc Minh Châu, đợi khi Lưu di nương sinh hài tử,
chúng ta cùng đứa nhỏ bổi dưỡng tình cảm, coi như thêm một mối quan hệ
tình nghĩa.”
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: “Ta không có hứng thú với đệ đệ hay
muội muội gì gì đó, nhưng nếu như nàng có thể cho ta một…” Lý Minh Doãn
vừa nói ánh mắt liền rơi trên khoảng bụng vẫn bằng phẳng của Lâm Lan,
nói không chừng nơi này đã bắt đầu có một sinh linh của hai người bọn
hắn, nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy trong lòng chộn rộn, ánh mắt nóng rực lên.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của hắn, Lâm Lan đưa tay che
tầm mắt hắn: “Nhìn cái gì đấy? Còn không mau ăn đi, sắp tới giờ thỉnh an rồi.”
Lý Minh Doãn nắm tay nàng, hôn nhẹ lên đó, ánh mắt sáng rực, nhẹ nói: “Lan Nhi, sinh con cho ta nhé.”
Lâm Lan xấu hổ đỏ mặt, ừ hứ: “Chúng ta còn bao nhiêu chuyện
chưa làm xong, chưa đuổi được mù phù thủy đi, đồ thuộc về chúng ta vẫn
chưa lấy lại được…”
Đây là lý do rất đúng đắn, nàng không muốn lúc mang thai hoặc
là tương lai khi đứa bé mới ra đời còn phải phòng bị kẻ muốn hại con của nàng, mụ phù thủy là người như thế nào chứ, khẳng định chuyện gì mụ
cũng có thể làm được… Thứ hai… là nàng suy nghĩ qua năm sau nàng cũng
mới chỉ mười bảy tuổi, nữ nhân cổ đại sinh con vô cùng nguy hiểm là tại
sao, một là không có các thiết bị cần thiết, hai là bởi vì con gái cổ
đại lấy chồng sớm, bản thân còn chưa phát triển hết mà đã sinh con, ảnh
hưởng vô cùng lớn tới thân thể, tốt nhất là nên đợi qua mười tám tuổi,
cơ thể phát triển hoàn thiện. Cho nên, nàng vẫn len lén uống thuốc tránh thai.
Lý Minh Doãn có chút thất vọng, nhưng Lâm Lan nói vậy cũng có
lý, lúc trước mụ phù thủy vì ngăn hắn tham gia dự thi mà thả rắn độc,
vạn nhất mụ ta hạ thủ với con của bọn họ, mới nghĩ thôi mà Minh Doãn đã
giật mình lạnh run. Nhưng vạn nhất Lâm Lan có thì sao? Lý Minh Doãn mỉm
cười nói: “Vậy thì thuận theo tự nhiên, nếu có, tin tưởng ta người làm
cha như ta, nhất định sẽ che chở chu toàn cho mẹ con nàng.”
Uống canh xong, Lý Minh Doãn đi trước tới thư phòng tìm phụ
thân nhưng lại được cho biết phụ thân đã bị bà nội kêu đi, hiện tại đang ở Triêu Huy đường, liền chạy tới Triêu Huy đường. Tìm cơ hội uyển
chuyển nói chuyện Lưu di nương mời Lâm Lan xem bệnh, nhất thời Lý Kính
Hiền lộ ra vẻ gấp gáp bất an, hận không thể lập tức đi nhìn Lưu di
nương, nhưng là mẫu thân vừa mới dạy dỗ hắn không thể sủng ái thiếp thất quá mức, cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, người đây mà
tâm không ở đây.
Không bao lâu, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên một trái một phải đỡ mụ phù thủy tới.
Lão thái thái vội sai người dọn chỗ cho Hàn Thị, ân cần nói:
“Thân thể con không thoải mái thì không cần tới, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Hàn Thị yếu ớt cười một tiếng: “Nằm hơn nửa ngày đã khá hơn chút ạ.”
Sau khi Hàn Thị vào cửa không hề liếc mắt nhìn lão gia nửa cái, coi hắn như không khí, mấy lần Lý Kính Hiền muốn dùng ánh mắt trao đổi
với Hàn Thị, sau đó lại nói vài lần nhưng ánh mắt mới vừa nhìn sang thì
Hàn Thị cố ý nhìn qua chỗ khác. Khương mama âm thầm kéo ống tay áo Hàn
Thị, nhắc nhở mụ, Hàn Thị vẫn coi như không khiến Lý Kính Hiền lúng
túng, sa sầm mặt.
Lão thái thái đưa mắt nhìn con trai con dâu mặt mũi đen sì, lại nhìn hết cháu trai, cháu dâu im lặng, nhất thời không biết nói gì cho
phải, liền cười nói: “Kính Hiền nghe nói con bị bệnh, định sang xem con
thế nào, là ta gọi nó lại dặn dò chút chuyện quan trọng.”
Hàn Thị tự tiếu phi tiếu, mụ ta hiểu rõ, về chuyện sinh con
trai lần này, lão thái thái tuyệt đối sẽ nghiêng về lão gia, cho nên,
không thể trông cậy lão thái thái sẽ giúp mụ, mụ chỉ có thể tự mình giúp mình. Chỉ cần đem chuyện này kéo dài tới năm sau thì chẳng cần lo Lưu
di nương làm cho mụ phiền toái nữa.
Hàn Thị cười mà không nói, để cho không khí lần nữa lâm vào lúng túng.
Lão thái thái bất mãn trợn mắt nhìn nhi tử một cái, sao không
lên tiếng vài lời dễ nghe đi chứ, bản thân gây ra chuyện lại muốn người
làm mẹ như bà thu thập tàn cuộc, lão thái thái khó chịu, thở dài một
cái, hỏi Hàn Thị: “Đồ cúng ông Táo đã chuẩn bị xong chưa?”
Hàn Thị dịu ngoan nói: “Đã chuẩn bị xong, ngày mai lão gia cùng Minh Tắc, Minh Doãn cử hành nghi thức cúng ông táo là xong ạ.”
Lão thái thái khẽ gật đầu: “Như thế là được, cúng ông táo là
đại sự, không được qua loa, ngày mai ta để cho Chúc mama đi qua giúp
con.”
Hàn Thị vội nói: “Không cần không cần đâu ạ, bên cạnh mẫu thân
cần Chúc mama giúp đỡ, chuyện này đã chuẩn bị chu đáo rồi ạ, có Khương
mama lo liệu sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.”
Trong lòng lão thái thái không vui, cúng ông táo là việc đại sự phải do chính nữ chủ nhân tự mình an bài, sao lại gọi một mama hạ nhân
an bài. Ánh mắt lão thái thái nhìn tới Đinh Nhược Nghiên cùng Lâm Lan,
cháu dâu lớn thì bộ dạng bệnh tật, cằm nhọn ra, sắc mặt tái nhợt, gió
thổi qua như muốn ngã, làm sao quản sự được? Huống chi cúng ông táo này
phải thuận lợi để mọi chuyện năm mới được suôn sẻ. Nhìn sang Lâm Lan,
nếu như không phải vì Thu Nguyệt không thích Lâm Lan thì Lâm Lan có thể
làm tốt chuyện này.
Lý Kính Hiền càng nhìn càng thấy Hàn Thị chẳng qua chỉ giả
bệnh, hắn muốn có thêm đứa con thì sao? Tuổi của Lễ Bộ Thượng Thư còn
lớn hơn hắn, vậy mà tháng trước vừa sinh nhi tử thứ sáu. Lý Kính Hiền
hắn coi như không tệ, tìm hết văn võ bá quan trong triều xem có còn ai
giống như hắn, thanh tâm quả dục, mụ không biết điểm dừng còn muốn bất
kể mọi chuyện uy hiếp hắn, để cho mẫu thân lớn tuổi còn phải suy nghĩ.
“Mẫn thân, năm trước cúng ông táo cũng là nhi tử chủ trì, chỉ
cần chuẩn bị đầy đủ, những chuyện khác nhi tử có thể tự lo liệu, mẫu
thân đừng lo.” Lý Kính Hiền cung kính nói.
Đinh Nhược Nghiên đỡ mụ phù thủy đi trước, Lâm Lan cố ý đi chậm lại phía sau, dùng ánh mắt trao đổi với Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn nháy nháy mắt vài cái với nàng, tỏ vẻ đã nói chuyện kia.
Cơm nước xong, lão già Lý Kính Hiền dùng khăn lau tay lau
miệng, chậm rãi nói: “Lâm Lan, gần đây thân thể Lưu di nương khó chịu,
nếu con rảnh thì qua xem giúp nàng ấy một chút.”
“Cạch” một tiếng, mọi người liền nhìn về phía Hàn Thị. Một cái
chén sứ rơi vỡ tan trên mặt đất. Hàn Thị tự hồ cũng bị chính mình làm
cho giật mình.
Khương mama một bên vội vàng cáo lỗi: “Là do lão nô vụng về, lão nô nhất thời trơn tay không đỡ được.”
Hàn Thu Nguyệt che miệng ho khan, thần sắc trở nên bối rối.
Chúc mama cười nói: “Không sao không sao, đổ vỡ là may mắn.” Một bên nói: “Bội Hoàn, còn không mau qua quét dọn,”
Nha hoàn lập tức dùng khăn gom những mảnh sứ vỡ lại.
Lâm Lan cười thầm, nàng an vị đối diện mụ phù thủy, mới vừa rồi nàng nhìn rõ, mụ phù thủy căn bản chưa đưa chén cho Khương mama, vừa
nghe lời Lý Kính Hiền nói… chén liền rớt, phản ứng thật là lớn.
“Con xem thế nào qua nhìn tình hình Lưu di nương một chút.” Lý Kính Hiền vẫn kiên định nói.
Lão thái thái trầm mặt, trợn mắt nhìn nhi tử của mình, đồng thời cũng trừng mắt nhìn Lâm Lan, Lâm Lan rất vô tội cúi đầu.
“Lâm Lan, thân thể mẹ chồng cô cũng không tốt, cô qua xem cho
mẹ chồng xem sao.” Lão thái thái uy nghiêm nói, rõ ràng cạnh tranh với
nhi tử mình.
Lý Kính Hiền hết sức im lặng, mẫu thân chỉ biết Hàn Thị. Chẳng
lẽ mới vừa rồi không nhìn thấy Hàn Thị ăn hết cả bát cháo sen tôm sao?
Bệnh nhân mà có thể có khẩu vị tốt như vậy sao? Lưu di nương mới thật là bị bệnh, bằng không sẽ không van xin Lâm Lan qua xem bệnh, đáng thương, thân thể không thoải mái cũng không dám tự chủ trương mời đại phu.
Lâm Lan hết nhìn cha chồng lại nhìn lão thái thái, sau lại nhìn Minh Doãn, lão thái thái có chủ tâm làm khó nàng mà, Minh Doãn nhún vai nói: “Nếu không, Lâm Lan xem bệnh cho mẫu thân trước, sau đó qua xem
Lưu di nương thế nào.”
Hàn Thu Nguyệt ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Ta không sao, để Lâm Lan qua xem tình hình Lưu di nương đi.”
“Không được, mẹ chồng mình bị bệnh, nào có đạo lý đi xem bệnh
cho người ngoài trước?” Lão thái thái kiên trì nói. Bà cố tình làm căng, Kính Hiền không những không ghi nhớ lời bà dặn trong lòng, ngược lại
làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, trước mặt nhiều người như vậy lại
quan tâm Lưu di nương, đối với bệnh tình Hàn Thị thì coi như không, điều này làm sao Hàn Thị chịu nổi?
Lý Kính Hiền nhăn mày, nhàn nhạt nói: “Cũng được, ta sai người
đi mời đại phu cho Lưu di nương, như thế khỏi phải tranh chấp nữa.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-cho-ai-nhin#sthash.VQHxPsCZ.dpuf