Đưa hai con ma men trở về xong xuôi, Lâm Lan ngồi trong xe ngựa đổi lại xiêm y mới về nhà.
Cả đường Lý Minh Doãn trầm mặc. Lâm Lan không biết mình vừa phá hư kế hoạch của người khác, cũng không biết vì vậy mà người ta trầm mặc như đưa đám, lại cho rằng hắn thấy nàng uống rượu nhiều nên sinh ra suy nghĩ gì đó, nàng bực bội, cũng ra vẻ không để ý tới hắn, cái này làm
cho hai người giống như đang hờn dỗi.
Ngân Liễu cùng Văn Sơn ngồi ở ngoài xe ngựa hai mặt nhìn nhau, bên trong làm sao không có thanh âm gì vậy?
Xe ngựa đến cửa phủ, Như Ý vội vàng tiến lên đón.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, hai người đã về, lão thái
thái tới, lão gia có nói báo cho nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân
lập tức tới Ninh Hòa đường.” Như Ý gấp giọng nói.
Lâm Lan không hiểu là thế nào, ai là lão thái thái?
Sắc mặt Lý Minh Doãn ngưng trọng: “Lão thái thái tới lúc nào?”
“Hơn nửa canh giờ rồi, Đông Tử đi Dật Cư Hương tìm nhị thiếu gia, có khi là đi lối nào chưa tới.”
Lý Minh Doãn lôi tay Lâm Lan: “Nhanh về thay xiêm y, một thân nàng toàn mùi rượu.”
“Lão thái thái là ai? Sao chàng lại khẩn trương như vậy?” Lâm
Lan nhìn Lý Minh Doãn khẩn trương cũng khẩn trương vô cùng, một mụ phù
thủy còn chưa giải quyết xong lại thêm một người nữa ư.
“Trên đường đi nói.” Lý Minh Doãn lôi Lâm Lan nhanh chóng về Lạc Hà trai.
“Lão thái thái là bà nội ta, từ lúc ta được sinh ra tới giờ mới chỉ gặp bà ấy ba lần, một lần là hồi mới sinh, cho nên không có ấn
tượng, lần thứ hai là ba tuổi, lần thứ ba là bảy tuổi, trong ấn tượng
của ta thì bà nội không thương ta, đối với mẫu thân ta cũng rất lãnh
đạm, kể từ khi phụ thân vào kinh thành làm quan, mẫu thân vài lần gửi
lời muốn đón bà vào ở đều bị bà lấy lý do cự tuyệt, lần này không biết
sao lại đột nhiên tới kinh thành, bất kể như thế nào, ta và nàng cũng
phải cẩn thận đối ứng, có thể bà không ghê như mụ phù thủy nhưng…” Lý
Minh Doãn dùng lời nói đơn giản nhất để nói về lão thái thái cho Lâm Lan hiểu.
Lâm Lan nhanh chóng làm rõ ý nghĩ, thứ nhất, mụ phù thủy không
thích mẹ Minh Doãn, tự nhiên sẽ không thích Minh Doãn, có nghĩa là không thích nàng; thứ hai, lão thái thái không thích Minh Doãn, nhưng dù gì
Minh Doãn vẫn là cháu nội của bà, người cổ đại nặng nhất hiếu đạo, không cẩn thận sẽ mang trên lưng tội bất hiếu, không thể ngang nhiên chống
đối lại mù phù thủy, nếu vậy chính là làm khó chính mình; thứ ba, điểm
trọng yếu nhất, tại sao lão thái thái đột nhiên tới, mục đích tới là gì? Ba suy nghĩ cho ra một kết luận: nàng phải thật cẩn thận.
Hai người nhanh chóng rửa mặt, thay xiêm y, không may trên
người vẫn nồng nặc mùi rượu, trên người Lý Minh Doãn có mùi rượu thì
không sao, nam nhân, đi ra ngoài xã giao khó tránh phải uống chút rượu,
vấn đề là mùi rượu trên người Lâm Lan nặng hơn trên người hắn nhiều…
Lâm Lan lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, sầu khổ nhìn Lý Minh Doãn:
“Ta như vậy có thể đi gặp người sao?” Người tính không bằng trời tính,
ai biết hôm nay lão thái thái sẽ tới, hơn nữa lại không hề có tin tức
báo trước, sớm biết như vậy thì sẽ không uống nhiều rượu như thế, thế
này thì sẽ để lại cho lão thái thái ấn tượng về cháu dâu thứ là một con
ma men, lão thái thái còn có thể chào đón nàng sao?
Lý Minh Doãn còn nhức đầu hơn so với nàng.
Ngọc Dung nghĩ kế nói: “Chi bằng, xịt chút nước hoa? Nô tỳ nhớ danh mục tặng quà hình như có một lọ nước hoa phương Tây.”
Lý Minh Doãn vội nói: “Nhanh đi mang tới.”
Lâm Lan ấm ức: “Cũng vô dụng, mùi rượu nặng như vậy làm sao che giấu được? Xịt nước hoa chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?”
Lý Minh Doãn lặng yên trong chốc lát, hỏi Bạch Huệ: “Trong nhà có rượu không?”
Bạch Huệ sửng sốt trả lời: “Trong phòng bếp có rượu để nấu ăn.”
“Đi lấy.”
Lâm Lan không hiểu, hỏi: “Lấy rượu làm gì?”
Lý Minh Doãn nắm lấy hai cánh tay nàng, tỉnh táo nói: “Ta uống
chút rượu, làm bộ như ngà ngà say, đến lúc đó không may đổ rượu lên
người nàng, ta thì không sao, nhiều lắm là bị trách cứ mấy câu, nhưng
nàng thì không thể được, đến lúc đó nàng cứ tạm thời mở miệng nói
chuyện, hết thảy tùy ra ứng đối.”
Lâm Lan dùng sức gật đầu, thật giống như cũng chỉ có biện pháp này là toàn vẹn nhất.
Bạch Huệ nhanh chóng chạy tới phòng bếp lấy rượu.
Lý Minh Doãn mở bình rượu, ngửa cổ uống hơn nửa bình.
“Minh Doãn, chàng uống ít một chút…” Lâm Lan lo lắng nói: “Chẳng may say thật…”
Lý Minh Doãn lắc đầu, hít sâu một cái, lộ ra nụ cười trầm ổn bình tĩnh: “Được mà, không có chuyện gì đâu.”
Lâm Lan nói: “Ta sợ chàng say, lại nói linh tinh.”
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng ôm nàng, cất giọng khàn khàn ôn nhu: “Muốn say thì cũng phải lúc quay về mới say, yên tâm.”
Hắn ôm rất nhẹ, giống như thói quen ôm hôn chào hỏi giữa những
người hiện đại, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng là, trên người
tỏa ra hương rượu đầy kích thích, lại nghe những lời ôn nhu đầy mị hoặc
như thế, tim đột nhiên đập chậm một nhịp, trên mặt một trận đỏ bừng.
Bên Ninh Hòa đường thật náo nhiệt, trừ Lưu di nương, những người khác đều có mặt.
Lão thái thái gọi Minh Tắc cùng Nhược Nghiên ngồi ở hai bên bà
nói chuyện, nhìn đôi vợ chồng trẻ ở bên cạnh, lão thái thái cười không
khép được miệng.
Minh Châu có chút ghen ghét, bà nội không nhìn cô ta một cái,
lúc ở quê bà nội không như vậy với cô ta, đối với cô ta vô cùng yêu
thương, cô ta ý thức được là do bà nội cố kỵ chuyện này, nhưng tình
huống trước mặt làm cô ta cảm thấy ủy khuất, đời này, cô ta chỉ có thể ở trong bóng tối, vĩnh viễn không thể bước ra ánh sáng sao?
Lý Kính Hiền ngồi một bên khẽ cười, thỉnh thoảng âm thầm đánh
giá đại tẩu Du Thị đang trò chuyện cùng Hàn Thị, lần này mẫu thân cùng
đại tẩu tới kinh thành mà không hề báo trước một lời, cho đến khi mẫu
thân vào cửa hắn mới biết, khi đó, hắn đang trong phòng Lưu di nương,
kinh hãi hồi lâu vẫn không lấy lại được tinh thần, cho rằng mình nghe
nhầm. Đến khi người do Hàn Thị phái tới báo rằng Hàn Thị đã chuẩn bị
xong phòng ốc thì mới nghĩ ra, sự xuất hiện ở kinh thành của mẫu thân là chủ ý của Hàn Thị, Hàn Thị tính toán điều gì? Điều Lý Kính Hiền nghĩ
tới đầu tiên chính là Lưu di nương, có phải Hàn Thị đang nhắm vào Lưu di nương?”
“Sao Minh Doãn vẫn chưa tới? Không phải là đã cho người đi gọi
rồi sao?” Hàn Thị nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt kia tựa như mẹ hiền vịn khung cửa mỏi mắt chờ con về.
Lão thái thái đang cười vui vẻ, nghe nói như thế, nụ cười cứng
lại, không mặn không nhạt nói: “Minh Doãn hiện tại cũng là quan rồi, xã
giao xem ra còn nhiều hơn cha nó.”
Hàn Thị hiểu ý cười một tiếng, ôn hòa nói: “Đứa nhỏ Minh Doãn
này cũng phải đi ra ngoài suốt, hôm nay mới được nghỉ một ngày, mang
theo vợ ra ngoài đi dạo chút ạ.”
Lão thái thái hừ một tiếng, không nói gì nữa, thần sắc trên mặt âm tình bất định.
“Ồ, Minh Doãn thật đúng là thương yêu vợ.” Đại tẩu Du Thị hé miệng cười nói.
Hàn Thị cười nói: “Có lẽ thế, điểm này Minh Tắc không được như Minh Doãn.”
Lão thái thái lại không mặn không nhạt nói một câu: “Người phụ
nữ chuẩn mực nên ở nhà giúp chồng lo công chuyện gia đình, nuôi dạy con
cái, điểm này, ta cảm thấy vợ Minh Tắc rất tốt.”
Đinh Nhược Nghiên được khen mà ngượng ngùng, bình thường nàng
vẫn hay về nhà mẹ đẻ hoặc là xã giao với các khuê hữu cữ, hôm nay chẳng
qua vừa lúc ở nhà mà thôi.
Lý Kính Hiền cười ha ha nói: “Vợ Minh Doãn là đại phu, nhiều
người mời nó đi xem bệnh.” Lý Kính Hiền không khỏi vì Lâm Lan mà bênh
vực một câu, Hàn Thị nói những lời mang hàm ý sâu xa, ngấm ngầm ném đá
giấu tay, mẫu thân nghe có thể cao hứng ư? Mẫu thân mặc dù xuất thân bần hàn nhưng vì ông ngoại cũng đỗ được tú tài nên quy củ rất nghiêm, ban
đầu hắn khi hắn cưới thêm Diệp Tâm Vi, suýt chút bà đã không nhận người
con như hắn, thậm chí đã nhiều năm không hề nói một câu với hắn, cho đến khi hắn làm quan ở kinh thành, giúp đỡ đại ca có cuộc sống ổn định hơn, Lý gia gia dần dần có uy vọng, thái độ mẫu thân mới trở nên hòa hoãn
đôi phần. Cho nên, mẫu thân ghét nhất là người không tuân theo quy củ,
mà Hàn Thị biết rõ điểm này, lợi dụng vô cùng tốt.
Du Thị trêu ghẹo nói: “Thì ra vợ Minh Doãn còn là một đại phu
ư, thế thì tốt quá rồi, sau này trong nhà có người đau đầu nhức óc thì
không phải ra ngoài mời đại phu rồi.”
Minh Châu bị bỏ qua ngồi ở một bên, tâm tình xuống thấp cực
điểm, tuy nhiên vẫn còn một người bị bỏ quả ngồi một bên, đó là Du Liên, cháu gái bên nhà Du Thị. Bất quá, Du Liên không có cảm xúc bị bỏ qua
một bên, chỉ có cảm giác mọi thứ mới lại, im lặng đánh giá Ninh Hòa
đường tráng lệ, im lặng đánh giá từng người ở đây, ở đây ngay cả nha
hoàn cũng có đồ tơ tằm mặc, ở quê, chỉ có tiểu thư còn nhà giàu mới có
thể mặc tơ lụa.
Du Liên nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày mình sẽ được tới
kinh thành, trong nhà có mấy tỷ muội nhưng cô lại chỉ đích danh nàng đi
theo. Trước khi đi, mẹ đã đem ý đồ chuyến đi này tiết lộ cho cô ta, bảo
là muốn tìm cho cô ta một hôn sự tốt ở kinh thành. Cô ta không khỏi mừng rỡ, em chồng của cô là Hộ Bộ Thượng Thư, điều này khiến Du Liên vô cùng mong đợi.
Mọi người đang cười nói, phía ngoài nha hoàn truyền lời: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân tới.”
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về
phía rèm cửa màu hồng mềm mại, chỉ thấy mành cửa vừa động, Lý Minh Doãn
một thân áo bông vải màu đen cùng Lâm Lan một bộ xiêm y màu hồng cánh
sen đi vào.
Lý Minh Doãn tiến lên trước kéo vạt áo hành đại lễ với bà nội, Lâm Lan cũng quỳ xuống hành lễ theo.
Lý Minh Doãn xin lỗi nói: “Tôn nhi không biết bà nội hôm nay
tới kinh thành, không kịp đi đón, lại cũng không kịp thời thỉnh an, tôn
nhi xin chịu tội.”
Lão thái thái nhìn Minh Doãn tuấn dật tiêu sái không khỏi ngẩn
ra, thần thái cùng cử chỉ này, giống y đúc Lý Kính Hiền khi còn trẻ
tuổi, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, cười khẽ nói: “Người không biết
không có tội, mau đứng dậy đi.”
Lâm Lan phóng khoáng chào hỏi: “Cháu dâu thỉnh an bà nội.”
Lão thái thái đã sớm biết được xuất thân của Lâm Lan qua thư
Hàn Thị gửi, một cô gái nông thôn, xuất thân nông thôn, mặc dù được coi
là con nhà thư hương nhưng gia cảnh bần hàn, chênh lệch giữa hai bên là
rất lớn, vì thế có phần không thích Lâm Lan, hơn nữa, lại thông qua lời
nói của Hàn Thị, cảm thấy được nhà nông nuôi dạy con gái không được tốt
lắm, không tuân thủ nữ tắc, đại phu thì cũng không thể vượt mặt chồng
mình ra ngoài nhiều như vậy, đã gả cho người ta thì phải ở trong nhà,
phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, nuôi dạy con cái. Bất quá
hôm nay là lần đầu gặp mặt, bà lại vừa đi một quãng đường thuyền mệt
nhọc, không còn tinh thần dạy dỗ, liền thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Lâm Lan nghe lão thái thái dùng giọng nói khác hẳn giọng vừa
nói với Minh Doãn để nói với mình thì như tỉnh ngủ, nhanh chóng đứng
dậy, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Minh Doãn.
Minh Tắc nhíu mũi ngửi: “Nồng nặc mùi rượu.”
Lý Kính Hiền trừng mắt nhìn Minh Tắc một cái, lại nhìn sắc mặt
Minh Doãn ửng đỏ, chậm rãi hỏi: “Minh Doãn, hôm nay các con đi đâu?”
Lý Minh Doãn kính cẩn trả lời: “Buổi sáng nhi tử đi tìm bằng
hữu, Lâm Lan đi phủ Hoài Hóa Tướng quân, phu nhân Tướng quân rất mong
nàng, vì vậy ở đó hàn huyên khá lâu, xế chiều nhi tử cùng Lâm Lan tới
phủ Tĩnh Bá Hầu, tiểu thế tử hơi biếng ăn nên Lâm Lan xem tình hình một
chút, Tĩnh Bá Hầu nhiệt tình giữ lại, nhi tử không tiện từ chối, đành
phải lưu lại uống mấy chén.”
Lâm Lan cũng biết Lý Minh Doãn sẽ thêu dệt vài lời nói dối,
không nghĩ lại thêu dệt siêu phàm tới mức đó, thứ nhất, nói rõ rằng bọn
họ không phải cả ngày dính lấy nhau một chỗ, thứ hai, đã mang hai nhân
vật có địa vị lớn ra để đỡ cho hai người, đồng thời trước mặt lão thái
thái nâng cao giá trị của nàng.
Ánh mắt lão thái thái nhìn Lâm Lan có biến hóa, cô gái xuất
thân nông thôn này, sao lại nhận được sự quan tâm nhiều như vậy từ những đại nhân vật trong kinh thành?
Minh Châu che lỗ mũi: “Nhị biểu tẩu, sao mùi rượu trên người biểu tẩu còn nặng hơn trên người biểu ca vậy?”