Sáng hôm sau, Lâm Lan tỉnh lại, Lý Minh Doãn đã không ở trong phòng, nàng
khẽ nhăn mày suy nghĩ một chút, đêm qua hình như là nàng dựa vào đầu
gường nhắm mắt chút chút thôi mà, sao lại nằm ngủ ngon lành trên giường
thế này? Chẳng lẽ là Minh Doãn ôm nàng đặt cẩn thận lên giường? Lâm Lan
ảo não vò đầu tóc… Lâm Lan ngươi chính là heo heo heo mà, ngủ như chết
vậy, bị khiêng đi ném xuống sông chết đuối cũng không biết.
Buồn bực một trận, Lâm Lan gọi Ngân Liễu tới, hỏi: “Nhị thiếu gia đâu rồi?”
Ngân Liễu nói: “Nhị thiếu gia tiến cung rồi ạ.”
Tiến cung? Lâm Lan nhìn sắc trời mới chợt nhớ ra, mấy vào được
Thượng Thư phòng phải thông qua đánh giá, lần này là Hàn Lâm viện đánh
giá, lịch sử Hàn Lâm viện mới chỉ xuất hiện chuyện này có một lần, có
thể thấy được Lý Minh Doãn là đối tượng nhân tài trọng điểm. Cái này thì hay rồi, hai phụ tử đều ở Thượng Thư phòng.
Chu mama tới bàn chuyện: “Ngày mai Lưu di nương sẽ kính trà, chúng ta cũng nên đưa tới một phần hạ lễ chứ nhỉ?”
(Kính trà: dâng trà cho phu quân và chính thất.)
Lâm Lan nói: “Đưa, dĩ nhiên phải đưa, làm sao mà không đưa?”
Ngọc Dung nói: “Nhị thiếu phu nhân, có nên hỏi thăm tình hình chút không, hình như bên đại thiếu phu nhân không đưa thì phải.”
Lâm Lan xem thường: “Chúng ta tặng lễ vật là giữ thể diện cho
lãogia, chúc mừng lão gia, ai dám nói chúng ta? Đại thiếu phu nhân không đưa lễ thì liên quan gì tới chúng ta, việc chúng ta, chúng ta làm.”
Nàng xem chừng đại tẩu chắc là không dám tặng lễ, sợ chọc mụ phù thủy
mất hứng, nhưng nàng sợ cái gì chứ? Mụ phù thủy càng mất hứng nàng lại
càng cao hứng, biết đâu được lại thuận ý tứ bà ta, bà ta chả cảm động
đến rớt nước mắt ấy chứ?
Chu mama cười nói: “Nhị thiếu phu nhân nói rất đúng, cái kia… Đưa những thứ gì, kính xin nhị thiếu phu nhân định đoạt.”
“Mama định đi, không cần quá quý trọng nhưng cũng không nên quá rẻ mạt, cứ bình bình là được.” Lâm Lan nói, một phần tài sản của Minh
Doãn là tự hắn quản lý, một phần là Chu mama trông coi, nàng không biết
gì, định cái gì được.
Chu mama cười ha ha đưa ra một cái chìa khóa: “Đât là nhị thiếu gia phân phó lão nô giao cho nhị thiếu phu nhân.”
Lâm Lan nhận lấy cái chìa khóa, mờ mịt không giải thích được: “Đây là chìa khóa gì?”
Chu mama đi vào phía Tây thư phòng, lúc sau lấy ra một hộp gỗ cao hơn một thước đi ra ngoài.
“Nhị thiếu gia nói, những đồ này sau này về sau đều giao lại cả cho nhị thiếu phu nhân trông giữ, lão nô sẽ đi lấy sổ sách.” Chu mama
vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ngọc Dung, cả hai cùng nhau lui ra ngoài.
Lâm Lan hồ nghi ngó hộp gỗ, cái này là bảo bối gì a, Lâm Lan
cắm chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng xoay chìa khóa, tách một tiếng ống khóa
được mở ra.
Mở hộp ra, hộp này có ba tầng, Lâm Lan không khỏi nhớ tới hộp
đựng nữ trang, kéo ra tầng trên cùng, nhất thời cảm thấy hoa mắt, chăm
chú quan sát, là những viên Dạ Minh Châu to như quả bóng bàn, tất cả là
mười hai viên. Lâm Lan sợ ngây người, Lý Minh Doãn quả nhiên không phải
là có tiền bình thường.
Kéo tầng thứ hai ra, càng khiến Lâm Lan kinh hãi, hồng ngọc,
lục bảo, bảo ngọc,… viên nào viên ấy đều là khối lớn, thật là vô giá,
còn có vòng phỉ thúy, trâm vàng trâm bạc, ngọc bội… làm người ta hoa cả
mắt. Lâm Lan mất bình tĩnh, tùy tiện lấy ra bất cứ thứ nào trong này so
với những gì nàng đang có cộng lại cũng đáng giá gấp nhiều nhiều lần, so sánh thế này, nàng thực sự là nghèo thê thảm quá mà.
Chịu đựng hai lần choáng váng, Lâm Lan hít sâu mấy hơi mới chậm rãi kéo ngăn kéo tầng thứ bar a, ngoài ý muốn, bên trong chỉ có mấy tờ
giấy.
Lâm Lan cầm lên nhìn, vừa nhìn kĩ, trong lòng lại một phen chấn động, hai tờ ngân phiếu ngân hàng tư nhân mười vạn lượng, mấy tờ khế
ước mua bán nhà, cửa hiệu mặt tiền Tô Hàng.”
“Trước khi Tam tiểu thư rời kinh, chỉ đem theo những thứ này
đi, phần lớn là ở lại Lý gia rồi, chỉ một cửa tiệm mặt phố ở cửa Đông
lúc này cũng có giá 80 đến 90 vạn lượng, còn có hai tòa thôn trang,
trong đó có một toàn thôn trang có 120 mẫu ruộng tốt, một tòa thôn trang có hơn 200 mẫu ruộng tốt, ban đầu mua giá không mắc là mất, bây giờ giá thay đổi chóng mặt, sợ là có tiền cũng không mua được.” Chu mama chẳng
biết lúc nào đi vào, đứng ở Lâm Lan phía sau, thở dài nói.
Lâm Lan âm thầm tặc lưỡi hít hà, mẹ của Lý Minh Doãn thật là
nhiều tiền lắm của a, chẳng trách mà lão già họ Lý và mụ phù thủy lại
săm soi hai mẹ con Minh Doãn như vậy, Lâm Lan bắt đầu hoài nghi lão già
họ Lý có cái gọi là hai bằng Tiến sĩ liễu có là thật không.
“Đây là sổ sách trong nhà, sau này xin giao lại cho nhị thiếu
phu nhân trông coi.” Chu mama trịnh trọng đem sổ sách giao cho Lâm Lan.
Lâm Lan kinh ngạc: “Chu mama, mama muốn rời đi ư?”
Chu mama cười nói: “Không phải là lão nô muốn rời đi, mà là
muốn nhị thiếu phu nhân trở thành nữ chủ nhân chân chính của Lạc Hà
trai.”
Trên đường từ Phong An đến kinh thành, cho đến giờ, Chu mama đã hoàn toàn yên tâm đối với Lâm Lan, xuất thân Lâm Lan không tốt cũng
không có vấn đề gì, có thể trở thành hiền thê đảm đang giúp thiếu gia
Minh Doãn, hơn nữa còn làm tốt hơn cả những người khác, đây là quyết
định của thiếu gia Minh Doãn, nói vậy lão phu nhân nếu biết cũng không
phản đối.
Lâm Lan không rõ tình hình lắm: “Nhưng… điều này chẳng phải có đột ngột sao? Làm sao có thể được…”
“Nhị thiếu gia sớm đã có ý định này rồi, chỉ là nhiều chuyện xảy ra liên tục nên chuyện này cứ bị gác lại mãi.” Chu mama nói.
“Đúng rồi, bên đại lão gia mới đưa Kỷ nha hoàn tới, hẳn là hai
ba ngày nữa sẽ an bài vào phủ.” Chu mama vừa giao cho Lâm Lan một từ
danh sách, phía trên có viết ba tên.
Lâm Lan không yên lòng nhận lấy, xem một chút cái rương, lại
xem một chút sổ sách, Lý Minh Doan đem cả của bản thân và gia đình cho
nàng sao? Đây là có ý gì? Tỏ vẻ tín nhiệm với nàng? Hắn không sợ nàng sẽ chạy trốn cùng với những thứ này sao?
Lâm Lan cảm thấy cần thiết phải nói chuyện nghiêm túc với Lý
Minh Doãn về chuyện này, tại sao hắn lại có thể dễ dàng tin tưởng người
khác như vây, đây cũng là một tật trí mạng, may mắn là gặp được người
tâm địa thiện lương như nàng, vạn nhất giống hệt như mẹ hắn, chọn một
hồi, cuối cùng đụng phải lão họ Lý đểu giả, nếu thế chắc hắn hộc máu mà
chết.
Bất quá nếu đồ đã trong tay nàng, nàng phải thoải mái thưởng
thức một phen, sổ sách cũng phải ghi chép cho thuận tiện, nhìn qua là
hiểu được luôn.
Cứ thế đến buổi trưa, Lâm Lan ngủ thêm một giấc trưa ngắn,
thẳng tới lúc Ngân Liễu đánh thức nàng dậy, nói phu nhân gọi nàng đi một chuyến Ninh Hòa đường.
Lâm Lan giật mình bò dậy, mụ phù thủy gọi nàng đi có chuyện gì?
Vội vàng thay xiêm áo, trang điểm, Lâm Lan đem theo Như Ý đi Ninh Hòa đường.
Lâm Lan có thói quen ra khỏi cửa thì mang theo Ngân Liễu, đi
Ninh Hòa đường thì mang theo Như Ý, Như Ý thông thuộc tình hình trong
phủ hơn Ngân Liễu, mấu chốt Như Ý là người gan lớn, tâm tư kiên định, có khả năng đối ngoại hơn nhiều so với Bạch Huệ, Bạch Huệ chịu trách nhiệm về việc vặt trong nhà tương đối lành nghề, Cẩm Tú nha đầu líu ríu tốt,
cho nàng ta tìm tin tức là rát hợp, là một tình báo viên nho nhỏ, về
phần Ngọc Dung, nàng có nhiệm vụ trọng yếu khác, tóm lại là tận lực phát huy sở trường mỗi người.
Đến Ninh Hòa đường, Lâm Lan phát hiện ngoài đại tẩu Đinh Nhược
Nghiên, biểu tiểu thư Minh Châu còn có thêm một gương mặt lạ hoắc, gương mặt tròn trịa tựa phù dung, mày liễu, đôi mắt hoa đào, nhìn qua đã thấy vô cùng phong tình vạn chủng, mặc áo đỏ điểm xuyết sợi tuyến bạc, chân
váy xanh ngọc thêu hoa, thân thể đẫy đà, cười dịu dàng đứng bên cạnh mụ
phù thủy.
Người kia là ai? Lâm Lan nghi hồ.
Sau khi Lâm Lan ngồi xuống, Hàn Thu Nguyệt nói: “Sáng mai Vãn
Ngọc chính thức trở thành di nương, bên cạnh cần có mấy người thông minh cơ linh hầu hạ trong phòng Lâm Lan cũng ít nha hoàn, bên Nhược Nghiên
thì có hai nha hoàn lớn tuổi, cũng nên bán đi, cho nên, hôm nay cố ý gọi người môi giới mang mấy người tới, mọi người tự chọn mấy người vừa ý
đi.”
Lâm Lan chợt hiểu ra, thì ra đây chính là người được lão già
kia sủng ái hiện nay, sắp thành Lưu di nương Vãn Ngọc. Nhìn mụ phù thủy
một cái, lại liếc Lưu di nương một cái, Lâm Lan không nhịn được muốn
cười, một người vẻ thùy mị hơi già, một người trăm ngàn kiều mỵ phong
nhã hào hoa, lão già kia thích mụ phù thủy mới là lạ. Hi vọng lực chiến
đấu của Lưu di nương cường hãn một chút, làm cho mụ phù thủy tức chết
toi đi.
Khi đang suy nghĩ, Diêu mama đem theo người đi vào.
Bảy tám tiểu nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, xếp thành một hàng, tất cả đều cúi đầu, có vẻ dè dặt.
Lâm Lan đánh giá những tiểu nha đầu kia, đâu mới là người đại lão gia bên kia an bài đây?
“Nhược Nghiên, con chọn trước đi.” Hàn Thu Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
“Dì, con chọn một người rồi.” Minh Châu làm nũng.
Lúc trước nhất định Đinh Nhược Nghiên sẽ nhường cho Minh Châu,
nhưng là từ lần Lâm Lan chỉ mặt Minh Châu chỉ ra mưu đồ, nàng có vài
phần địch ý với Minh Châu. Cho nên, Đinh Nhược Nghiên làm như không nghe thấy lời Minh Châu nói, tinh tế đánh giá những tiểu nha đầu này.
Hàn Thu Nguyệt trừng mắt nhìn qua một cái, Minh Châu ủy khuất im miệng.
Lâm Lan nhìn hết một màn này, âm thầm cười lạnh, thật đáng
thương tam tiểu thư ơi là tam tiểu thư, mẹ ruột không được gọi mà phải
gọi là dì, tiểu thư chính thống mà không thể ngẩng đầu đành phải làm
kiếp người ở nhờ.
“Ngươi tên là gì?” Đinh Nhược Nghiên nhìn một tiểu nha hoàn bộ dạng thanh tú, tầm mười một mười hai tuổi.
“Nô tỳ tên Xảo Quyên.” Giọng nói nha hoàn nói rất giòn giã, dễ nghe.
Lòng Lâm Lan chợt rung lên một cái, Xảo Quyên? Trên danh sách đại lão gia viết có tên này.
Đinh Nhược Nghiên lại nhìn một tiểu nha hoàn nhỏ tuổi hơn bên cạnh: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Hồng Hương.”
Đinh Nhược Nghiên nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Trong phòng ta đã có Hồng Thường rồi, sau này gọi ngươi là Chanh Hương đi.”
Người môi giới vội vàng nhắc nhở: “Còn không mau tạ ơn đại thiếu phu nhân ban tên cho?”
Hồng Hương vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ đại thiếu phu nhân.
Đinh Nhược Nghiên cười khẽ gật đầu, xoay người nói với mẹ chồng: “Mẫu thân, con dâu chọn hai người này.”
Lâm Lan âm thầm khó chịu, cô lại chọn người của tôi nha.
Đinh Nhược Nghiên chọn xong, Minh Châu lại đứng lên: “Dì, tới phiên con chứ?”
Lâm Lan ngân nga cười nói: “Biểu tiểu thư không nên nóng lòng,
đợi chị dâu chọn xong sẽ tới em chọn.” Vừa nói xong cũng không cần mụ
phù thủy lên tiếng, liền tiến lên chọn người. Đại lão gia an bài mãi mới được mấy người đi vào, tổng cộng ba người thì bị Đinh Nhược Nghiên chọn một người, nếu nàng không nắm lấy cơ hội, chỉ sợ đến lượt mình không
còn ai.
“Ngươi tên gì? Tại sao gia đình ngươi lại muốn bán ngươi? Trước kia đã làm gì…” Lâm Lan nhìn qua một lượt, xác định tên hai người trên
danh sách, chọn ra trước, một người tên là Văn Lệ, một người tên là Vân
Anh.
“Mẫu thân, con dâu chọn hai người này, nhìn thật cơ trí.” Lâm Lan cười ha ha nói, bộ dạng rất hài lòng.
Trong mắt Hàn Thu Nguyệt lóe một tia mờ mịt, lần này gọi người
môi giới dẫn người đi vào tám người trong này bà ta an bài bốn người,
Nhược Nghiên chọn một người, Lâm Lan chọn lại không trúng người nào, là
trùng hợp sao? Hàn Thu Nguyệt rất thất vọng, bất quá như vậy cũng tốt,
còn dư lại, bất kể Lưu di nương chọn thế nào cũng đều là người của bà
ta.
Bà ta đã quá xem thường vị Lưu di nương này, lúc trước bà ta
phái mấy người qua hầu hạ, cô ả nói lão gia đuổi về, nói chân tay vụng
về, muốn tự mình mua bên ngoài, hừ, sợ người bà ta phái tới không yên
tâm sao, định mua bên ngoài à? Muốn an bài người hầu mà dễ sao, giờ sẽ
cho cô yên yên tâm tâm mà chọn.