Quân huấn đếm ngược ngày thứ tư, quá quen với cuộc sống chất lượng cao, Nhạc phụ đạo viên bất hạnh bị đồ ăn căn tin vật ngã.
Các sinh viên đều đến thăm, làm lớp trưởng tiểu Hòa tự nhiên tránh không
được phải đi an ủi. Tiểu Hòa cùng Triệu Tiểu Yên và vài đại biểu lớp ở
quầy bán quà vặt của trường quân đội bồi hồi một trận. Đối mặt với táo
cùng hương tiêu giá 5 đồng/kg , mọi người quyết định quay về ký túc xá
mỗi người lấy chút đồ vật góp lại. Tiểu Hòa vạn phần luyến tiếc cống
hiến bốn quá táo to do Hạ Kình mua cho hắn.
Lúc bọn họ đi đến ký
túc xá của Nhạc Tại Uyên đã có không ít người ở, đều là lớp 2 và lớp 3.
Một đống người chen chúc bên giường nhiệt tình hỏi han ân cần, Nhạc Tại
Uyên có chút suy yếu ngồi dựa trên giường, trên mặt tươi cười, thoạt
nhìn so với bình thường hơn vài phần văn nhược tuấn nhã.
Triệu
Tiểu Yên buồn bực nhỏ giọng nói:” Chúng ta đã tới chậm, thật mất mặt.
Nhạc sư huynh là phụ đạo viên của chúng ta, bọn họ làm gì tích cực như
vậy chứ? “
Tiểu Hòa cũng nhỏ giọng:” Chúng ta đặt táo lại rồi về đi.” nói xong phi thường lưu luyến nhìn mấy quả táo của mình.
Một nữ sinh của lớp 2 đang ở bên kia đầy căm phẫn nói:” Phụ đạo viên thật
đáng thương, vị quân y ngu ngốc kia cư nhiên chích hai mũi mới tìm được
mạch máu.”
Tuy rằng biết không đúng, nhưng tiểu Hòa vừa vào cửa
nghe câu đó không tự giác mặt mày tươi cười. Thanh tú tuyệt luân tươi
cười làm cho bên trong các bạn mới vừa nhìn đến hắn đồng loạt im lặng
một chút, duy độc Tề Mặc quay đầu qua chỗ khác.
Nhạc Tại Uyên từ
lúc hắn đi vào phòng liền vẫn nhìn hắn. Nụ cười không chút nào che dấu
này tự nhiên thu hết đáy mắt, biết tiểu tử kia đang vui sướng khi người
gặp họa, chính là nhìn đến tươi cười xinh đẹp như vậy đáy lòng không
không thể nào giận được.
Triệu Tiểu Yên nhân cơ hội tách người
chen lên, hướng đồng chí phụ đạo viên đã hy sinh dưới đồ ăn căn tin biểu đạt long trọng nhiệt liệt an ủi của lớp 1. Tiểu Hòa lớp trưởng lưu
luyến không rời đem táo đặt ở trên bàn bên giường, lại phát hiện lớp
khác đưa tới đồ tặng cũng có táo. Tiểu Hòa không khỏi chần chờ, nghĩ
thầm rằng hắn ăn kịp hết sao? Nếu không ăn hết mà để cho chúng nó hư thì không bằng để cho hắn mang về đi.
Im lặng vài phút, các sinh viên lại bắt đầu nói chuyện. Một nữ sinh cẩn thận hỏi:” Phụ đạo viên, ngươi ăn cơm chưa ?”
Nhạc Tại Uyên lắc lắc đầu, thượng thổ hạ tả sau nào có ăn uống gì.
” A! Như vậy sao được, không ăn cơm, bệnh làm sao khỏi!”
” Đúng vậy, đúng vậy, có thể ăn chút đồ nhẹ.”
” Bất quá hiện tại cơm chiều đã qua, đi nơi nào kiếm đồ ăn a.”
Nghĩ đến sự thật, tất cả mọi người yên tĩnh xuống. Đúng vậy, hiện tại cũng
không phải ở bên ngoài, chạy đi đâu kiếm đồ ăn. Bỗng nhiên một nữ sinh
nói:” Quý Tử Hòa không phải luôn luôn tại căn tin làm việc sao, khẳng
định rất quen thuộc người của căn tin, không bằng ……”
” Đúng vậy đúng vậy. Quý Tử Hòa, nếu không ngươi đi lấy chút đồ ăn cho phụ đạo viên đi.”
Nhạc Tại Uyên vốn định cự tuyệt, hiện tại gặp đề tài xả tới tiểu Hòa, cũng không nói chuyện, chính là mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu Hòa đang vì vận mệnh trái táo mà làm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người trừng mắt nhìn hắn, mê võng nhìn lại
họ rồi nhìn về phía Triệu Tiểu Yên.
Triệu Tiểu Yên bị cặp mắt ba
quang liễm diễm nháy nháy nhìn mình chặt đứt suy nghĩ, lắp bắp nói:” Phụ đạo viên chưa ăn cơm, ngươi, cái kia, căn tin, quen thuộc, tìm chút,
cơm chiều.”
Tiểu Hòa sợ run một chút, nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của Nhạc Tại Uyên, gật đầu nói:” Được rồi.”
Nhạc Tại Uyên nhìn hắn xoay người rời đi mà giật mình . Hắn nghĩ đến tiểu
Hòa hơn phân nửa sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới…… Chẳng lẽ mấy ngày qua
hành vi của mình rốt cục đả động tiểu Hòa ? Chính là nhìn bộ dáng hắn
vừa rồi vui sướng khi người gặp họa lại không giống.
Nhạc Tại
Uyên vừa vui vừa lo, đoán đến đoán đi, rồi lại nghĩ không ra. Hắn cho
tới bây giờ ở tình trường đều luôn thuận lợi, ngay cả mối tình đầu đều
dễ như trở bàn tay, làm sao từng có thời điểm không xác định như vậy,
nhất thời cảm thấy dày vò.
Bừng tỉnh, lấy lý do muốn nghỉ ngơi
đuổi đi các sinh viên, tư tưởng phập phồng trào ra, bán nằm ở trên
giường chờ Quý Tử Hòa trở về.
Ước chừng qua nửa giờ, cánh cửa mới bị đẩy ra, mong nhớ ngày đêm thân ảnh xinh đẹp lại lần nữa xuất hiện ở
trước mắt Nhạc Tại Uyên. Thiếu niên phía sau mang theo kim quang trời
chiều, trong tay thật cẩn thận cầm bát dĩa, cúi đầu vẻ mặt nhìn chuyên
chú đồ trong tay thoạt nhìn thật hết sức nhu hòa.
” Căn tin chỉ có cơm lạnh. Đại sư phụ cho ngươi thêm chút canh nóng.”
Trái tim Nhạc Tại Uyên giống như bị ném mạnh một chút, mắt hoa thần mê, mất
hồn mất vía, trong lòng dĩ nhiên tràn đầy chưa bao giờ thể hội quá trí
mạng ngọt ngào từ hơn hai mươi năm qua.
Hắn thụ sủng nhược kinh
tiếp nhận bát canh ấm áp từ từ ăn lên. Ăn mấy muỗng mới nhớ tới bản thân vừa rồi hẳn nên lấy cớ nói không khí lực để nhờ hắn hỗ trợ mới đúng.
Không khỏi âm thầm đáng tiếc, lần sau không biết khi nào mới có loại cơ
hội này.
Ngẩng đầu nhìn tiểu Hòa, lại phát hiện mỹ nhân mặt mang
do dự nhìn hắn, giống như muốn nói cái gì cũng không dám mở miệng. Nhất
thời tâm kế thủ đoạn trong tình trường toàn bộ đã trở lại, Nhạc Tại Uyên chậm rãi dẫn đường:” Ta nghĩ đến ngươi còn chán ghét ta.”
” Ừ ! Chán ghét!” Tiểu Hòa gật đầu, thập phần thành thực.
Nhưng mà thẳng thắn như vậy vào lúc này Nhạc Tại Uyên xem lại như kiều man mỹ nhân hờn dỗi làm nũng. Hắn xưa nay không thích bạn gái bốc đồng, Duẫn
Thu lớn tính tình như vậy, lúc cùng một chỗ với hắn cũng dị thường phục
tùng nghe lời. Chính là hiện tại gặp tiểu Hòa như vậy hắn lại hết sức
thích, cảm giác thật hạnh phúc.
Nhạc Tại Uyên bật cười, nguyên lai hắn muốn hỏi việc này, sợ bản thân không
thích hắn đưa lễ vật sao? Vội vàng nói:” Đương nhiên thích.”
Tiểu Hòa thất vọng, lại chưa từ bỏ ý định nói:” Táo không kịp ăn sẽ bị hư đó.” Ngươi có nhiều như vậy khẳng định không kịp ăn.
Nhạc Tại Uyên mỉm cười:” Ngươi tặng cho ta, ta đương nhiên sẽ ăn trước.”
Này nhân quả nhiên vẫn rất xấu tính. Tiểu Hòa cúi đầu buồn bực nghĩ thế, mất mác nói:” Ngươi ăn xong rồi sao? Ta đi đây.”
Tiểu Hòa mang theo bát không đi rồi, Nhạc phụ đạo viên hạnh phúc nằm trên
giường bệnh, toàn bộ không nghĩ tới bản thân hoàn toàn hiểu sai ý. Kỳ
thật không thể trách hắn, tôn quý Nhạc thiếu gia như thế nào sẽ nghĩ đến lại có người luyến tiếc vài trái táo chứ.
—————
Sáng sớm
hôm sau, thoáng khôi phục tinh thần, Nhạc phụ đạo viên mang bệnh xuất
hiện ở sân huấn luyện. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lại không tổn hao gì
tuấn mỹ tiêu sái, mà hắn mang bệnh vẫn lên lớp lại thật sâu cảm động tất cả nữ sinh hệ tài chính. Ở buổi báo cáo sau khi quân huấn kết thúc, tất cả sinh viên đều không hẹn mà đồng thời nhắc tới sự tích cảm động này
cùa Nhạc phụ đạo viên.
Khi nghỉ giải lao, Nhạc phụ đạo viên gọi tới Triệu bí thư đoàn.
” Tháng nầy tất cả mọi người đã vất vả, ta nghĩ sau khi kết thúc có nên
tổ chức một lần hoạt động để mọi người thả lỏng một chút?”
Này
đương nhiên không phải câu nghi vấn, Triệu Tiểu Yên lập tức phụ họa:”
Đương nhiên quá tốt rồi, phụ đạo viên có an bài gì không?”
” Ta
xem như vậy đi .Ngày 29 buổi sáng các học sinh quay về trường học trình
diễn kết quả, buổi chiều sau khi quân huấn chính thức kết thúc mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi tối những bạn không trở về nhà có thể tập
trung một chỗ tự tổ chức buổi ăn đồ nướng ngoài trời. Thức ăn đều từ ta
cung cấp.”
” Buổi nướng đồ ăn ? Chỉ có lớp chúng ta sao?” Triệu Tiểu Yên hưng phấn.
” Đương nhiên, ta là phụ đạo viên của lớp mà.”
Triệu Tiểu Yên ánh mắt vòng quanh, đột nhiên hỏi:” Phụ đạo viên, ngươi vì sao không gọi lớp trưởng lại đây thảo luận?”
Nhạc Tại Uyên nhìn nàng, ánh mắt ý vị thâm trường.” Nếu ta nhớ không lầm, ngày 29 là sinh nhật của Quý Tử Hòa……”
Triệu Tiểu Yên nhãn tình sáng lên.
Nhạc Tại Uyên mỉm cười:” Có lẽ chúng ta có thể cho hắn một kinh hỉ. Cho nên
chúng ta thương lượng tốt xong, đến lúc đó thông tri hắn có hoạt động
lớp là được.”
” Tốt tốt tốt.” Triệu Tiểu Yên gật đầu không ngừng, nghĩ đến bản thân là nữ sinh duy nhất biết sinh nhật của Quý Tử Hòa
liền ám thích. Ngày 29 nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó vụng
trộm đi mua quà tặng……
Đại hôi lang cùng tiểu mẫu lang các ý xấu riêng nhìn nhau cười.
———-
Mười phút thời gian nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua, Triệu Tiểu Yên trở về huấn luyện. Nhạc Tại Uyên đứng ở dưới tàng cây, mỉm cười xem bọn họ huấn
luyện. Đương nhiên, đại bộ phận thời gian ánh mắt hắn đều nhìn chăm chú
vào Quý Tử Hòa.
Đang lúc hắn nhìn chằm chằm cái eo mảnh khảnh của Quý Tử Hòa với ý nghĩ kỳ quái thì di động đột ngột vang lên. Nhạc Tại
Uyên thập phần hờn giận xuất ra di động đã đánh gảy ảo tưởng của hắn,
thấy rõ tên người gọi đến, lập tức đem biểu tình hờn giận thu hồi lại.
Gọi điện thoại tới là đại ca hắn: Nhạc Gia Mục.
Nhạc gia trưởng tử Nhạc Gia Mục, cơ hồ tất cả sáng chói đều chiếu đến trên
đầu hắn. Thiếu niên trí tuệ, tuổi còn nhỏ đã tốt nghiệp đại học A rồi
xuất ngoại du học. Vài năm trước về nước, bởi vì cùng phụ thân không hợp qua điểm mà tự rời nhà gây dựng sự nghiệp, lại rất thành công . Hiện
giờ Nhạc gia không thể so như trước, cha mẹ ngược lại phải ngưỡng hơi
thở của hắn.
Nhạc Tại Uyên đối với vị đại ca lớn hơn 8 tuổi luôn luôn sùng bái kiêm kính sợ, kính cẩn kêu lên:” Đại ca.”
” Ừ.” Nhạc Gia Mục hỏi:” Ngươi hiện tại ở đâu?”
” Trường quân đội, đi theo sinh viên quân huấn.”
” Hôm nay Tân Nhã đại biểu Mạc thị đến công ty đàm phán, ngươi giữa trưa lại đây cùng nhau ăn cơm.”
Mạc Tân Nhã đã nửa tháng không có nhìn thấy vị hôn phu, khi ăn cơm nhìn đến Nhạc Tại Uyên, có vẻ rất cao hứng. Tương đối mà nói, Nhạc Tại Uyên tuy
rằng chu đáo, nhưng không nóng. Trên đường Mạc Tân Nhã đi toilet , Nhạc
Gia Mục hỏi đệ đệ.
” Chuyện bên ngoài còn chưa giải quyết sao?”
” Đã giải quyết.” Nhạc Tại Uyên biết hắn ám chỉ Duẫn Thu.
Nhạc Gia Mục không nói thêm gì nữa, chỉ nhấn mạnh một chút.” Tân Nhã là hôn
thê của ngươi, đừng làm cho nàng mặt mũi nan kham. Ngươi phong lưu thanh danh cũng không phải sớm chiều, không cần ngay cả vị hôn thê bản thân
đều hống không tốt.”
Nhạc Tại Uyên hơi hơi có chút thất thần.
Đúng vậy, khi cùng Duẫn Thu kết giao, hắn còn đem Mạc Tân Nhã hống dụ
rất tốt, gần nhất không biết vì sao đối với Mạc Tân Nhã thế nhưng ngay
cả có lệ đều lười có lệ.
Trong đầu ẩn ẩn xuất hiện bộ dáng thiếu
niên, nhớ tới ngày hôm qua thiếu niên bồi hắn ăn cơm thời với biểu tình
bất an, tiểu tử kia cuối cùng thế nhưng thu bát bỏ chạy……
Nhạc
Tại Uyên khóe miệng hiện lên một tia cười, trong lòng bành trướng đầy
tình tự không hiểu, giống như có đồ vật gì đó phải phá kén mà ra, bỗng
nhiên liền thốt ra nói:” Đại ca, ta muốn giải trừ hôn ước.”
Nói
vừa xong chính hắn cũng ngây ngẩn cả người. Trước khi nói ra, trong đầu
hắn cho tới bây giờ đều chưa từng có ý niệm này, chính là sau khi nói
ra, sư khao khát lại hết sức mãnh liệt lên.
Nhạc Gia Mục dừng dao nĩa nhìn hắn.” Bên ngoài có người mới?”
Nhạc Tại Uyên thoáng do dự, bỏ qua là nam hài không nói, gật đầu đáp:” Phi thường xinh đẹp.”
” Xem ra người mới thật lợi hại. Nàng biết ngươi đính hôn?”
Nhạc Tại Uyên hiểu được hàm nghĩa trong lời hắn nói.” Đại ca, người đó phi
thường đơn thuần, cái gì cũng đều không hiểu. Ngươi nhìn đến hắn liền
hiểu được. Ngươi khẳng định cũng sẽ thích hắn.”
” Ngươi đang kể chuyện cười?” Nhạc Gia Mục lạnh lùng nói.
Lúc này Mạc Tân Nhã đã trở lại, hai người đình chỉ đề tài. Tân Nhã ngồi
xuống, cười:” Tại Uyên, ta vừa mới nghe được ngươi nói đại ca khẳng định sẽ thích ai? Ai tốt phúc khí khiến cho đại ca coi trọng như vậy? “
Nhạc Tại Uyên mỉm cười đáp :” Đại ca mắt cao hơn đỉnh, ai cũng đều chướng mắt.”
Mạc Tân Nhã khó được cười khẽ nói:” Ta còn tưởng đang nói Linda.”
“Linda?” Nhạc Tại Uyên lễ phép khá tò mò hỏi vị hôn thê.
” Đúng vậy, lần trước đến chỗ đại ca gặp một vị tiểu thư, vị tiểu thư kia thật sự là hiếm thấy. Tướng mạo khó được, học thức khó được, chỉ sợ
cuồng dại cũng hiếm thấy.”
Nhạc Gia Mục nói:” Linda là thư ký của ta, công tác năng lực rất hiếm có.”
Nhạc gia hai huynh đệ đều là cao thủ đắn đo không khí, Mạc Tân Nhã tâm tình
khoái trá dùng xong cơm trưa. Lúc đi ra ngoài, Nhạc Gia Mục hơi hơi dừng ở mặt sau, nói với Nhạc Tại Uyên:
” Hãy ngẫm lại ngươi lúc trước vì sao phải đính hôn. Ý tứ của ba, ngươi nên hiểu được.”
Nhạc lão tiên sinh là lão nhân thuộc dòng dõi quý tộc, thành kiến thâm hậu,
cố chấp, đã sớm báo cho tiểu nhi tử phong lưu biết, nếu hắn cưới về nữ
nhân không đứng đắn gì, sản nghiệp Nhạc gia liền toàn bộ giao cho Nhạc
Gia Mục. Hắn một phân tiền cũng đừng được đến.
Nhạc Tại Uyên tuy
rằng biết phụ thân sẽ không tuyệt tình như thế, nhưng là vài năm kham
khổ phỏng chừng tránh không được. Duẫn Thu với hắn mà nói tự nhiên không đáng này phân lượng, bởi vậy chia tay để đính hôn toàn bộ không do dự.
Hiện tại ý nghĩ giải trừ hôn ước lại càng ngày càng nặng trong đầu. Tiểu tử
kia thiện lương lại cố chấp, bản thân nếu là thân phận đính hôn, chỉ sợ
tám chín phần là không chấp nhận.
Nghe được đại ca nhắc nhở, Nhạc Tại Uyên trên mặt tươi cười, bộ dáng thực bất đắc dĩ:” Đại ca, Tân Nhã
đối với ta nhận thức không sâu, qua vài ngày nói không chừng nàng liền
vứt bỏ ta. Ta đây cũng không có biện pháp, đến lúc đó ngươi phải giúp ta hướng lão nhân biện hộ cho nhé.”
Bởi vì Hạ Kình mùng 1 mới nghỉ, lớp trưởng tiểu Hòa đúng như Nhạc phụ đạo viên đoán trước,
không chút do dự đáp ứng tham gia hoạt động lớp, còn thật trách nhiệm
cùng Triệu Tiểu Yên thảo luận phải chuẩn bị cái gì.
Triệu Tiểu
Yên thật sự không có gì cần chuẩn bị, vì để không đả kích tính tích cực
của tiểu Hòa, liền đem công tác thống kê nhân số phân một nửa cho hắn
làm. Tiểu Hòa cầm vở đi thống kê số nữ sinh sẽ tham gia.
” Ngươi có tham gia hội thịt nướng không?”
” Hội Thịt nướng……” Một nữ sinh ánh mắt nhìn chằm chằm vào mĩ thiếu niên
trước mắt…… Thật trắng, thật nộn a, làn da tốt như có ánh sáng…… lần đầu tiên mình đến nhìn gần như vậy……
” Đúng , chiều ngày 29 sẽ bắt đầu, địa điểm…… còn chưa biết, ngươi có muốn tham gia không?”
” Muốn…… muốn……” Lông mi thực dài……
Tiểu Hòa lớp trưởng thật sự chuyện tâm làm tốt bản thống kê, chạy tới hỏi
bạn kế tiếp. Nữ sinh vẫn như cũ ở tại chỗ nhớ nhung mĩ thiếu niên sắc
đẹp vô địch, qua vài phút sau mới giựt mình tỉnh lại, la to ,” A, ngày
29…… Ta đã đặt vé xe rồi, ta phải về nhà a……”
!
Ngày 29
thời tiết đẹp lắm. Có mặt trời nhưng không quá nóng. Buổi chiều 3 giờ
sau khi kết thúc đại hội tổng kết tập huấn quân sự, các sinh viên rốt
cục hoàn toàn được giải thoát rồi. Các nữ sinh thật cấp tốc bỏ đi quân
trang, thay vào quần áo thanh xuân lượng lệ .
Bành Quang quay về
ký túc xá, chuyện thứ nhất tình hắn làm chính là nhìn tiểu Hòa. Tiểu Hòa đang nằm trên giường vù vù ngủ. Tối hôm qua ga ra nháo ra chuột, giấc
ngủ của tiểu Hòa nghiêm trọng không đủ.
Bành Quang đưa bản thân thăm dò với người nằm trên giường. Vừa thấy, hắn buồn bực đến thiếu chút nữa ngã xuống dưới.
” Sao không bị phơi nắng đen chứ!”
Ghen tị a, bi phẫn a…… Bạn Bành sau khi từ trong miệng Mập Mạp biết được
buổi tối bọn họ còn có hoạt động nường thịt , tâm tình ghen tị bi phẫn
đạt tới đỉnh, lập tức nằm thẳng ngay đơ trên giường.
4 giờ hơn,
xe buýt đến đây. Tiểu Hòa còn đang ngủ bị Mập Mạp đánh thức, mơ mơ màng
màng xuống giường thay quần áo, lên xe, một hồi tựa lưng vào ghế lại ngủ tiếp, ngay cả ai ngồi bên cạnh mình cũng chưa thấy rõ. Sắp đến địa điểm mở hội mới tỉnh lại, ánh mắt mở, dụi dụi, buông tay liền nhìn đến Nhạc
Tại Uyên gần trong gang tấc với ánh mắt mang theo ý cười.
” Tỉnh?” tiểu mỹ nhân ngủ của ta.
Mặt sau câu nói kia bởi vì trường hợp không đúng, Nhạc Tại Uyên không nói
đi ra, nhưng là ánh mắt hắn biểu đạt tốt lắm loại hàm ý vô cùng thân
thiết cùng tối nghĩa này.
Tiểu Hòa bị hắn nhìn xem cả người không được tự nhiên, bỗng nhiên nhớ tới trong trò chơi trước khi hắn đem mình nhốt trong ***g gỗ cũng là bộ dáng nhìn qua thực ôn nhu như vậy, không
khỏi chán ghét quay đầu đi.
Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ trên mặt
còn mang theo đỏ ửng tự nhiên. Nhạc Tại Uyên nhìn mạt hồng nhạt kia hơi
nở nụ cười– tiểu tử kia đang ngượng ngùng đây.
” Phụ đạo viên, còn bao lâu mới đến a?” nữ sinh ngồi ghế trước quay đầu lại hỏi.
Nhạc Tại Uyên nhìn bên ngoài.” Ước chừng 10 phút nữa.”
Qua vài phút, xe buýt đi vào một dãy biệt thự rộng lớn. Một dãy biệt thự xa hoa khí phái trùng trùng độc lập tọa lạc bao quanh bờ hồ tú lệ dưới
chân núi.
Các sinh viên hưng phấn hỏi Nhạc Tại Uyên.” Phụ đạo viên, chúng ta là ở nơi này nướng thịt sao? Trong biệt thự ?”
Nhạc Tại Uyên cười gật đầu.” Đúng vậy.”
” Không có vấn đề gì chứ ? Phụ đạo viên, là biệt thự của nhà thầy sao?”
” Xem như vậy đi.” Nhạc Tại Uyên cười cười.
Nơi này kỳ thật là một nơi ở tư nhân của Nhạc Gia Mục, giá trị cao ngất,
cảnh trí đẹp đẽ, hoàn cảnh nhất lưu. Bất quá Nhạc Gia Mục rất bận rộn,
bình thường ở tại nhà chính trong thành phố, rất ít đến bên này. Hôm
trước Nhạc Gia Mục đi Hongkong công tác, ngày mai mới có thể trở về,
Nhạc Tại Uyên liền mượn nơi đây.
Nơi đây mỗi căn biệt thự chiếm
diện tích rất lớn. Mặt trước là bãi cỏ chỉnh tề rộng rãi, bể bơi xanh
dập dờn bồng bềnh, cái giá để nướng thịt đã được sắp đặt trên mặt cỏ.
Các sinh viên hoan hô chạy xuống xe, nam sinh phóng xuống bể bơi ngoạn
nước, nữ sinh xuất ra cameras chụp ảnh.
Mọi người hưng phấn chơi
một trận mới bắt đầu nướng thịt. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, trong sân sáng lên ngọn đèn nhu hòa, các thanh thiếu niên ngồi trên cỏ vừa
nướng thịt vừa kể chuyện cười vang, không khí nhiệt liệt vui vẻ.
Bất quá nướng thịt cũng là một kỹ thuật sống, tưởng như dễ dàng nhưng làm
thì thật nan. Không hề có kinh nghiệm, các sinh viên lãng phí một đống
thịt, có thể ăn được không có mấy miếng. Lúc này một nữ sinh gọi to :”
Lớp trưởng nướng chân gà ăn ngon quá!”
” Thật vậy sao?” Một đám lang đói vọt tới bên tiểu Hòa.
” Ta cũng muốn!”
” Ta cũng muốn!”
Các chân gà được Tiểu Hòa nướng thật lâu trong nháy mắt bị chia cắt sạch
sẽ. Bất quá nghe được mọi người liên thanh khen ngợi, tiểu Hòa tươi cười vui vẻ lại đắc ý.
Nhạc Tại Uyên nhìn tiểu mỹ nhân dưới đèn như
ngọc mà thất thần, bỗng nhiên nhớ tới trong trò chơi hắn cũng từng mở
quán mì, nghe nói ăn cực ngon, trong lòng không khỏi dâng lên một loại
cảm xúc thỏa mãn kỳ dị. Xem ra mình thật phúc khí, tiểu tử kia sau này
vào phòng bếp sẽ……
Ánh mắt đảo qua đôi chân tiêm gầy xinh đẹp tuyệt trần cùng da thịt trắng mịn của tiểu Hòa lộ ở bên ngoài……
Nói vậy lên giường cũng……
!
Hắn chậm rãi đi hướng tới tiểu Hòa, tao nhã ngồi xuống bên cạnh.” Có thể cho ta một cái không?”
Tiểu Hòa nướng nhóm chân gà thứ hai cũng mau bị chia cắt xong hết, trong tay chỉ còn một cái chân gà, thật sự không muốn cho hắn. Chính là, nhiều
người như vậy đều cho, không cho hắn giống như rất kỳ quái, hơn nữa trực tiếp cự tuyệt cũng không lễ phép.
Tiểu Hòa nghĩ nghĩ, thực uyển chuyển nhắc nhở hắn:” Chính là…… ngươi vừa mới mới sinh bệnh…… Chân gà thực mỡ, sẽ bị tiêu chảy.”
Nhạc Tại Uyên trong lòng lướt qua một dòng nước ấm.” Nếu là ngươi nướng, tiêu chảy cũng không quan hệ.”
Bên cạnh Triệu Tiểu Yên thiếu chút nữa bị sặc đồ uống. Ánh mắt nhìn bầu
trời, phụ đạo viên a phụ đạo viên, ngươi thực buồn nôn, nhiều người như
vậy, ngươi cũng dám nói.
Tiểu Hòa buồn bực lại lưu luyến không
rời đem chân gà đưa qua, cuối cùng còn không hết hy vọng:” Thật sự không quan hệ sao? Tiêu chảy rất khó chịu.”
” Thật sự không có việc
gì.” Nhạc Tại Uyên mỉm cười tiếp nhận chân gà, nhã nhặn ăn, hương vị quả nhiên không sai. Đáng tiếc người ở đây nhiều lắm, nếu chỉ có hai người
bọn họ, đưa hắn ôm vào trong lòng, cùng nhau ăn một cái chân gà, nhất
định thập phần hương diễm.
Tên giành chân gà bại hoại. Tiểu Hòa
rầu rĩ quay đầu không nhìn hắn, nghĩ muốn nướng tiếp một cái cho bản
thân ăn, lại phát hiện chân gà đã hết rồi, vì thế càng thêm buồn bực.
!
Triệu Tiểu Yên nhìn qua.” Tiểu Hòa, quốc khánh không trở về nhà phải không?
Tính an bài sao rồi? Không bằng những người không trở về nhà như chúng
ta cùng nhau đi dạo quanh Bắc Kinh đi.”
Nhạc Tại Uyên nhìn nàng
một cái. Tiểu nha đầu này xuống tay thực mau, hắn vừa muốn mở miệng, chỉ thấy tiểu Hòa lắc đầu nói:” Không được, ta muốn đi chơi với Hạ đại ca.”
Nhạc Tại Uyên tươi cười bị kiềm hãm.
Triệu Tiểu Yên hỏi:” Hạ đại ca? Bạn của ngươi ?”
Nhạc Tại Uyên lúc này cười to:” Các ngươi tiếp tục chơi nhé, ta vào nhà gọi điện thoại chút.”
Tiểu Hòa toàn bộ không chú ý hắn, trả lời Triệu Tiểu Yên:” Hạ đại ca là bạn bè nhận thức trong trò chơi.”
” A! Ta biết, chính là anh đẹp trai lần trước gặp ở cầu thang.”
Triệu Tiểu Yên nhìn hắn bộ dáng cao hứng. Gian phu a, gian phu! Khẳng định là gian phu! Không nên, không nên! Phải tiên hạ thủ vi cường. Nàng bỗng
nhiên cười hì hì lớn tiếng nói:” Chúng ta đến ngoạn một trò chơi được
không?”
” Trò gì ?” Tất cả mọi người thực cảm thấy hứng thú.
” Người mù sờ người.”
!
Người mù sờ người, danh như ý nghĩa, chính là một người sẽ bị bịt mắt xoay
một vòng, những người khác không cho phép nhúc nhích, sau đó người bị
bịt mắt sẽ đi sờ người khác, đụng đến ai phải đoán ra là ai, người bị
đoán trúng sẽ đi sờ kế tiếp.
Triệu Tiểu Yên không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể thất vọng tháo xuống mắt cái ***g đưa cho hắn.
Mập Mạp lại đây lặng lẽ nói với tiểu Hòa,” Một hồi ta cố ý phát ra tiếng
động, ngươi chú ý nghe, nhất định phải sờ ta, biết không ?” Hắc hắc, sau đó hắn có thể đi sờ một bạn gái đã được hắn nhắm trúng. Hắc hắc hắc
hắc, Mập Mạp gian trá nhìn ý trung nhân, khuôn mặt tròn tròng đầy thịt
cười *** đãng.
Những người khác không cho phép nhúc nhích cũng
không chuẩn nói chuyện, cho nên một chút tiếng vang đều không có. Tiểu
Hòa nghiêng tai lắng nghe cái mà Mập Mạp gọi là âm thanh. Quả nhiên một
lát sau, phía sau truyền đến như tiếng chân ma xát mặt cỏ.
Tiểu
Hòa môi mỉm cười xoay người, hướng tới phương hướng phát ra thanh âm sờ
sờ. Bàn tay ở phía trước, đi rồi vài chục bước, quả nhiên chạm vào một
thân thể ấm áp.
Tiểu Hòa giả bộ sờ sờ một chút sẽ nói ra là Mập
Mạp, không ngờ tay chạm được mặt người nọ, cũng trong tưởng tượng cái
loại xúc cảm phì nhuyễn của Mập Mạp, mà là cứng rắn cứng rắn, thực góc
cạnh rõ ràng. Tiểu Hòa “Di” một tiếng, hoài nghi, lại cẩn thận sờ soạng
thêm vài cái, xác định đích xác không phải Mập Mạp.
Là bạn học khác sao?
Tiểu Hòa có chút khẩn trương. Đoán không ra làm sao bây giờ.
Ngón tay tại sống mũi người kia nhẹ nhàng xẹt qua. Người nọ vẫn không nhúc
nhích mặc cho hắn vuốt, tiểu Hòa nghĩ muốn sờ sờ tóc của hắn, nói:”
Ngươi đầu thấp một chút được không?”
Người nọ giống như cứng ngắc một chút, sau đó thật sự cúi đầu đến, cho hắn vuốt ve.
Tiểu Hòa sờ sờ đầu của hắn. Ngắn ngủn, thực cứng, trong lớp có ai giống như
vậy ta? Sờ nữa, sờ quần áo hắn mặc, xúc cảm tốt lắm, lại tưởng tượng
không ra kiểu dáng.
Di, tiểu Hòa bỗng nhiên có phát hiện, người
này cao hơn mình rất nhiều. Tiểu Hòa bản thân cao 177 cm, trong lớp tuy
rằng cóvài nam sinh đều cao hơn, nhưng hình như không có ai cao nhiều
như vậy.
Tiểu Hòa khó được thông minh hỏi:” Ngươi là không phải đứng trên tảng đá chứ?”
Lòng tràn đầy nghĩ đến phát hiện ra người khác chơi ăn gian, tiểu Hòa cười
ha hả cúi người lại sờ dưới chân người nọ. Nghĩ đến tay sẽ đụng tảng đá
lại đụng đến cái chân cứng rắn, tiểu Hòa không tin sờ soạng thêm hai
lần, xác định kia đích thật là chân người ta.
Tiểu Hòa thẹn thùng thẳng đứng dậy.” Thực xin lỗi.”
Người nọ đương nhiên sẽ không nói.
Tiểu Hòa nói:” Ta đoán không được ngươi là ai, ta đây đổi một người khác
đoán đi.” Nói xong buông ra người nọ, hướng địa phương khác sờ soạng.
Nhưng mà mới bước ra từng bước đã bị người nọ hung hăng dùng sức bắt lấy.
Người nọ dùng một bàn tay đã đem hai tay tiểu Hòa khóa ở sau lưng, sau
đó ôm thiếu niên vào lòng, tay kia bóc ra vải che mắt !