Trình Mộc Trì mang theo chút bối
rối khi xách cái túi đựng cà men, nhìn thấy bên ngoài không có ai nữa, lúc này mới bước nhanh ra ngoài. Anh có chút buồn bực,
rõ ràng trong lòng đang chống lại cô gái kia, nhưng trong lòng
lại không có cách nào chà đạp đồ do cô ấy làm.
“Này, đứng lại. Mang cái này qua cho
tôi.” Đúng lúc nhân viên phục vụ đi ngang qua, anh bèn gọi một
cách lạnh lùng. Người nhân viên mỉm cười nận lấy, cũng không
nhiều lời, liền giúp khách đem hộp cà mèn gói lại, sau đó trả lại rồi
đi ra ngoài. Trình Mộc Trì nhận lấy hộp cà mèn đã được gói ghém tỉ mỉ,
ho nhẹ một tiếng rồi đi ra phía cửa lớn của Vọng Tương Viên.
Trở lại xe, ngồi vào ghế lái, anh nhìn chằm chằm vào hộp cà mèn, ký ức tựa như đôi cánh, bay trở về khung cảnh quen thuộc lúc mới quen nhau.
Phải thừa nhận rằng, Lam Tiểu
Doanh quả thật có chút thông minh, chỉ cần một cái cà mèn vô cùng đơn giản đủ để gợi lên ký ức chôn sâu trong anh..
Chỉ vì năm ấy, lần đầu tiên cô nấu
ăn cho Bạch Dã Kiều, món cô làm chính là cơm trắng và cà chua
thái lát đơn giản nhất đang đựng trong cà mèn. Hễ là con người, sẽ luôn có ấn tượng sâu sắc đối với những chuyện xảy ra lần đầu tiên, Trình Mộc Trì cũng không ngoại lệ.
“Dã Kiều, nhà bếp anh ở chỗ nào? Hôm
nay được nghỉ, em sẽ làm cơm cho anh.” Kéo tay Bạch Dã Kiều,
người mặc từ trên xuống dưới đều là màu trắng, Lam Tiểu Doanh
nói chuyện một cách ngọt ngào.
“Em sẽ nấu cơm?” Bạch Dã Kiều nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Mẹ em nói con trai phải nuôi theo
kiểu nhà nghèo, con gái phải nuôi theo kiểu nhà giàu. Mặc dù từ
nhỏ mẹ không để em đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì trong nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là em không biết làm.Nếu anh dạy em,
em cam đoan em sẽ là một cô học trò thông minh nhất.” Lam Tiểu Doanh
thề non hẹn biển. Ánh mắt long lánh như nước mùa thu nhìn vào
ánh mắt thâm thúy của người con trai.
Bạch Dã Kiều cưng chiều nhéo mũi cô , tỏ vẻ không còn cách nào khác. Anh sắn tay áo lên, nở nụ cười với cô: “Đi thôi.”
Lam Tiểu Doanh nở nụ cười xinh đẹp, hăng hái đi theo anh vào nhà bếp.
Không gian trong nhà bếp được làm
bằng gỗ tự nhiên rất nhỏ. tuy nhỏ nhưng có vỏ, chỉ là nguyên
liệu làm bếp không còn lại bao nhiêu. Mở nắm nồi ra bên trong
chỉ thừa lại một ít cơm. Nếu là ngày thường Bạch Dã Kiều
chỉ cần hâm lại là ăn được rồi, nhưng trong trường hợp hiện
tại lại khác.
Anh không muốn cô gái mình yêu quý thất vọng, đành phải đề nghị như thế này: “Chúng ta xuống núi mua đi.”
“Chúng ta dùng những nguyên liệu
này làm một món đơn giản, anh thấy thế nào?” Lam tiểu Doanh vẫn
như cũ, không hề thấy cụt hứng, trái lại còn rất phấn khởi nói:
“Đơn giản dễ làm. Anh đi ra ngoài chờ, để em làm.”
Bạch Dã Kiều nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt ngờ vực , rồi anh nở nụ cười dịu dàng, nghe lời đi ra ngoài chờ.
Lam Tiểu Doanh lúc này mới bắt tay vào làm, trước tiên cô hâm nóng cơm trong nồi, tiếp đến là cắt cà chua thành từng lát. Cô nghĩ nếu như chỉ kết hợp hai món một cách
đơn giản như vậy, mùi vị chắc chắn sẽ chua. Cuối cùng cô quyết định
rang cơm, thêm tí muối vào, cà chua còn dư sẽ xay nhuyễn làm sốt,
rưới sốt lên, rồi bỏ những lát cà chua lên trang trí là được
rồi.
Bận rộn một hồi lâu, Bạch Dã Kiều ở đại sảnh nhìn bóng dáng cô bận rộn, khóe miệng cong lên một cách nhẹ nhàng.
Sau khi làm xong, Lam Tiểu Doanh bưng cà mèn đến, cười hì hì, mở nắp ra: “Em nói trước nha. Nếu anh ăn rồi
có bị gì cũng đừng trách em nha.”
Trong cà mèn, không biết trang trí
hoa văn gì, Bạch Dã Kiều nhìn cái đoán ra liền, hoa văn đó chính
là hình hai người bọn họ. “Mặc kệ mùi vị ra sao, miễn là do chính em
làm anh đều sẽ ăn hết.”
Đây là tấm lòng của cô, anh chẳng
sợ khó ăn, Bạch Dã Kiều nghĩ như thế. Nhưng đến khi anh mở miệng ăn thật, anh lại không ngờ rằng cô nhóc này lại bỏ hết một phần ba muốn trong nhà bếp vào. Anh không đành lòng để cô buồn, nên
cố gắng ăn hết, sau đó phải uống một thùng nước lọc.
Cửa kính xe phản chiếu bóng dáng Lam
Tiểu Doanh đi qua đi lại, Trình Mộc Trì mới đóng lại mạch ký ức bay
xa kia. Bây giờ, anh không còn là Bạch Dã Kiều của khi đó rồi,
không nên để cô gái kia dắt mũi đi lần nữa.