Mặc dù nghe được âm
thanh khan đục của cô nhưng Nhạc Ân Trạch cũng không có ngẫng đầu lên,
bàn chân cọ xát trên bụng Tiểu Đậu trên tấm thảm lông. Sau đó cao giọng
hướng về phòng bếp kêu: “Dì Cao, nếu cô ấy đã tỉnh thì liền dọn cơm lên
đi!”
Thân thể Hách Diêu Tuyết suy yếu, đi xuống dưới vài bước,
chân cũng có chút run rẩy, thiếu chút nữa là té ngã trên bậc thềm, một
bàn tay ôm lấy cô bước tiếp xuống bậc thềm.
Tiểu Đậu nhìn thấy nữ chủ nhân xuất hiện, run đùi đắc ý cũng đi theo nhảy lên nhảy xuống,
điển hình của một chú chó săn bán chủ cầu vinh.
Chờ đến khi đặt
cô xuống ghế dựa trước bàn ăn, trên bàn đã bày đầy mấy đĩa thức ăn nhỏ.
Cánh hoa hồng nhỏ khéo léo xếp cùng củ tỏi trên chiếc đĩa gốm sứ, chân
giò hun khói chưng với đậu co-ve, thậm chí còn có một đĩa dưa chuột nhỏ, mà trước mặt cô là bát cháo trắng rắc mè vừng.
Nhạc Ân Trạch
ngồi bên cạnh dùng đũa gắp chân giò hun khói bỏ vào chén Hách Diêu
Tuyết, sau đó dùng thìa khuấy cháo rồi chia đều. Làm xong mọi việc anh
lại bưng chén lên, tự mình bắt đầu ăn trước.
Đây là cách ăn Hách
Diêu Tuyết thích nhất, thích để chân giò hun khói Vân Nam vào cháo rồi
khuấy đều, như thế thì trong cháo sẽ tràn nhập hương vị chân giò hun
khói mà lại không đến mức biến thành bã vụn.
Nhưng vì sao người đàn ông này lại biết rõ như thế? Hơn nữa trên bàn đều là thức ăn sáng cô thích?
"Tôi…… Anh, vì sao lại ở chỗ này?” Thật vất vả đầu óc mới có chút tỉnh táo, cô mở miệng hỏi.
Nhạc Ân Trạch cắn một miếng dưa chuột, kiểu hương vị bữa sáng là lạ của Anh
quốc làm cho anh nhíu mày, hiển nhiên là không thật sự hợp với khẩu vị
của Nhạc Ân Trạch nhưng anh vẫn nhai chậm rồi nuốt xuống, sau đó nói:
“Căn biệt thự này tôi đã mua lại, từ hôm nay trở đi em và tôi đều phải ở tại nơi này. Ăn cơm đi! Thục nữ ăn cơm sẽ không nói chuyện.”
Lời nói của Nhạc Ân Trạch giống như đang dạy dỗ trẻ nhỏ, thật sự làm cho
không người nào có thể chịu được. Nhưng mà khi ánh mắt của anh quét qua, ý tứ cảnh cáo bên trong hiện lên rõ ràng.
Hách Diêu Tuyết nhớ
tới một màn trước khi té xỉu kia, tay lại bắt đầu run nhè nhẹ, chậm rãi
cầm lấy thìa, uống từng ngụm từng ngụm cháo.
Tuy đang ở trong
hoàn cảnh quen thuộc, nhưng căn nhà cũng không còn là nhà của họ Hách
nữa rồi. Loại cảm giác kỳ quái này thật sự là làm cho người ta như mắc
nghẹn ở cổ họng.
Nhưng Nhạc Ân Trạch lại cố tình thường hay dừng
đũa lại, lạnh lùng nhắc nhở cô phải ăn thêm. Hách Diêu Tuyết không quen
khi ăn bị người khác nhìn chằm chằm, thật vất vả mới ăn xong chén cháo.
Nhạc Ân Trạch đứng dậy lại ôm lấy cô đi tới phòng sách.
Phòng sách ngày xưa của Hách Trì Quốc lại bị thay đổi hoàn toàn. Trên bàn làm việc thay bằng chiếc máy tính mới nhất, lại có thêm một giá sách mới,
bên trong bày đầy những cuốn sách nước ngoài dày cuộm vừa mới xuất bản.
Nhạc Ân Trạch học hành rất xuất sắc, lại đi du học ở Mỹ lúc còn học trung
học phổ thông, điều này cũng làm cho chú của anh kiêu ngạo không thôi.
Khi Nhạc Ân Trạch đặt Hách Diêu Tuyết xuống ghế sô pha trong phòng, lại lấy ra một xấp văn kiện thật dày, cũng vặn mở bút máy, để cho cô ký tên lên từng cái.
"Đây là. . . . . ." Hách Diêu Tuyết lấy lại nhìn xem, thế mà lại là hợp đồng sở hữu cổ phần công ty cùng nhà cửa của ba cô.
"Ba em lấy công ty gán nợ, nhưng mà nếu như chuyển nhượng cho tôi tiếp nhận thì ít nhất có thể bảo toàn cái tên Vĩnh Hạo này.”
‘Ba đã mất, giữ lại cái tên Vĩnh Hạo này có lợi ích gì chứ?’ Trong lòng
Hách Diêu Tuyết yên lặng suy nghĩ, nhưng tay lại nhận lấy cây bút máy
“Có thể không……không cần đuổi việc những công nhân trước kia được
không?”
Coi như ba bị người khác hãm hại, kinh tế công ty lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, ngay cả tiền lương cũng không có để chi trả,
nhưng mà vẫn còn một đám công nhân cũ, dù trong lòng có hoảng sợ vẫn giữ vững cương vị, bởi vì họ tin Hách Trì Quốc có thể ngăn cản cơn sóng dữ
này. Trong đó có mấy vị nguyên lão tuổi thậm chí còn nhiều hơn ba, không thể giống những người trẻ tuổi đi tìm việc. Họ sớm đã không còn sức để
cạnh tranh.
Tin tưởng ba trên trời có linh thiêng, cũng hy vọng
có thể giữ lại một đường lui chăm lo cho cuộc sống sau này của đám công
nhân kia.
Lần này Nhạc Ân Trạch lại không đưa ra điều kiện, vươn
tay trêu chọc lọn tóc dài mềm mại hai bên má Hách Diêu Tuyết, không chút để ý nói: “Đã tiếp nhận cục diện rối rắm này thì giữ lại vài tên công
nhân cũng không ngại, chỉ là….. Tôi cảnh báo trước, người không nghe
lời, tôi không có tính nhẫn nại giữ lại.”
Lời này một câu mà hai
nghĩa. Hách Diêu Tuyết đương nhiên có thể nghe ra: Chỉ cần cô nghe lời,
Nhạc Ân Trạch liền giữ lại đám lão công nhân kia.
Mặc dù người
đàn ông này đang uy hiếp, nhưng Hách Diêu Tuyết cảm thấy vẫn cần phải
nói một tiếng “cám ơn” với anh. Dù sao số nợ ba cô để lại, anh cũng
không có nghĩa vụ phải gánh vác.
"Cám ơn. . . . . ." Khi cô nói
ra lời này, Nhạc Ân Trạch lại chăm chú nhìn mặt cô, đột nhiên nở một nụ
cười, vươn tay nhéo nhéo mặt Hách Diêu Tuyết “Thật là ngoan.”
Hách Diêu Tuyết bị người ta xem như trẻ nhỏ mà đối xử, gương mặt bị nhéo nhất thời đỏ ửng.
Cô cúi đầu ký tên trên văn kiện, lại phát hiện phía sau có vài tờ không
biết là ngôn ngữ xa lạ của quốc gia nào, cô không khỏi dừng bút lại.
Nhạc Ân Trạch lại ôm chầm bả vai cô, chỉ chỉ một chỗ trên văn kiện, thấp
giọng nói: “Ký ở chỗ này!” Hách Diêu Tuyết mở miệng muốn hỏi, lại phát
hiện nét mặt anh bắt đầu lộ vẻ không vui, gõ gõ tay vịn sô pha, nói:
“Thế nào? Bắt đầu không nghe lời rồi?”
Việc đã đến nước này, dù
kết quả xấu thế nào thì cô nào có thể làm được gì. Hách Diêu Tuyết cảm
thấy hiện tại bản thân đã không còn gì để mất. Cô chần chờ một chút, sau đó hạ bút ký tên mình trên văn kiện.
Nhạc Ân Trạch lại đưa qua con dấu, để cô ấn dấu trên văn kiện.
Làm xong tất cả mọi chuyện, có thể thấy được tâm tình của Nhạc Ân Trạch rất tốt, lúc mỉm cười còn để lộ cả rang nanh, thậm chí rộng rãi cho phép cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Kỳ thực Hách Diêu Tuyết hiểu biết rất ít về người đàn ông này. Hồi tưởng lại, ngoại trừ lần không thoải mái ở
tiệc sinh nhật lần đó ra, vài lần tiếp xúc ít ỏi giữa cô và anh đều kết
thúc trong không vui.
Hách Diêu Tuyết tự nhận bản thân từ nhỏ đến lớn, rất ít mạo phạm người khác trong lời nói. Tuy là thân thiện đối xử với mọi người nhưng cũng không mấy thân cận. Ngay cả bạn bè thân thiết
trong trường, nếu như đối phương không chủ động liên lạc, thời gian lâu
cũng phai nhạt, có khi thậm chí đến tên cô cũng không nhớ được.
Thế nhưng người đàn ông họ Nhạc này, cái vẻ mặt cao ngạo khinh thường làm
cho cô ghi nhớ thật kỹ. Chuyện anh xuất ngoại du học ngẫu nhiên được ba
nhắc tới, giống như phát triển cực kỳ thuận lợi, là một kỳ tài kinh
doanh.
Nhưng điều Hách Diêu Tuyết để ý nhất chính là không cần lại thấy mặt cái tên đáng ghét Nhạc Ân Trạch này nữa rồi.
Đáng tiếc số mạng trêu người, tình hình hiện tại, bản thân cô lại phải dựa
vào dưới cánh chim màu đen của người đàn ông này mà sống.
Tình
cảnh anh bức ép cô thay quần áo khắc sâu vào trong đầu cô. Những việc đã trải qua trong cuộc sống dĩ vãng, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua
người tàn khốc máu lạnh như Nhạc Ân Trạch.
Vài lần giao chiến
trong lời nói làm cho Hách Diêu Tuyết hiểu rõ, làm trái lại lời nói của
người đàn ông này sẽ có kết cục rất thê thảm. Dù cho trong lòng có ngàn
vạn lần không tình nguyện, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Người đàn ông này rất là kỳ quái, thường hay thay đổi thất thường.
Ban đầu bảo là muốn Hách Diêu Tuyết làm nữ giúp việc. Nhưng hiện tại, ẩm
thực cùng sinh hoạt hằng ngày của cô không chỗ nào không phải là tốt
nhất. Thậm chí còn kêu hai người giúp việc cùng một chuyên gia dinh
dưỡng phụ trách mọi thứ của cô.
Nhưng Hách Diêu Tuyết lại cảm
thấy bản thân hiện tại như đang bước trên băng mỏng, không biết giờ phút nào sẽ bị rơi vào trong đáy vực sâu thẩm.
Bởi vì tối hôm đó khi
cô tỉnh lại, Nhạc Ân Trạch đột nhiên đi vào phòng cô, đứng trước giường
cô, nói: “Thân thể của em còn rất yếu, cố gắng điều dưỡng thật tốt. Tôi
không thích phụ nữ gầy, chờ sau một trăm ngày của ba em liền chuyển đến ở trong phòng tôi.”
Chuyển đến phòng Nhạc Ân Trạch? Lời này có ý
gì? Hách Diêu Tuyết không phải là cô gái ngây thơ, cô đường nhiên nghe
hiểu ý ngầm trong lời nói kia.
Thì ra cô chỉ cần hầu hạ anh trên giường thì được rồi.
Biết trước thời hạn thi hành án của bản thân, ngày qua ngày thật sự là sự
dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Khi cô rốt cuộc còn không đi được đến
nửa đường kinh hoảng liền đưa ra yêu cầu muốn gặp anh họ Hách Vĩ Ba, lại bị Nhạc Ân Trạch từ chối không chút do dự. Hách Diêu Tuyết lén lút tìm
kiếm điện thoại trong túi áo trong tủ quần áo, cũng thất vọng phát hiện
không thấy bóng dáng chiếc điện thoại đâu.
Chỉ là Nhạc Ân Trạch lại đồng ý cho cô tiếp tục đến trường.
Thật ra ý định của Nhạc Ân Trạch là muốn cô ở lại trong trong nhà, sau đó
mời chuyên gia đến giảng bài cho cô. Nhưng mà Hách Diêu Tuyết cứ mãi năn nỉ, mới đổi lại một cơ hội đến trường.
Tính toán, bản thân cô đã có gần nửa tháng không đi học.
Đứng trong căn nhà quen thuộc cũng không tưởng tượng được vẻ bình yên khi xưa.
Từ người làm vườn đến tài xế, tất cả người làm trong nhà đều bị thay đổi
hoàn toàn. Nhìn một đám người xa lạ không hề có cảm tình ra ra vào vào
trong nhà, cái loại cảm giác xa cách dù có làm thế nào cũng không thể
biến mất.
Thay vì giống như con chim bị nhốt trong lồng, Hách
Diêu Tuyết thà rằng đến trường học, dùng bài vở lấp đầy đầu óc suy nghĩ
miên man của bản thân.
Buổi sáng ngày đầu tiên quay lại trường,
Nhạc Ân Trạch thường rời giường sớm đến công ty lại chưa đi, mà là ngồi ở bàn ăn chờ Hách Diêu Tuyết ăn sáng xong, thay đồng phục, sau đó cùng
lên xe.
Khi đến cổng trường, Nhạc Ân Trạch đặt một cái di động
mới tinh vào trong tay Hách Diêu Tuyết, sau đó nói: “Lúc giữa trưa gọi
điện thoại cho tôi, buổi tối sau khi tan học, bác Tiền tài xế sẽ đến đón em.”
Sau khi nói xong, anh đột nhiên vươn tay kéo Hách Diêu
Tuyết vào trong ngực, sau đó khẽ hôn lên đôi má mềm mại của cô một cái
“Không được thân cận quá mức với nam sinh khác, tôi không thích.”
Hách Diêu Tuyết nắm chặt tay, vâng lời đáp “Ừm” một tiếng, sau đó mang theo cặp xách xuống xe.
Lúc này trước cổng trường đã có mấy chiếc xe nổi tiếng đậu lại.
Ngôi trường quý tộc này có thể vì ở thành phố, cho nên có thể nói là nơi tụ
tập đông nhất của mấy đứa con người có quyền thế. Thậm chí cả con của
ngài Lãnh Sự Quán cũng đăng ký học tại trường này.
Khi Hách Diêu Tuyết xuống xe, rất nhiều học sinh cô biết hoặc không biết đều đang nhìn cô, xúm lại xì xào bàn tán.
Vụ về tập đoàn tài chính Vĩnh Hạo nhà họ Hách chấn động rất lớn. Học sinh
trong trường có một nửa đều là con của gia đình danh tiếng, tất nhiên là rất rõ ràng nội tình bên trong.
Cộng thêm chuyện vợ chồng Hách
Trì Quốc đột ngột qua đời, Hách Diêu Tuyết lại có cả nửa tháng không đến trường. Mọi người đều nghị luận sau lưng cô, cho rằng Hách Diêu Tuyết
nhất định muốn thôi học. Dù sao học phí đắc đỏ của trường học này không
phải gia đình bình thường có khả năng chi trả.
Tin tức này khiến
một đám nam sinh ngưỡng mộ Hách Diêu Tuyết bóp tay dậm chân. Dù sao việc “giải cứu thiên kim tiểu thư gặp nạn” là con đường tắt có thể ăn được
thịt thiên nga nhanh nhất. Nhưng mà những người bình thường ghen tỵ đến
đau mắt liền âm thầm vui vẻ.
Hách Diêu Tuyết vừa mới đi đến trước cửa phòng học, liền nhìn thấy chỗ ngồi của mình đã có người ngồi.
Người đang mỉm cười kia gọi là Lưu Gia Giai. Bản thân có chút sắc đẹp, lúc
học cấp ba từng bày tỏ với Cung Kiện, đội trưởng đội bóng rổ trong
trường, nhưng mà cuối cùng Cung Kiện lại bỏ cô mà theo đuổi Hách Diêu
Tuyết.
Việc này đối với Lưu Giai Giai, người luôn luôn thuận lợi
trên tình trường mà nói quả thật là một việc vô cùng nhục nhã. Nhưng mà
ba của Hách Diêu Tuyết có tiếng là người giàu nhất tại An Hải, mà nhà
của cô ta bất quá chỉ vì chuyển mỏ than mới làm giàu, trong việc làm ăn
còn phải dựa vào tập đoàn nhà họ Hách, làm sao dám đắc tội với Hách Diêu Tuyết?
Nhưng mà hiện tại Lưu Giai Giai cảm thấy ngày hãnh diện của bản thân rốt cuộc cũng tới!