Hách Diêu Tuyết xoay người liền muốn rời khỏi, vừa đúng lúc đụng phải trợ lý công ty đang đẩy xe lăng đến.
Đi theo tổng giám đốc Nhạc lâu như vậy, trợ lý đương nhiên nhận biết Hách
tiểu thư. Sau khi lịch sự lễ độ gật đầu chào, trợ lý nói với Nhạc Ân
Trạch trên giường: “Tôi đã mang xe lăn tới cho ngài, hiện tại ngài muốn
đi hoa viên hít thở không khí sao?”
Thân thể Nhạc Ân Trạch hơi
cứng ngắc, cũng không nhìn mọi người trong phòng, tầm mắt chuyển đến
ngoài cửa sổ, sau đó gật gật đầu. Người phụ nữ xinh đẹp kia lập tức vươn tay xốc tấm chăn lên, lộ ra vết thương chồng chất trên hai chân.
Hách Diêu Tuyết nhìn hai chân bị băng bó giống như châ giò hun khói, hít vào một miệng lãnh khí.
Người đàn ông kiêu ngạo như vậy…. Hiện tại phải dựa vào xe lăn sao? Vốn muốn
tông cửa xông ra ngoài, Hách Diêu Tuyết nhất thời dừng lại.
Sau
khi Nhạc Ân Trạch cố hết sức được chuyển lên xe lăn, tùy ý trợ lý đẩy
anh tới cửa, lúc đi ngang qua người Hách Diêu Tuyết, dừng lại một chút,
sau đó chậm rãi hỏi: “Hôm nay nếu em không có chương trình học, cùng anh đi dạo hoa viên một chút đi.”
Anh ngồi trên xe lăn, không giống
như trước kia, cao cao tại thượng làm cho người ta phải ngẩng đầu nhìn.
Hiện tại, Hách Diêu Tuyết chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy gương
mặt tuấn tú cô đã từng hận thấu xương.
Loại chuyển đổi kỳ diệu
này, thế nhưng làm cho lời từ chối theo bản năng của cô nghẹn lại trong
cổ họng, tự động chuyển đổi, lời nói ra đơn giản là: “….Được.”
Khi Hách Diêu Tuyết đẩy xe lăng mang theo Nhạc Ân Trạch đi tản bộ tại hoa
viên, người phụ nữ xinh đẹp cùng trợ lý đều biến mất không thấy nữa. Hoa viên này thuộc bệnh viện, chỉ có người bệnh trong phòng bệnh VIP mới có thể tiến vào, tư mật lại yên tĩnh. Lúc đi tới một chỗ trên hành lang
dài, Hách Diêu Tuyết phát hiện người đàn ông luôn luôn im lặng không
tiến động, đột nhiên thân thể hơi run rẩy, bàn tay to run run vuốt ve
đầu gối.
Đó là quán tính lúc bị đau sau khi thân thể bị thương.
"Thế nào? Có muốn tôi gọi bác sĩ hay không?” Hách Diêu Tuyết lập tức ngồi
xổm người, vươn tay sờ đùi Nhạc Ân Trạch, cố tình thật khéo, bàn tay hai người đặt cùng một chỗ.
Nhạc Ân Trạch không biến sắc im lặng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, chậm rãi nói: “Không có gì, nhịn một
chút liền qua, bác sĩ đến đơn giản cũng là tiêm một mũi thuốc giảm đau
mà thôi.”
Hách Diêu Tuyết cũng muốn hỏi anh, đôi chân này có phải đã bị què rồi hay không, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Nhạc Ân Trạch sẽ phải ngồi trên xe lăn trôi qua nửa đời còn lại hay sao? Đây hoàn toàn là hình ảnh không thể tưởng tượng được.
Sau đó, Hách Diêu Tuyết vẫn đến hỏi bác sĩ phụ trách, lại được câu trả lời
lập lờ nước đôi của bác sĩ. Đơn giản là sau khi khỏe lại cũng có khả
năng sẽ để lại di chứng, nhưng Nhạc Ân Trạch bị thương rất nặng là không thể nghi ngờ rồi.
Trong lòng Hách Diêu Tuyết tự nói với bản
thân, người đàn ông kia cực kỳ giàu có, dù cho thật sự bị què, cũng
không thiếu trợ lý dịu dàng yên tĩnh hầu hạ bên cạnh. Nhưng không biết
vì sao, vẫn không tự chủ được nấu một chút canh hầm đồ bổ mang đến trước giường bệnh cho anh.
Nhưng mà chính là, chồng trước đối với số
lần thường xuyên đến thăm của vợ trước vẫn tỏ ra thản nhiên, cũng không
có lời nói chế nhạo, chỉ đơn giản yên tĩnh chờ cô mở hộp giữ nhiệt đổ ra nước canh hầm trắng trắng, lại uống một hơi cạn sạch, mỗi lần sửa sang
lại hộp giữ nhiệt đều phát hiện anh uống hết toàn bộ tuyệt đối không
thừa.
Cho đến sau khi Nhạc Ân Trạch xuất viện, Hách Diêu Tuyết
mới không có lai quấy rầy. Cô nhắc nhở bản thân, dù sao cũng đã ly hôn,
cũng không nên đến nhà anh. Nhưng mỗi ngày lăn qua lộn lại, vẫn đáng
chết nhớ đến thương thế của anh, có đôi khi ở trong phòng bếp bất tri
bất giác bận rộn nửa ngày, phát hiện bản thân lại đang nấu canh hầm đồ
bổ, không khỏi lại lâm vào cái vòng lẩn quẩn tử chán ghét bản thân.
Cho đến khi Nhạc Ân Trạch gọi điện thoại tới, Hách Diêu Tuyết mới phát
hiện, bản thân đã thuộc lòng dãy số của anh. Trong lòng rung động, thế
như cô lại giống như thiếu nữ lâm vào mối tình đầu.