Đến nhà hàng, thế
nhưng khung cảnh lại là Giang Nam cổ xưa. Nghe nói bà chủ ra giá cao thu mua, rồi cho người đến thu sửa, phá bỏ phía Bắc xây dựng một cái hồ
nhân tạo phong cảnh hợp lòng người, chỉ giữ lại kiến trúc cổ xưa này,
ngồi ở đây cho dù không có sơn trân hải vị cũng là giá trị xa xỉ rồi.
Khó được chính là, bà chủ tự mình mang thức ăn lên, nhìn như bình thường
nhưng lại làm cho người ta vui mừng ngoài ý muốn. Ngay cả thịt bò nướng
than cũng cực kỳ ngon. Nghe nói sở dĩ có mùi vị trơn mềm như vậy, là vì
đầu bếp dùng cái nhíp nhỏ nhổ sạch hết lông bên trên da, loại phương
pháp chế biến công phu như vậy thật sự là ăn một lần liền nghiện.
Nhưng đối mặt với thức ăn ngon như vậy, Hách Diêu Tuyết cũng nuốt không trôi
cơm. Cô nhìn vẻ mặt như thường của người đàn ông trước mặt, gắp đồ ăn
cho cô, tri kỷ đến trình độ nhìn không ra tình trạng hôn nhân tan vỡ
không vui cùng ngại ngùng.
"Chúng ta lúc nào thì làm thủ tục?" Cô không còn cách nào tiếp tục bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Đôi đũa của Nhạc Ân Trạch dừng lại, sau đó lại gắp một đũa măng xào bỏ vào
chén Hách Diêu Tuyết “Thủ tục đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần kí tên là
được. Nhưng em chuẩn bị đi học trường đại học kia, cần phải suy nghĩ
thật kỹ, gần đây khí hậu phương Bắc không được tốt lắm, em lại luôn ho
khan. Nếu không muốn ra nước ngoài, học đại học phía Nam cũng không
tồi….”
Loại lời nói thấm thía này, tận tình khuyên nhủ cùng suy
nghĩ chu đáo, là giọng điệu anh trai quan tâm em gái. Nhạc tiên sinh
chẳng những quyết đoán sát phạt trên thương trường, cũng tuyệt đối là
một diễn viên ưu tú, tự do quẹo cua mà sắc mặt không hề thay đổi. Đổi
thành người phụ nữ khác, đối với chồng trước quên hết ân oán trước kia,
giống như bạn bè mà quan tâm hẳn là trong lòng rất là cảm kích?
Dù sao khi hôn nhân đi đến đường cùng, mặc dù không trở thành oan gia,
nhưng giống như người lạ mới là tốt nhất. Mà Nhạc Ân Trạch lại hóa oán
hận thành yêu thương, hóa giải sự lúng túng khi ly hôn như là cơn mưa
phùng lo lắng trong lòng.
Theo lý thuyết, Hách Diêu Tuyết nên học theo Nhạc Ân Trạch khéo léo đưa đẩy…. Nhưng tức giận đè nén hồi lâu
trong cô lại bỗng chốc bùng nổ.
"Bốp” một tiếng, đôi đũa hung
hăng văng vào mặt Nhạc Ân Trạch “Nhạc Ân Trạch, Anh là thượng đế sao?
Dựa vào cái gì tôi phải nghe theo an bày của anh? Khi muốn kết hôn, thậm chí còn không hỏi đến tôi, thời điểm ly hôn, thậm chí giao phó tất cả
cho thư ký. Hại tôi gián đoạn bài vở chính là anh, hiện tại bày ra bộ
dáng quan tâm chuyện học hành của tôi là muốn cho ai xem?”
Đang
khi nói chuyện, cô tức giận vọt đứng dậy, gằn từng tiếng vầ phía anh
“Sau khi chúng ta ly hôn, tôi không hy vọng lại nhìn thấy anh, thậm chí
ngay cả tên anh cũng không muốn nghe đến.”
Nói xong Hách Diêu
Tuyết xoay người rời khỏi nhà hàng, chạy đến bên ngoài nhà thủy tạ, nước mắt đã không thể kiềm nén mà chảy xuống.
Sáng sớm khi nghe tin
tức anh muốn trở về, cô đã nghĩ như thế nào tới? Vốn nghĩ muốn ở chung
cùng anh thật tốt, thậm chí không quan tâm mặt mũi muốn hỏi anh một
chút. Đoạn hôn nhân không thoải mái này sau khi trải qua nhiều khó khăn khúc chiết như vậy, có thể tiếp tục duy trì hay không……
Lúc này, Hách Diêu Tuyết vô cùng xấu hổ và giận dữ lên án mạnh mẽ bản thân si tâm vọng tưởng.
Anh rõ ràng đã bày ra bộ dáng rộng lượng, thậm chí còn lo lắng thích đáng
như thế nào đẩy bản thân ra xa, không cần lại xuất hiện cản trở cuộc
sống về sau của anh.
Lúc chạy đến trên đường, hai mắt cô đã đẫm
lệ. Hách Diêu Tuyết nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, cô phân không rõ
phương hướng, không biết tương lai nên đi về đâu.
Ngay tại lúc cô mờ mịt đứng trên đường, phía sau truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Trên mặt Nhạc Ân Trạch vẫn là vẻ thong dong, giống như chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra, nói: “Đi thôi, đi làm thủ tục, về sau….. Anh sẽ không
xuất hiện trước mặt em nữa.”
Nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối là mỹ đức của Nhạc Ân Trạch.
Kể từ sau khi làm xong thủ tục ly hôn, một tháng sau đó, Hách Diêu Tuyết
không có nhìn thấy mặt hoặc là nghe bất kỳ tin tức nào của anh.
Dù sao tập đoàn nhà họ Nhạc đã mở rộng đến nước ngoài, người cầm lái tập
đoàn hàng năm sống ở nước ngoài cũng là chuyện phù hợp lẽ thường. Cuộc
sống của Hách Diêu Tuyết bỗng chốc trở về quỹ đạo ngày xưa, người đàn
ông đã từng bá đạo làm gợn sóng trong lòng cô đã triệt để biến mất trong sinh hoạt của cô.
Thậm chí có lúc Hách Diêu Tuyết vừa ngủ dậy,
có thói quen vươn tay sờ sờ người bên cạnh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh có thể đụng đến một thân thể ấm áp quen thuộc….. Nhưng cánh tay sờ đến một mảnh lạnh như băng làm cô trở lại hiện thực…. Cô, hiện tại độc thân……
Hách Diêu Tuyết chưa từng trải qua uộc sống một mình chân chính. Nhưng mà hiện tại, cô rốt cuộc đạt thành ước nguyện rồi.
Ban đầu lúc ly hôn, luật sư của Nhạc Ân Trạch nói nếu người làm trong nhà
dùng thuận tay, tiền lương của bọn họ, Nhạc tiên sinh sẽ tiếp tục chi
trả.
Nhưng Hách Diêu Tuyết lại kiên định từ chối, cũng cho tất cả người làm nghỉ việc, thậm chí còn tự thu thập hành lý bản thân, thuê
mệt căn phòng nho nhỏ gần bên cạnh trường đại học cô theo học.
Trong căn biệt thự này có quá nhiều chuyện cô không muốn nhớ lại. Cũng là lúc cô nên đối mặt với cuộc sống tự lập một mình. Vừa mới bắt đầu, lần đầu
tiên ứng phó với củi gạo dầu muối, làm cho mười đầu ngón tay không dính
chút nước trở nên luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi.
Bởi vì bếp gas không có lửa, gọi điện thoại báo cho công ty cung cấp hơi
gas, kết quả đợi đến khi công nhân tới, nhẹ nhàng vặn một cái liền phựt
lên ngọn lửa màu lam…. Còn rất nhiều chuyện tương tự như vậy ùng ùng kéo đến……
Nhưng Hách Diêu Tuyết cần bận rộn như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể dùng những việc lông gà vỏ tỏi, bao giấy vệ sinh, lấp đầy
suy nghĩ của cô, mới có khả năng ngăn cản tình triều gần như sắp đè nén
không được muốn trào ra trong cô…..
Phương diện tình cảm, cô hình như biết được quá muộn, loại cảm giác nhớ nhung đơn phương vô vọng
chồng trước giống như lên mên tích tụ đến trình độ vỡ đê.
Tưởng nhớ mãnh liệt như vậy, thậm chí dọa đến chính cô.
Cô không biết xử lý tình cảm quá mức xa lạ này như thế nào. Cái loại cảm
giác đau khổ dày vò, trong lòng lại bốc hơi, liền ngay cả một đối tượng
để phát tiết cũng không có.
Đại học xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Hách
Diêu Tuyết hữu ý vô tình tạo ra bức tường chắn ngăn cản mọi người. Người đẹp vừa xinh đẹp lại lạnh như băng, vĩnh viễn là đối tượng hoàn mỹ đối
với những người trẻ tuổi chờ đợi tình yêu trong vườn trường.
Dù là người đẹp băng sương lạnh lùng, cũng không dọa được những thiếu niên khát vọng âu yếm.
Khương Khải là sinh viên khoa máy tính, tự nhận là chàng trai cao đại soái,
rất sớm liền nhắm vào hoa khôi hệ Trung văn này. Mỗi ngày hắn đều canh
giữ bên đường nhỏ cô ngày ngày đi qua, chuẩn bị tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Mắt thấy người đẹp ôm một chồng sách chậm rãi đi tới, đứng ở bên đường nghỉ chân một lát, Khương Khải liền giả vờ đi quá nhanh, đột
nhiên đụng ngã chồng sách trong tay người đẹp, lại vội vàng xin lỗi, ân
cần nhặt lên sách vở phân tán trên đất. Nhưng thời điểm hắn ngẩng đầu
lên, mới phát hiện người đẹp từ đầu đã không chú ý đến sự tồn tại của
hắn, mà là nhìn chăm chăm vào tờ báo đăng tin mục tài chính và kinh tế.
Phía trên cũng không có chuyện đại sự quốc gia gì, đơn giản là tổng giám đốc tập đoàn tài chính nào đó bị tai nạn xe cộ mà vào viện cấp cứu. Nhưng
vì sao sắc mặt của người đẹp bỗng chốc trở nên tái nhợt như tờ giấy vậy? Thậm chí ngay cả sách vở cũng không cần, xoay người liều mạng chạy đi?