John kéo dây thắt
lưng lại, nói với Irena “Yên tâm đi, tiểu đê tiện, chú sẽ giúp con giải
quyết chuyện này. Nhưng mà, con không sợ anh trai cùng mẹ con điều tra
ra là con ra tay hay sao? Bản lãnh của con không quá lớn, Y Lâm có thể
một mình tạo ra sản nghiệp lớn như vậy, khôn khéo của bà ấy không cần
phải nói. Mà anh trai con, theo hiểu biết của chú, cũng không phải là
một mặt hàng hơn giản. Một khi bọn họ tra ra con là người giở trò quỷ,
đời này của con liền xong rồi. Dù sao, bọn họ cũng không phải là những
người thương nhân bình thường tuân thủ quy cũ.”
Irene cười duyên
nói: "Không sao, anh trai đáng yêu của con chính là một kẻ đáng thương
bị tình yêu làm choáng váng đầu óc. Năm đó mẹ thân ái của con đến đón
đứa con riêng này đi, nhưng anh ấy nói gì cũng không chịu đi, chỉ muốn
đi theo người cha nghèo túng đã xuất ngũ kia. Hình như là bị một cô gái
Trung Quốc làm mê mẫn thần hồn điên đảo, nghe nói bị vu hãm thành kẻ
trộm, sau đó bị đánh đến trọng thương. Còn chạy tới trường học của cô
gái kia muốn giải thích với cô ta, kết quả thất hồn lạc phách trở về,
hẳn là bị cô gái kia nhục nhã một trận.
Hiện tại anh ấy thế nhưng lại ở cùng một chỗ với cô gái trước đó, đàn ông như vậy, không đủ gây
sợ. Mà người mẹ này của con, tình nhân trẻ bà bao dưỡng kia cũng là
người của con, tùy thời giúp con mật báo. Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn
một chút, hẳn là không có vấn đề. Dù sao người ta chính là đứng phía sau màn, sau kỳ hạn giao hàng, chân chính làm việc đều là người khác. Chờ
mẹ cùng anh trai phát hiện không ổn, cũng không thể tìm ra nguyên nhân
chân chính…..”
John nói: “Được, con đã suy tính xong, chú cũng yên tâm. Chỉ là đến lúc đó, con cần phải báo đáp chú thật tốt đó…..”
Nói xong, hai người trước sau rời khỏi vườn hoa.
Hách Diêu Tuyết nghe Irena nói Nhạc Ân Trạch mê mẫn “cô gái” kia mà chấn
động, cảm thấy nghĩ đến: Cô gái kia chẳng lẽ là cô sao? Làm sao có thể?
Cô rõ ràng chỉ là con mồi anh săn được mà thôi. Đây là sự thật sao?
Hách Diêu Tuyết nhớ lại từ lần đầu tiên gặp Nhạc Ân Trạch đến bây giờ, không thể không thừa nhận, tuy biểu hiện của anh rất lạnh lùng, rất hung dữ,
bình thường đều “khi dễ” cô. Nhưng anh chưa từng làm chuyện gì thương
tổn cô, ngược lại luôn luôn trợ giúp cô.
Đợi đến lúc người đà ông trung niên cùng cô gái trước sau rời khỏi vườn hoa, Nhạc Ân Trạch mới chậm rãi bỏ tay che miệng cô ra.
Hách Diêu Tuyết lại nhất thời không quay người lại được. Irena muốn ăn cắp
gia sản là chuyện mà Y Lâm phu nhân cùng Nhạc Ân Trạch phải đau đầu,
nhưng mà….. Irena nói anh từng kéo thân thể còn bị thương đến gặp cô
nhưng lại bị cô nhục nhã….. Kết quả là xảy ra chuyện gì?
Khi đó. . . . . . Hình như là trường học đang tổ chức hoạt động gì đó…. Là thành
lập đội cổ động viên cổ động cho đội bóng đá, cho nên cô nghĩ chuyện của Nhạc Ân Trạch đành tạm hoãn lại. Cô là đội trưởng đội cổ động viên,
đương nhiên mỗi ngày tan học đều phải ở lại luyện tập… Đúng rồi, khi đó
có người trêu chọc cô cùng anh trai dạy bổ túc yêu sớm, mà cổng trường
học cũng bị một hồi ồn ào huyên náo…. Bản thân hình như là tức giận cãi
nhau với người khác ở một góc sân thể dục. Có thể tranh cãi về chuyện
gì, đại khái hẳn là “Tôi không có yêu sớm, người kia chỉ là do ba tôi
mời đến dạy tôi tiếng Pháp, mắt nhìn của tôi sẽ không kém như vậy.”
Đối với tuổi còn nhỏ như cô lúc đó, bị người khác nói đang yêu đương cùng
một người con trai lớn hơn mình thật là chuyện làm cho người ta xấu hổ,
nói ra những lời gì đó quá đáng cũng không phải không thể.
Nhưng lúc đó Nhạc Ân Trạch kéo theo thân thể bị thương cũng ở trong một góc
hẻo lánh nào đấy trong trường, nghe hết những lời của cô nói hay sao?
Cho nên thời điểm cô đến thăm bệnh, anh mới có thể có phản ứng lạnh lùng như vậy?
Hách Diêu Tuyết vẫn không thể quay người, ngược lại
Nhạc Ân Trạch vươn tay xoay người cô lại. *Ddd//:Đđđ://Lll~””Qqq””~Đđđ*
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mày anh đang nhíu lại, cũng không biết là vì
con chuột trộm gạo xuất hiện trước mặt mà không vui, hay là vì Irena
vạch trần chuyện trước kia của bản thân mà thẹn quá thành giận.
"Irene muốn đối phó với mẹ anh sao?"
"Đó là chuyện của mẹ tôi, không cần thiết quan tâm.” Nhạc Ân Trạch giống
như cũng không bởi vì phản bội ngày xưa của cô mà thẹn quá thành giận.
"Khi đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Hách Diêu Tuyết không biết nên nói thế
nào. Nghĩ đến người anh trai đã từng ôn nhu săn sóc quấn băng gạc, nghe
bản thân tâm sự những chuyện đau lòng, vô luận là ai cũng không thể chấp nhận đúng không? Có phải bởi vì điểm này, anh mới keo kiệt thu hồi
những săn sóc đã từng dành cho cê, cũng sau nhiều năm, bây giờ không
chút lưu tình nào làm thương hại cô hay không?
"Có nhiều người
bẩn thỉu như vậy, tiếp tục tham gia yến tiệc cũng không có ý nghĩa gì,
chúng ta đi trước đi.” Nói xong, Nhạc Ân Trạch cởi áo khoác tây trang
của mình ra, bao lại bờ vai đơn bạc của Hách Diêu Tuyết, sau đó lôi kéo
cô đến bến tàu nhỏ, ngồi trên thuyền trở về biệt thự.
Nhưng dọc
theo đường đi, đầu óc Hách Diêu Tuyết không ngừng lập đi lập lại suy
nghĩ câu nói kia “Anh ấy yêu si mê cô gái kia.” Anh yêu cô sao?
Đây là lời nói điên cuồng nhất cô nghe được trong mấy ngày nay, những
chuyện anh đã làm với cô, điểm nào giống như đang theo đuổi phụ nữ chứ?
Hồi tưởng lại những người theo đuổi cô từ nhỏ đến lớn, từ nhà trẻ đến tiểu
học, ai cũng biết tặng bạn nữ mình thích kẹo, còn có đồ chơi yêu thích
của bản thân, tùy tiện lại nói “Chiếc váy này thật là đẹp.” khen ngợi.
Nhưng Nhạc Ân Trạch ngay cả đứa trẻ còn mặc tả lót cũng không bằng. Bộ dáng ác ma mặt lạnh là muốn cho ai xem?
Cô mà đi thích loại đàn ông bản chất ác ma này mới là lạ!
Cũng không biết là tại sao, tâm tình ủ dột một ngày tự nhiên trở nên tốt
đẹp, thậm chí cả ngày cũng không biết cái bụng bị đói đang lên tiếng
kháng nghị.
Lúc này Nhạc Ân Trạch ngược lại cúi đầu xuống, cười
như không cười nhìn Hách Diêu Tuyết. Cô chỉ có thể quay đầu nhìn tầng
tầng sóng nước dao động bên ngoài thuyền, giả bộ cái gì cũng không biết.
Lúc trở lại biệt thự, ngoại trừ người giữ cửa cùng làm vệ sinh, những người khác đều đang ở yến tiệc giúp đỡ. Bởi vì không nghĩ tới hai người sẽ về sớm như vậy, trong lúc nhất thời quản gia ở lại có chút trở tay không
kịp. Trong phòng bếp không có sẵn thức ăn, vốn định gọi khách sạn gần đó đưa đến, nhưng Nhạc Ân Trạch lại nói không cần, cũng cho quản gia đi
xuống nghỉ ngơi sớm.
Sau đó anh lại lôi kép tay cô mà nói: “Em làm cho tôi ăn đi.”
Hách Diêu Tuyế nghe xong có chút há hốc mồm. Từ nhỏ đến lớn ngay cả chiên
trứng cô cũng chưa chiên qua, nấu cơm? Cô càng không biết làm!
"Sức ăn của anh họ em rất lớn, thời gian này bởi vì tránh né kẻ thù, thuận
tiện chiếu cố thím em mà chuyể viện tới Mỹ, cậu ta cũng đi theo. Tiêu
phí của hai người cũng không ít, tôi kêu em làm một bữa cơm không quá
đáng đi?” Nhạc Ân Trạch ngồi vào trên bàn cơm, hỏi: “Hay là…. Ngay cả
nấu cơm đơn giản em cũng không biết?”
Hách Diêu Tuyết bị anh
khinh thường có chút tức giận. *D> Nhưng bởi vì quản gia cùng nữ đầu bếp rất chuyên nghiệp, tủ lạnh lớn như vậy đều là đồ ăn tươi mới cùng thịt
sống, một chút đồ ăn không tốt cho sức khỏe cũng không có.
Hách Diêu Tuyết tuần tra nửa ngày mới lấy ra một hộp trứng, còn có một túi gạo thơm được đóng gói chân không.
Cô muốn làm cơm chiên trứng. Trước kia hình như có xem qua bảo mẫu trong
nhà làm, sau khi nấu chín cơm, chiên cùng trứng một chút hình như xong
rồi.
Hai chân Nhạc Ân Trạch bắt chéo, nhìn Hách Diêu Tuyết không
hề vo gạo đã cho vào nồi cơm điện, sau đó dùng ly nước, một ly tiếp một
ly đổ vào trong nồi, đậy nấp, ấn công tắc.
Tiếp theo chính là
đánh trứng, ngón tay thon dài trắng nõn không hề có chút mỹ cảm nào mà
thô lỗ tách vỏ trứng ra, sau đó lòng trắng tinh mịn cùng lòng đỏ vàng
óng ánh chảy ra, ngay cả vỏ trứng cũng bị lẫn vào trong, toàn bộ chảy
vào chén.
Hách Diêu Tuyết cẩn thận dùng cái nhíp nhỏ nhặt vỏ
trứng ra, tìm thấy một cái chảo bắt lên bếp, nghiên cứu nửa ngày, bật
bếp lên, sau đó đổ chén trứng vào trong chảo.
Kỳ quái, trước kia
nhìn bảo mẫu làm rõ ràng là trứng chiên rất đẹp mắt, nhưng khi bản thân
cô chiên lại thành ra trứng bị dính vào đáy chảo. Hách Diêu Tuyết luống
cuống tay chân, lật chuyển chiên xào, liền vội vàng vòng trở về, chuẩn
bị xem cơm đã chín chưa. Nhưng khi mở nấp nồi ra, ngay cả một chút khí
nóng đều không có toát ra, nhìn lại, nước là nước, gạo là gạo, nồi cơm
điện vốn còn chưa cắm điện…..
Lúc này, cái chảo trứng chiên cũng không khách khí, khói đen phun trào, trứng chiên tuyên bố bi tráng bỏ mình.
Hai gò má Hách Diêu Tuyết phát sốt, từ nhỏ đến lớn tự nhận là mọi việc đều
hoàn mỹ, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc bản lĩnh không tới đâu của bản
thân. Coi như cô không thích Nhạc Ân Trạch, nhưng loại cảm giác tế nhị
trong lòng của phụ nữ, vẫn hy vọng duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt
người đàn ông yêu thích mình.
Thì ra, bản thân ngay cả cơm chiên
trứng đơn giản cũng không biết làm, ngoại trừ lúc nhỏ thiếu niên ngây
thơ bởi vì dư thừa hormone nên sinh ra cảm giác yêu thích, về sau đủ
loại hiểu lầm, hơn nữa vì thân phận cùng tuổi tác khác biệt, tình yêu
sâu đậm cùng tài năng mãi mãi không thay đổi cùng nhau cả đời?
Nếu như nói, người đàn ông trước kia luôn dùng ánh mắt si mê nhìn về phía
tiểu công chúa kiêu ngạo. Nhưng mà bản thân hiện tại, hoàn toàn là cô bé lọ lem đáng thương tội nghiệp nhặt vỏ trứng trong phòng bếp. Cái kia
gọi là hoàng tử mang theo người phụ nữ dâm đãng đi tìm một công chúa ăn
mặc thời thượng, có thể buông tha cô hay không, làm cho cô im lặng sinh
hoạt!
Nghĩ tới đây, Hách Diêu Tuyết bưng lên nồi cơm điện lạnh lẽo, “ầm” một cái đặt trên bàn cơm, giọng điệu hung dữ nói: "Ăn đi!"
Nhưng cùng loại khí phách ngạo nghễ lại là tiếng bụng kêu “ùng ục” không
tương xứng…. Cho cô một cây kiếm Nhật Bản, cô muốn tự mổ bụng mình.
Nhạc Ân Trạch bật cười, dù sao cũng nhịn thật lâu. Anh đứng dậy, lôi kéo cô
ngồi xuống, sau đó đứng dậy tắt bếp, rửa chảo. *D@@@Đ^?^L!!!Q~:~Đ* Lại
lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, sau khi rửa đồ sạch sẽ, cầm
dao lưu loát cắt, chỉ chốc lát trong phòng bếp liền toát ra mùi thơm bốn phía.
Lúc Nhạc Ân Trạch bưng lên hai đĩa rau xào thơm ngào ngạt
lên bàn, cũng chỉ dùng không đến nửa tiếng. Anh lại lấy từ trong lò
nướng một cái bánh mì đã nướng hoàn hảo, cắt thành từng lát bưng lên,
bữa tối đơn giản liền làm xong.
Nhạc Ân Trạch tự mình gắp một đũa cần tây xào thịt bỏ vào trong chén Hách Diêu Tuyết “Ăn đi, bé con ầm ĩ.”
Loại xưng hô này quả thực có thể làm cho máu trong lỗ chân lông cô trào ra.
Hách Diêu Tuyết cúi đầu, hung hăng cắn một miếng thịt, trong lòng lần
đầu tiên cảm nhận một loại cảm giác gọi là “tự ti” x lạ.
Sau khi
cho Hách Diêu Tuyết ăn no bụng, Nhạc Ân Trạch rất tự nhiên cho cô ăn no, sau khi tắm rửa xong, cô trở nên mềm mại phấn nộn liền trở thành bữa
đại tiệc có thể no bụng anh.