Rất Yêu Em Cô Gái Nhỏ
Lương Quang Ngân Tước dụi dụi mắt rồi lại ngoáy tai, chán nản nghe bạn học xung quang bàn tán về người của Hội học sinh. Cô thừa nhận mình chính là một người mê trai đứng hàng đẳng cấp thế giới, cuồng trai đẹp cấp 1, không hề miễn dịch
với trai đẹp,… nhưng nhìn xuôi nhìn ngược cỡ nào cũng thấy Đinh La Khắc
với Hạ Diệp cực kì cực kì bình thường, chẳng có gì nổi bật sao ai cũng
mê, còn dùng hơn vạn chữ để ca ngợi, cứ như đấng cứu thế ấy! Mấy người
này làm cô không khỏi than thở:
- Chán quá đi! Chán quá à! Nhanh lên nhận bằng giùm em cái đi mà! Nói gì nói mãi thế?
- Cả năm chỉ có được lần này, không tranh thủ “ca” thì lúc nào? Chẳng lẽ
đợi lúc cậu đi “giải quyết nỗi buồn” à? Bớt than vãn giùm, lát lên mà
cậu không đàng hoàng thì coi chừng tớ!
Đỗ Thành Nguyệt ngồi phía
trên phát ra tín hiệu cảnh cáo, cô thừa biết con ngố này thể nào cũng
loay hoay không thèm nghe ai nói nên ra chiêu phủ đầu. Nhưng mà thực ra
nghe Đinh La Khắc với Hạ Diệp tổng kết cũng chẳng dài mấy, thành tích
trường họ cao thế nghe thôi cũng đủ sướng tai, vậy mà sao Tước Tước nhà
cô nhìn cứ ngán ngẩm thế, giống như đang chịu cực hình không bằng.
Lại thở dài, cô thế nào lại không thức thời nghiêm túc dự lễ, chỉ là quá
chán thôi! Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ Thành Nguyệt chưa ra
tay, cô cũng trốn trước để tránh hình phạt của Đinh La Khắc với Hạ Diệp
rồi. Cuộc sống khó khăn quá mà!
Đột nhiên hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng đau đến mức Ngân Tước phải gục xuống đầu gối, âm thầm cắn
chặt răng để không phát ra tiếng. Tay trái cô run bần bật, cảm giác đau
nhức đến tận xương tủy như thiêu đốt làm cô thở hắt ra, cố gắng nghiến
răng. Từ nhỏ cô thỉnh thoảng cũng hay bị thế nhưng dần cũng không tái
phát nên không nói cho người nhà biết. Nhưng dạo này không hiểu sao nó
lại tái phát làm cô cứ thấp thỏm không yên, nếu để La Khắc phát hiện thì thằng nhóc này chắc chắn sẽ lôi cô đi bệnh viện.
Cơn đau dần dịu xuống. Ngân Tước kéo ống tay áo tay trái mình lên nhìn đồng hồ, chưa
đến ba mươi giây. May quá, thời gian ngắn hơn lần trước!
Lương
Quang Ngân Tước ngẩng đầu lên, không ai để ý đến biểu hiện bất thường
của cô, vậy là ổn.Nghiêng đầu một chút, cô tập trung suy nghĩ. Chuyện
này rốt cục là sao, đau đầu thì còn có thể nói là thiếu máu lên não, chứ đau tay hơn bị dao đâm thì nói thế nào? Chẳng lẽ đột biến gien còn thêm khuyến mãi à? Hồi nhỏ cô chưa biết được hậu quả của mấy căn bệnh này,
đơn giản chỉ sợ một chút rồi thôi. Giờ lớn rồi không lẽ để căn bệnh này
theo mình đến già? Ngân Tước thừa nhận lúc trẻ thì không sao, khả năng
chịu đau của cô từ nhỏ bị nó luyện lên đến đẳng cấp cao rồi nên có đau
cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề, nhưng mà về già…
Sống lưng cô
lạnh buốt. Nguy hiểm! Đại não của Lương Quang Ngân Tước lập tức phát
lệnh. Cô đối với những cái nhìn ác ý rất nhạy bén, vừa rồi cảm giác nguy hiểm xuất phát từ phía trên bên phải, nó không giống như ánh mắt của
mấy cô nữ sinh ghen ghét cô mà là sát ý, tuyệt đối không sai. Ngân Tước
cô sống chừng ấy năm trên đời thừa nhận mình đắc tội nhiều người vì cô
là kì đà cản mũi bọn họ tiếp cận Đinh La Khắc, theo cô nghĩ cùng lắm là
đố kị chứ chưa đến mức thành sát ý. Hôm này cô trúng số sao mà tai họa
gieo xuống dồn dập. Hừ!
Ngân Tước quay đầu về phía chủ nhân ánh
nhìn đó, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông trung niên khí thế trầm ổn ngồi hàng ghế đầu ở khu vực các nhà đầu tư. Quen?
- Người của Viễn Dương hả?
Cô theo phản xạ hỏi khi thấy bảng hiệu đề “Tập đoàn Viễn Dương”, nhìn cái
biển đó thật chói mắt! Minh Lãm ngồi hàng song song với Ngân Tước nghe
cô lẩm bẩm thì nhìn về hướng người đàn ông đó, hạ thấp giọng thì thào:
- Tước Tước cậu cuối cùng cũng chú ý đến họ? Cái người trung niên đeo
kính đó là CEO tập đoàn Viễn Dương trong truyền thuyết mà A Nguyệt muốn A Lương với Hạ làm ông ta chú ý đến cậu đó. Được ông ta đào tạo thì sau
này tiền đồ sáng thôi rồi. Cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này...
Ngân Tước thấy cực kì lo lắng, ánh mắt của vị CEO hồi nãy rất kì quái, cứ
như cô có thâm thù huyết hải với ông ta vậy. Cô hơi nghển cổ lên nhìn về phía đó, giật mình.
Người… đi đâu rồi?
Bất an trong lòng
lớn dần, dù sao cô sống nhiều năm thế, đắc tội nhiều người cũng là lẽ
thường, có lẽ cô làm kì đà cản mũi người nào đó có tình cảm với người
trong nhóm, khiến người đó đau đớn vỡ tim mà chết, không kịp gặp người
mình yêu lần cuối. Thế là cái vị từ Viễn Dương đó thân là bố mẹ cô dì
chú bác… của người đó tức lên, điều tra về cô, quyết tâm báo thù vì kẻ
si tình kia. Và kết quả là cô phải dùng mạng đổi mạng, chết dưới sự tàn
độc của vị kia…
Ê, khoan!
Tình huống không cần phải máu
chó thế chứ? Chắc tại cô coi mấy bộ phim yêu hận tình thù vào lúc tám
giờ tối nhiều quá nên nhiễm rồi. Người ta là CEO, CEO đó. Muốn thủ tiêu
người nào chỉ cần thuê xã hội đen “pằng” phát là đi ngay, còn gì ngồi
đây nữa?
Hay là ông ta muốn cuộc đời thú vị hơn, đầu tiên là hành hạ tinh thần cô trước sau đó từ từ tra tấn thân xác, đem hiến tế trước
mộ người đã chết rồi nói một câu kinh điển trong tiểu thuyết kiếm hiệp:
“XXX, ta đã thay con báo được thù này rồi!”
Có thể lắm chứ, trán
Ngân Tước đổ mồ hôi lạnh, trí tưởng tượng phong phú tiếp tục bay cao và
bay xa. Cuối cùng cô quyết định rút điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Diệp. Y phát biểu vừa xong lúc nãy, giờ là tiết mục văn nghệ nên cô không lo
quá về việc làm phiền người đang thi hành công vụ.
Ngồi một chút Ngân Tước lại lấy điện thoại ra, nhắn thêm một tin đi. Người này, chắc chắn có thể giúp cô.