“Tiễn Diệp là anh em cùng mẹ khác cha của ca ca tôi, bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha—”
Chuyện tình có tính bạo phát như thế này được Nhiếp Phong Vũ chậm rãi
nói ra, nó cứ quanh quẩn bên tai Nguyên Chiến Dã, lúc này, hắn đã hiểu
được quan hệ hơn mức bình thường của Tiễn Diệp và Nhiếp Phong Vũ theo
lời của Quan Trí là ý tứ gì.
Rốt cuộc là chuyện loạn thất bát tao gì đang xảy ra a!
“Huyết thống, kỳ thực là loại quan hệ vô cùng kỳ diệu.” Nhiếp Phong Vũ
giơ lên khóe miệng, tiếp tục nói: “Có đôi khi cách cậu rất xa, có thể sẽ có lúc cậu phát hiện nó phi thường gần. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiễn
Diệp, hắn núp sau lưng anh hai, ánh mắt của hắn khi đó, tôi nghĩ là
trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không sao quên được—”
“Ý của anh là ngày nào đó ra đường, không cẩn thận đụng phải một thằng
nhóc của nữ nhân bên ngoài nào đó sinh cho anh!” Nguyên Chiến Dã cười
nhạo nói, một chân nhoài xuống đất muốn rời khỏi người Nhiếp Phong Vũ,
chẳng qua là không thành công.
Nhiếp Phong Vũ dùng sức lôi kéo làm hắn va vào lòng ngực của mình, cười
nói, “Tôi không có sở thích đi gieo rắc mầm mống bừa bãi.”
“Theo tôi thì đây là trò cười số một thế kỷ đó!” Nguyên Chiến Dã bĩu
môi, “Buông ra! Không có chuyện gì mà hai đại nam nhân ôm ấp lại đi ôm
ấp nhau?”
“Hai người chúng ta ôm nhau, có thể làm chuyện gì thì cậu phải rất rõ
ràng mới đúng!” Ý cười trên mặt Nhiếp Phong Vũ càng dày đặc, trong mắt
là vài tia thích thú câu dẫn, một tay tập kích trên mông của người nào
đó, hơn nữa còn ra sức làm càn.
“Mông của tôi không phải bánh mỳ!” Nguyên Chiến nhe răng cắn, bắt lấy
“móng vuốt” sắp làm mông hắn biến hình, hắn phát hiện Nhiếp Phong Vũ gần đầy càng ngày càng biến thái! Cũng có thể nói, y càng ngày càng thích
“bắt nạt” mình. Nếu hắn và Nhiếp Phong Vũ đánh nhau, bảo đảm hắn sẽ
không do dự mà đánh gãy mũi y, nhưng khi đó chắc cũng phải còn là trẻ vị thành niên, mà bản thân đã hết hứng thú với đánh đấm, đương nhiên hắn
chỉ có thể dùng phương thức của mấy thằng nhóc loi nhoi mà giải quyết,
hắn hoài nghi, Nhiếp Phong Vũ ở phương diện nào đó sẽ phải hướng dẫn
hắn—.
Nghĩ nghĩ, gương mặt của Nhiếp Phong Vũ từ từ phóng đại, Nguyên Chiến Dã chỉ trong nháy mắt đã gọi hồn hoàn xác, phát hiện mình không biết từ
khi nào đã nằm trên giường. Hey! Cái này đúng là dụ dỗ a! Khi nào thì
hắn bị lôi lên giường a? Ở đây có giường từ lúc nào vậy, mới bắt đầu hắn đã không chú ý a? Mà người ở phía trên mình biểu tình có vẻ đắc ý, làm
hắn có suy nghĩ muốn đập đầu vào tường, đương nhiên, trước tiên phải
đánh gãy mũi Nhiếp Phong Vũ.
“Ha ha ha~ lợi dụng cơ hội!” Nhiếp Phong Vũ dùng ngón trỏ chọc chọc hai
má hắn, động tác thân mật này làm Nguyên Chiến Dã nhíu mày, “Cậu gần đây rất hay mất tập trung, suy nghĩ cái gì?”
Nguyên Chiến Dã quả thật không phản bác, có lẽ hắn rất rõ biểu hiện của
hắn, nhưng cảm giác bị nhìn thấu thực sự không tốt tí nào, ở đây hắn
không thể không thừa nhận: Nhiếp Phong Vũ là một nam nhân rất lợi hại.
Cùng y một chỗ giống như đang đứng giữa ranh giới của tử thân, nguy hiểm nhưng cũng rất kích thích. Nhưng mà, có mấy ai kiên trì cùng y tiếp
tục?
“Cậu thích Tiễn Diệp?”
Trầm mặc, sau đó là đặt ra câu hỏi, “Nếu thế thì sao? Anh sẽ làm gì hắn?”
Đùa bỡn vành tai của Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi sẽ không làm gì hắn, nhưng tôi ghét người khác nhìn trộm đồ
vật của tôi.”
Nguyên Chiến Dã nhướn mày, “Đồ của anh?”
“Tôi bây giờ, rất muốn nghe cậu nói rằng cậu thích tôi—” Giống như không nghe thấy câu hỏi của hắn, Nhiếp Phong Vũ thực dịu dàng mà nói, tựa như đang thôi miên, dịu dàng đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân
thật. Nguyên Chiến Dã biết, Nhiếp Phong Vũ từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng, nụ cười của y có thể ban tặng cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì nó là giả tạo. Bản thân cũng từng hoài nghi.
“Chỉ là một câu nói, cần gì chấp nhất như vậy? Nếu là vậy thì nghĩ rằng
mình thắng rồi, sau đó sẽ nhìn tôi bị anh giẫm nát dưới chân?” Nguyên
Chiến Dã nhìn người trước ngực, một tay của người nọ đang tao nhã giải
khai nút áo của hắn.
“Tôi nói rồi, quên ván cược kia đi, chúng ta bắt đầu lại, chẳng lẽ
chuyện này so với việc cậu thừa nhận khó khăn hơn sao?” Nhiếp Phong Vũ
dùng chóp mũi cọ xát vào người Nguyên Chiến Dã, nút áo đã hoàn toàn bị
gỡ bỏ, đưa tay bắt đầu tháo bỏ thắt lưng của hắn, chậm rãi mà không bức
bách, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ có Nhiếp Phong Vũ mới có thể làm chuyện này tao nhã như vậy! Nguyên
Chiến Dã cảm thấy nhịp tim của mình có chút bất thường, bọn họ không
phải chưa từng làm qua, nhưng hôm nay, không giống như trước kia, tại
sao lại không giống, hình như bây giờ hắn không có thời gian để suy
nghĩ.
“Anh thích tôi?” Lần này, là Nguyên Chiến Dã hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Nhiếp Phông Vũ tạm thời ngừng lại “động tác”
trong tay, hơi ngẩng đầu, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ. Thuận tiện nói một chút, động tác trong tay của y là cởi quần lót của Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã có chút không hiểu, thậm chí là cảm thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong Vũ đối mặt với câu hỏi của hắn, tuy rằng cũng
từng hỏi y một câu tương tự như thế, nhưng Nguyên Chiến Dã biết y chưa
bao giờ thẳng thắn trả lời vấn đề này, Nhiếp Phong Vũ sẽ nói gì tiếp
theo, hắn có loại cảm giác “Hốt hoảng lo sợ”.
Thật sự là một loại “tra tấn” a!
Hoàn hảo, Nhiếp Phong Vũ không ‘tra tấn’ hắn lâu lắm, cúi đầu nhìn thẳng vào hắn, Nhiếp Phong Vũ giật giật môi, bình tĩnh mà nói một câu : “có
lẽ.”
Chỉ vỏn vẹn hai từ, nhưng lại như một quả đại bác bắn xuống biển, bùng
nổ cả biển cá ! Mà Nguyên Chiến Dã là một trong những con cá đó, Nguyên
Chiến Dã bị câu trả lời của Nhiếp Phong Vũ đánh giật run người ! Người
trước mắt này là Nhiếp Phong Vũ sao ? Uống nhầm thuốc rồi phải không ?
“Anh uống nhầm thuốc?” Đại não như bị nghẹn, vừa thông hành lại thì bật
thốt ra, một phen bắt lấy cái áo coi như là chỉnh tề của Nhiếp Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã cắn răng rống: “Anh đang diễn trò à ? Bây giờ mà nói
với tôi như vậy, đầu óc của anh bị ai đả kích rồi ? Phải không ?” Một
bên rống, một bên lắc, theo kiểu truyền thống, nhưng hắn lay lắt Nhiếp
Phong Vũ còn lợi hại hơn.
Nhiếp Phong Vũ vô tình cười cười, trước tiên là ngăn lại Nguyên Chiến Dã đang quá khích, sau đó giữ lấy đầu hắn, làm cho hai người đối mặt với
nhau, “Cậu tốt lắm, cơ thể của cậu phi thường lớn, cân xứng mà còn co
dãn, da trắng nhưng nhìn lại rất khỏe khoắn,eo nhỏ mông hẹp, sờ lên thì
có cảm giác rất không tồi, màu của đầu ngực—”
“Dừng! Dừng! Anh dừng lại cho tôi! Cái đoạn này vứt vào quá khứ đi!
Không cần anh nói cho tôi biết hình dáng của cơ thể mình là gì đâu!”
Nguyên Chiến Dã duỗi tay che miệng Nhiếp Phong Vũ lại, không cho y tiếp
tục nói nữa, nếu nói tiếp, có phải y sẽ miêu ta phía dưới của hắn hay
không! Cái này là sao a? Chẳng lẽ còn trông mong y nói đến mấy thứ cao
siêu hơn nữa à?
“Cũng được—” Nhiếp Phong Vũ ngoài ý muốn mà đáp ứng, “Còn hơn là tôi nói càng ngày càng thích dùng nó làm cái gì.” Nói xong thì Nguyên Chiến Dã
cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng lên. Nhiếp Phong Vũ liếm hắn!
Xẹt một cái liền rút tay về, mà Nhiếp Phong Vũ lại tiếp tục liếm môi của hắn, ngón tay thon dài cũng đồng thời thăm dò cơ thể hắn, lần tới nơi
nào là nơi ấy như đốt lửa, sờ chỉ mới vài cái đã làm Nguyên Chiến Dã cả
người nóng phần phật.
“Ngô! Ân—” Đáng chết! Không thích hợp! Hôm nay hắn và Nhiếp Phong Vũ đều không thích hợp! Vặn vẹo cơ thể, Nguyên Chiến Dã muốn thoát khỏi bàn
tay đang ve vãn trên hông của hắn, lại giống như đòi hỏi nhiều hơn nữa.
“Chúng ta đến màn làm tình ngươi tình ta nguyện được không?” giữa tiếng
thở dốc, Nhiếp Phong Vũ buông môi Nguyên Chiến Dã ra, theo gò má mà khẽ
hôn xuống, hơi thở của hai người rất hỗn loạn, nhưng cũng rất đồng dạng. “Buông bỏ tất cả, cả người đều tập trung tinh thần, tuy rằng lúc cậu
cắn tôi, tôi rất là hưng phấn, động tác càng mạnh hơn, nhưng mà răng
nanh của cậu lực sát thương rất lớn—”
“A~” Nguyên Chiến Dã cau mày, lé mắt nhìn y, “Tôi thực cao hứng khi anh
trưng cầu ý kiến của tôi, nhưng mà nếu muốn tôi đồng ý thì trước tiên
lấy cái tay của anh ra có được không?” Bàn tay kia, đã vói vào trong
quần lót của Nguyên Chiến Dã, “A! Đau a hỗn đản!” Phân thân trọng yếu bị cầm lấy, rồi còn bị ngắt một chút, Nguyên Chiến Dã cắn răng nghiến lợi
mà nâng chân lên, muốn đá cho tên kia văng xuống đất.
Ngăn lại cú đá thần công của hắn giữa đầu gối, Nhiếp Phong Vũ cười, hơi
buông lỏng thứ ở trong tay ra, biểu tình có điểm chế nhạo mà nói: “Cương rồi! Xem ra cậu rất thích cảm giác bạo lực khi làm tình.” Ánh mắt chứa
đậm *** càng ngày càng thâm thúy, tại loại thời điểm này, dường như bản
tính dứt khoác của đàn ông lại tăng gấp đôi.
Nguyên Chiến Dã một trận xấu hổ và giận dữ, một tay đẩy mặt Nhiếp Phong
Vũ ra, hôm nay Nhiếp Phong Vũ giống như uống thuốc kích dục, cả người
đều tản ra loại vị đạo dẫn dụ. “Cút! Đừng có đem mấy lời thoại trong AV
ra mà nói với tôi, lão tử bây giờ không có tâm tình làm đâu, anh động
dục thì tự lấy tay mình mà giải quyết!” Tuy rằng hạ thân đúng là có phản ứng, bầu không khí cũng rất được, nhưng mà Nguyên Chiến Dã không muốn
để cho Nhiếp Phong Vũ đắc ý, hắn càng ngày càng có cảm giác bị nắm bắt,
tuy bây giờ nhìn sơ qua, hình như là Nhiếp Phong Vũ đã cúi đầu trước
rồi.
Trở mình một cái, Nhiếp Phong Vũ như một con độc xa bò ra phía sau, ôm
lấy Nguyên Chiến Dã, hạ thân vừa lúc đụng đặt vào giữa mông của người
kia, phi thường vừa khít. Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, cắn chặt
răng!
Cứng quá! Cách một lớp quần nhưng vẫn có thể cảm giác được thứ kia đã
nóng đến mức nào! Nhiếp Phong Vũ cái tên này rốt cục là thứ gì a? Cho
đến khi nghe được tiếng kéo phéc-mơ-tuya, sau đó là một thứ nóng bỏng
đặt giữa khe đùi hắn, Nguyên Chiến Dã biết, đó là một hung khí!
“Mười lăm tuổi tôi cũng chưa bao giờ dùng tay giải quyết.” Ngay khi nói
xong liền dùng tay ái muội ma xát, giống như đang nhắc nhở đối phương
phải làm chuyện gì tiếp theo.
Cầm thú! Nguyên Chiến Dã quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc y!
“Nhiếp Phong Vũ, anh vừa rồi nói muốn ngươi tình ta nguyện, bây giờ lật
lọng hả?” Tiêu rồi! Hắn còn có thể cảm thấy mạch đập của tên kia nhảy
lên.
Nhiếp Phong Vũ anh tuấn nhướn mày, ôm eo hắn kéo lại gần mình hơn, cắn
lên vành tai hắn, giọng nói có chút khàn khàn: “Tin tôi đi, cậu sẽ được
hưởng thụ.”
Cái này hoàn toàn là dụ dỗ!
Nhưng cơ thể của Nguyên Chiến Dã không thể khống chế mà run lên một
chút, không thể không thừa nhận, cơ thể hắn đã quen với việc cùng Nhiếp
Phong Vũ làm tình. Đàn ông, khả năng thích ứng con mẹ nó không bình
thường đâu! Chẳng qua, nếu nói là muốn hưởng thụ–nheo mắt lại, Nguyên
Chiến Dã dùng một giây để suy nghĩ, đột nhiên xoay người mà áp lên trên
Nhiếp Phong Vũ, có lẽ là gặp may, mông vừa lúc vững vàng ngồi trên phân
thân của Nhiếp Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã phát hiện, tư thế này quả thực
rất kích thích! Tư thế *** loạn, nhưng càng *** loạn hơn đó chính là khí tức của hai người.
Nhìn người đang ngồi phía trên mình, Nhiếp Phong Vũ giơ lên khóe miệng, ý cười chậm rãi lan rộng, dùng thủ pháp đầy sắc tình mà vuốt ve đùi của
Nguyên Chiến Dã đặt hai bên hông, “Cậu thích cưỡi? Không tồi, tư thế này chúng ta rất ít dùng—”
Nguyên Chiến Dã trắng mắt liếc y, phải nói là phong tình vạn chủng, sau
đó lại cảm nhận được thứ đặt phía sau mông của hắn càng cương cứng.
Kháo!
“Nếu muốn hưởng thụ, tôi cũng có cách để chúng ta đều hưởng thụ đó—”
Nguyên Chiến Dã có chút giảo hoạt mà cười, một tay sờ bụng Nhiếp Phong
Vũ, lần đầu tiên được “ăn đậu hủ”. Wow! Đúng là, cơ thể rất được, lực
thắt lưng cũng không tồi.
“Hửm?” Nhiếp Phon Vũ nhíu mi, cười hỏi: “Cậu muốn chủ động sao? Trước
tiên là nuốt tôi vào, sau đó thì tự mình động? Cũng được, như vậy còn
vào sâu hơn, cậu cũng có thể khống chế bản thân để mình có thể thoải mái hơn—”
“Câm miệng ~~~~!” Nguyên Chiến Dã phát điên, hắn biết Nhiếp Phong Vũ
không có khái niệm cảm thấy thẹn, nhưng hiện tại hắn càng thêm xác định
Nhiếp Phong Vũ hoàn toàn không biệt thẹn là gì! Lời thoại của phim thần
tượng đã muốn trở thành phim 18+ rồi! Nam nhân với nam nhân gọi là cái
gì? Cái gì mà V? (GV =))) )
Bỏ đi! Chuyện trước mắt quan trọng hơn, áp chế lửa giận trong lòng,
Nguyên Chiến Dã hít một hơi thật sâu, dò xét dáng người của Nhiếp Phong
Vũ. Tầm mắt dừng lại trên vai đối phương, ngoài cánh tay, hắn hỏi: “Anh
biết mấy loại võ?” Biết người biết ta, trước tiên phải am hiểu ưu điểm
và nhược điểm của “địch nhân”.
Bất động thanh sắc mà nhìn hắn, Nhiếp Phong Vũ vẫn bảo trì nụ cười, một
tay sờ lên phân thân của Nguyên Chiến Dã, màu thâm hồng nhục dục, bị bao vây trong lòng bàn tay, thị giác cùng cảm giác, hai phương diện này đã
kích thích bọn họ đạt đến cao trào. Nguyên Chiến Dã cắn răng, nuốt xuống tiếng rên rỉ, tuy rằng nếu tiếp tục nhẫn nại nữa thì sẽ bị nội thương!
Chẳng qua, mặt mũi bây giờ quan trong hơn, sau đó mới đến tôn nghiêm của nam nhân!
Thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, Nhiếp Phong Vũ tận lực bảo trì ngữ khí,
chậm rãi nói: “Không luyện boxing nhiều, Muay Thái, chiến thuật của Pháp hay Irasel đều có thể.”
Y nói rất thoải mái, nhưng mà Nguyên Chiến Dã nghe xong thì mặt mày liền tái mét. Cái gì y cũng học vậy? Một người Trung Quốc đi học cách đấu
thuật kịch liệt của người nước ngoài, kết quả bất ngờ thật đó? Ba loại
trước thì không tính, nhưng mà thế võ cuối cùng được gọi là “Xáp láp cà, trong đó có một người có thể sử dụng chiến thuật để đánh vào chỗ trí
mạng của đối phương mà chỉ quân nhân mới được sử dụng, người thường
không thể luyện, mà hắn không cho rằng Nhiếp Phong Vũ sẽ ngoan ngoãn chỉ dùng chiêu thức đánh nhau đơn giản.
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trên biểu tình của Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ tốt tánh giải thích: “Rất ít người tìm hiểu về nó, cũng rất khó tìm
ra nhược điểm trong lối đánh, đặc biệt là đối với người am hiểu quyền
thông Trung Hoa, muốn thế thượng phong không hề dễ dàng.”
Câu nói cuối cùng, làm cho “âm mưu” của Nguyên Chiến Dã bại lộ. Chẳng
qua, cũng đã nhìn thấu hết rồi, cho nên không cần quanh co lòng vòng
nữa, đâu phải chuyện gì dọa người lắm đâu!
“Vậy—Nhiếp Phong Vũ, để tôi ở trên một lần thì sao? Một lần làm tình cam tâm tình nguyện đi!” Cười mị người lại vô cùng ái muội, Nguyên Chiến Dã từ từ nghiêng về phía trước, tay kia của hắn cũng tìm được phân thân đã chuẩn bị rất tốt của Nhiếp Phong Vũ, chậm rãi vuốt lên vuốt xuống.
Biểu tình trên mặt của Nhiếp Phong Vũ cũng chứng minh rằng hắn đang
hưởng thụ, Nguyên Chiến Dã rất ít khi chủ động phục vụ, nếu có thể dùng
miệng—.
“Không được có tư tưởng đồi trụy! Mau trả lời!” Dùng sức mà ngắt thứ kia một chút, Nguyên Chiến Dã cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy thì chẳng khác nào sẽ bị hơi thở kia bao trùm lấy.
Nhiếp Phong Vũ cười hai tiếng, sắp mở miệng—lại đột nhiên quay đầu nhìn
về hướng cửa sổ, Nguyên Chiến Dã cũng làm như vậy. Hai người đàn ông
thính lực cực nhạy, đều đồng thời phát hiện tiếng vang ngoài cửa sổ. Tuy rằng có một khoảng cách không nhỏ, nhưng đã rung động dữ dội, loại
tiếng vang này cùng tốc độ–.
Nguyên Chiến Dã giơ lên khóe miệng, hỏi: “Phải mất bao nhiêu lâu mới đến được đây?”
Đã cảm thấy mọi chuyện có chút chuyển biến, nhưng Nhiếp Phong Vũ vẫn trả lời: “Nếu là lái xe, thì khoảng sáu tiếng.”
“Còn máy bay?”
Nhiếp Phong Vũ khẽ nhíu mày, không trả lời. Mà khi đó, lại quay đầu, đã
có thể nhìn thấy nơi phát ra tiếng vang vừa rồi—một cái máy bay trực
thăng! Nó đứng giữa không trung, cánh quạt hoạt động với tốc độ cao, gió lớn đập mạnh vào thủy tinh giống như bị động đất.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua phi cơ, Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn Nhiếp
Phong Vũ, *** đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đối tác của anh đến đó,” Buông tay ra, hắn từ trên người Nhiếp Phong Vũ bước xuống, “Không đi nghênh đón một chút?” Khi lần thứ hai quay đầu
lại, cửa cabin của trực thăng đã bị mở ra, người ngồi bên trong dùng
loại ánh mắt bao hàm phẫn nộ mà theo dõi Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã cười lãnh đạm, làm cho người ta không biết tâm tình của hắn lúc này là gì.
“Cậu gọi hắn đến đây?” Nhiếp Phong Vũ ngồi xuống, nhìn Nguyên Chiến Dã đang mặc quần áo hỏi.
Lắc đầu, “Tôi căn bản còn không biết người muốn tới đây là ai.” Kết quả, thật là một trò đùa mà.
Sắp mặc quần vào, người phía sau đột nhiên dùng sức kéo hắn về phía
giường, Nhiếp Phong Vũ ngăn lại hắn, nụ cười trên khóe miệng dần biến
thành cười lạnh, nói với Nguyên Chiến Dã: “Vậy thì, chúng ta diễn cho
“vị khách không mời mà đến” kia xem đi!”
Nguyên Chiến Dã mặt không thay đổi mà nhìn y, không phản kháng cũng
không phối hợp, mà ngay khi Nhiếp Phong Vũ cúi đầu hôn hắn, tiếng súng
nổ liền vang lên, thủy tinh vỡ nát, tượng như một bức tường chỉ trong
nháy mắt đã biến thành trăm mảnh.
Cùng lúc với Nhiếp Phong Vũ kéo cái chăn ở một bên sang trùm lấy y và
Nguyên Chiến Dã, cảm giác đau đớn vì những mảnh thủy tinh đâm vào người
vẫn thực rõ ràng. Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng rống giận, thanh âm càng ngày càng gần.
“Nguyên, Chiến, Dã!”
Mở mắt ra, gương mặt của Nhiếp Phong Vũ cận kề ngay trước mắt, đối
phương đang nhìn hắn, đem chăn xốc lên. Quay đâu, Nguyên Chiến Dã thấy
được một gương mặt quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm. Ha—cắt tóc a?
Cười cười, Nguyên Chiến Dã nói: “Tô Hòa, mỗi lần cậu đến đều rất đúng
lúc a! Lần trước là cứu tôi, lần này—” Nói xong thì nhìn về phía Nhiếp
Phong Vũ.
Sắc mặt của Nhiếp Phong Vũ, cho đến bây giờ vẫn chưa từng âm u như vậy.
Đương nhiên, Tô Hòa đứng bên ngoài cửa sổ đã bị vỡ nát cũng không tốt
hơn là bao.