Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải tìm được thông tin mật, muốn tìm được nó phải tiếp cận Nhiếp Phong Vũ-
Nguyên Chiến Dã nhăn mày, vấn đề nan giải là bây giờ làm sao tiếp cận
được Nhiếp Phong Vũ. Bọn họ không cùng phòng giam, bình thường cũng khó
gặp mặt, căn bản là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt.
“Mặt của câu a- hàng tốt đó nha-“
Đột nhiên nhớ đến lời Chu Chính nói hôm trước, Nguyên Chiến Dã cảm thấy
thực chán ghét. Anh là nằm vùng, không phải sắc tình gián điệp! anh còn
chưa vĩ đại đến mức vì nhiệm vụ mà hi sinh mông của mình đâu!
Buồn bực chuyển mình trên giường, phát hiện cả gian phòng ngoài anh ra
không một bóng người, những người khác không biết đã đi hết từ bao giờ,
còn Trần Tích từ sau bữa cơm vẫn không trở về. Chu Chính thì nói đi tắm
mà đi suốt một tiếng đồng hồ rồi, nghĩ nghĩ, Nguyên Chiến Dã xoay người
nhẹ nhàng nhảy khỏi giường, chuẩn bị đi tắm.
Nhà tù quy định rất nghiêm ngặt, quá giờ là không được tắm. Nguyên Chiến Dã đợi gần hết giờ mới đi với hy vọng ít người tắm chút.
Không sai, người rất ít. Nguyên Chiến Dã nửa thân trên trần, bên dưới
chỉ quấn khăn trắng đi vào phòng tắm, nhìn quét cả phòng tắm cũng coi
như rộng rãi, lòng lại dâng lên cảm giác bất an.
Trong phòng có năm người, trong đó có ba kẻ loại hình tương tự Sẹo với
Trọc, thậm chí có thể nói là hơn chư không kém, hai kẻ khác thì không
cao lắm, nhưng vẻ mặt rất đáng khinh khiến người ta nổi da gà. Năm tên
đứng dưới vòi sen, toàn thân trần trụi, khi nhìn thấy Nguyên Chiến Dã
ánh mắt cả năm sáng lóe rất quái dị.
Nguyên Chiến Dã tỉnh bơ đi đến một vòi sen cách xa bọn chúng, nhúng ướt
đầu, dòng nước ấm áp chảy dọc trên da cho anh cảm giác thoải mái, hít
sâu một hơi. Được chừng hai phút, Nguyên Chiến Dã lấy khăn chà lau thân
người, nước trên vai anh chậm rãi chảy xuống, lướt qua ngực, rồi đến
bụng, thấm ướt chiếc khăn quấn ngang hông dán dính vào người, làm nổi
bật cặp mông căng tròn khiến năm gã kia nhìn đến miệng khô lưỡi khô.
“Làm!” một tên cơ bắp nuốt nước miếng mắng một câu, lăm lăm hướng Nguyên Chiến Dã đi đến, tay còn chưa kịp chạm Nguyên Chiên Dã đã bị khăn quất
vào mặt. Khăn thấm nước đánh người sẽ đau.
Bốn gã kia liền cười rộ lên. Gã đàn ông nọ nghiến răng chùi chùi mặt nhìn Nguyên Chiến Dã, anh nhíu mày.
“Mày muốn gì chứ?”
Nam nhân dâm đãng cười nói: “Muốn làm mày!”
Nguyên Chiến Dã thầm mắng một câu, hung hăng nói: “Không muốn chết thì cách tao ra xa chút!”
“Mẹ! Tối như vậy mới đến tắm không phải muốn được bọn tao làm sao!”
Nghĩ đến Chu Chính, chẳng lẽ hắn biết- cũng không nói anh biết!? Nhưng
hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện đó, trước phải dẹp gọn mấy tên “thú tính đại phát” này quan trọng hơn.
“Tao mới tới không biết quy củ, giờ đi liền đây.” Nguyên Chiến Dã thu dọn đồ không muốn tắm thêm nữa.
“Mày coi tao là ai, muốn đến thì đến đi thì đi hả?” Gã ta rống lên, mỡ
toàn thân cũng rung rinh theo, nói gã đang tức giận không bằng nói gã
dục vọng dâng trào không chỗ phát tiết, vật cứng phía dưới gã cũng căng
phình lên, Nguyên Chiến Dã cảm thấy ghê tởm.
Mặc dù anh cũng có cái thứ kia, nhưng tuyệt đối nhìn đẹp hơn của gã gấp trăm lần!
“Vậy mày muốn sao đây?”
“Sao?” Gã ta đánh giá trên dưới Nguyên Chiến Dã, lộ ra cái cười đê tiện: “Mày ngoan ngõan cho tao thượng, sau đó lại tiếp tục cho anh em của tao thượng là được rồi!” nói xong, không đợi Nguyên Chiến Dã trả lời liền
đi lên cầm tay anh.
Làm con mẹ nhà ngươi! Nguyên Chiến Dã cắn răng, nhấc chân đá lên mặt gã
ta, cả thân người nặng nề ngã xuống nền gạch men cứng, bị đau không nhẹ.
“oa~~” Tiếng kêu của gã cùng âm thanh đánh bịch của thân thể vang vọng cả căn phòng tắm.
“Thao! Thằng này mày dám ở đây mà giễu oai hả!” mấy tên kia lửa giận phừng phừng tiến tới.
“Tụi bây đè nó xuống, hôm nay tao phải thụt thủng mông của nó!” gã ta từ dưới đất ôm đầu lồm cồm bò dậy.
“Xì!” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, cầm chậu rửa nện một phát trên mặt một thằng, sau đó là một hồi hỗn chiến trong phòng tắm.
Nguyên Chiến Dã thân thủ tốt, là một huấn luyện viên võ thuật ở trường
cảnh sát. Sư phụ của anh lại là võ thuật tôn sư nổi tiếng thế giới, từ
nhỏ đã theo ông học võ thuật Trung Quốc, nhưng sư phụ lại không chịu chỉ dạy nhiều mà chỉ truyền độc nhất một môn- Thái Cực!
Nguyên Chiến Dã rất không hài lòng, vì sao anh lại phải học cái môn mà mấy lão già mỗi sáng đều luyện- “võ rùa” (*) chứ!
(*) mạn tốc quyền: võ chậm tốc =.=
Sư phụ anh trả lời. “không phải thế~~ không phải thế~~” ý tứ là nói
Nguyên Chiến Dã tính cách nóng nảy, học Thái Cực vừa vặn có thể âm dương điều hòa, giúp anh lấy tĩnh chế động, bốn lạng đánh đổ ngàn cân – sau
khi học xong Nguyên Chiến Dã quả thực tĩnh đi rất nhiều, hơn nữa mỗi lần ra tay đều có Thái Cực hỗ trợ, nhìn thì nghĩ là nhẹ, thực tế khi bị
đánh là đau thấu xương.
Bây giờ anh cũng đang đấu lại ngàn cân đây. Năm gã này cộng lại cũng
phải hơn ngàn cân nhiều! Bọn chúng thân thủ dĩ nhiên không tốt bằng
Nguyên Chiến Dã, nhưng lại được số đông: Đếch sợ! Nói toẹt ra là heo
chết chả sợ nước sôi bỏng, da dầy thịt nhiều, bị Nguyên Chiến Dã đánh
cho mặt mũi sưng phù cũng không bỏ cuộc. Vòi nước vẫn còn chảy ào ào,
hơi nước rất nhanh làm cả căn phòng nóng lên, lại còn “vận động kịch
liệt” như thế bầu không khí càng thêm khó thở.
Nguyên Chiến Dã vừa nhìn năm cái thây dưới đất vừa lấy tay lau mồ hôi
trên mặt, không rõ là mồ hôi hay hơi nước tụ lại, một giọt nước nhỏ vào
mắt anh, một thoáng chớp mắt, đột nhiên cổ chân bị kẻ nào giữ chặt quật
về sau, khiến anh đổ nhào.
Không ổn! Thầm thốt lên khi cảm nhận cơn đau sau ót, Nguyên Chiến Dã
ráng cương người dậy, nửa đường lại bị kẻ phía sau nắm tóc ấn xuống, anh vươn tay một quyền thẳng vào mặt gã, nhưng hai đấm sao địch bốn tay, tứ chi bị chúng giữ chặt, cả ngừoi nằm sóng soài trên nền đất. Bọn người
kia trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng nham hiểm, tuy vừa phải trả giá hơi cao chút.
“Buông ra!” Nguyên Chiến Dã cắn răng nói, không ngừng giãy dụa, đáng tiếc so về lực lượng thì anh không địch lại nổi năm người.
“Buông? Phi! Hôm nay ông mày không thụt mày đến chảy máu thì không phải
đàn ông!” Gã tuy vẻ mặt chật vật nhưng hung hăng nói: “Mẹ nó, vốn còn
muốn dịu dàng với mày chút đỉnh, nhưng mày là thiếu bị thao rồi!”
“hừ! Đại ca nhanh lên nha! Thằng này cũng lợi hại đó, đợi chốc nữa để nó chạy được là xui!”
“Phải!” gã ta sờ lên chân Nguyên Chiến Dã, “bọn mày tách chân nó ra-“
tính khí thô bỉ chỉ cần động vài cái cũng nhũn oằn xuống, nhìn thấy
Nguyên Chiến Dã cả người trần trụi khiến hắn toàn thân khô nóng.
Cực phẩm! Thằng này quả là hàng tốt!
Gã nở nụ cười hạ lưu đáng khinh, làm anh thấy ghê tởm! Cố dùng sức động động tứ chi, trên trán và cổ tay gân xanh nổi đầy.
“Buông ra! Con mẹ mày, dám động vào tao tao giết ngay!”
“Hắc Hắc~ yên tâm! Tao bây giờ đang dùng phía dứoi giết mày đây!” Gã ta
vuốt ve phía trong đùi Nguyên Chiến Dã, đưa vật thể dưới thân nhắm ngay
nơi tươi đẹp khiến ngừoi ta thèm nhõ dãi mà cắm vào-
“Chúng mày mẹ nó buông tao ra~~~~!”
Phải giết hắn! Nguyên Chiến Dã đỏ ngầu đôi mắt, trong đầu dâng lên cực
độ xúc cảm muốn giết người, chợt anh lại nghĩ: Cho bọn mày làm không
bằng tao vểnh mông tiếp cận Nhiếp Phong Vũ! Bây giờ ai có thể giúp anh
thoát khỏi đây muốn anh làm gì cũng được! Đương nhiên, ý nguyện đó cơ hồ thật mỏng manh, mỏng manh đến mức chả ai nghe thấy cả. Nhưng thượng đế
có vẻ nghe đươc, có điều không biết là nghe được ý nghĩ trước hay sau
của anh.
“soạt~” cửa bị mở ra.
Cả đoàn người trong phòng đều kinh ngạc, nhất là Nguyên Chiến Dã. Lại
ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cả bọn hít vào một hơi khí lạnh, nhất là
Nguyên Chiến Dã. Người đứng ngay cửa thế nhưng lại là-
Nhiếp Phong Vũ đứng giữa hai gã đàn ông, cũng như Nguyên Chiến Dã ban
nãy, trần nửa người trên phía dưới quấn khăn, ở góc nhìn của Nguyên
Chiến Dã, không những thấy được đôi chân dài kia mà còn thấp thoáng cái
bộ vị nửa kín nửa hở bên dưới.
“Nhiếp- Nhiếp lão đại-“ mới nãy gã ta còn hung thần ác sát bây giờ lại sợ phát run.
Nhiếp Phong Vũ lướt mắt nhìn toàn thân Nguyên Chiến Dã trần trụi, phút chốc anh nghĩ có thể mình được cứu rồi.
Nhưng một giây sau, ý niệm này liền tiêu tán.
Nhiếp Phong vũ mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi: “Các người đang làm gì thế?”
A đu! Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt. Hắn bị mù sao chứ!?
“Bọn chúng muốn gì mày con mẹ nó nhìn không thấy sao? Là bị ngu hay bị
mù hả?” vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, hy vọng rồi tuyệt vọng, sóng cuộn trong
lòng lúc lên lúc xuống khiến anh nhịn không được, mặc kệ hết thảy, bậy
giờ anh chỉ muốn mắng “con sói mù” này cái đã!
“Ai cho mày la!” gã đàn ông nọ hung hăng thụi một cú vào bụng anh.
“A!” Nguyên Chiến Dã kêu lên một tiếng đau đớn, bụng đau thắt, cứ như
lục phủ ngũ tạng bị lệch vị luôn rồi, bữa cơm tối thiếu chút nữa là ói
ra. Anh thề: Đợi tao ra dược, nhất định sẽ giết chết mày! Lửa giận ngập
đầu, lời gì cũng nói được, anh cũng quên luôn mình là một giáo viên.
“Nhiếp lão đại, thằng này mới tới không hiểu quy củ anh đừng bực nha,
bọn tôi sẽ giúp anh hảo hảo giáo huấn nó!” Gã ta gục gặc đầu cúi người
nịnh nọt Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ lạnh mặt liếc gã, rồi lại liếc nhìn Nguyên Chiến Dã nằm
dưới đất không động đậy. Nguyên Chiến Dã bị đau nhắm chặt mắt nghiến
răng một lúc, đợi bụng bớt đau lại mở mắt ra, đường nhìn tương giao với
Nhiếp Phong Vũ.
Thú hoang phẫn nộ! Đây là bình luận đầu tiên Nhiếp Phong Vũ nhìn thấy
anh. Ánh mắt Nguyên Chiến Dã như dã thú bị thợ săn bắt, cực độ phẫn nộ
như muốn cắn nát hết thảy xung quanh, nếu như anh có thể ngồi dậy-
Ha ha- Nhiếp Phong Vũ cúi đầu cười khẽ một tiếng, người có ánh mắt như thế, nếu khóc thì biểu cảm sẽ ra sao nhỉ?
“Đừng làm hắn chết.” Lưu lại một câu, Nhiếp Phong Vũ xoay người rời đi.
Nguyên Chiến Dã đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sâu tận từng tế bào, cảm
giác này- là tuyệt vọng sao. Vì sao đến giờ mới biết tuyệt vọng-
Bọn thú đang đè anh ra như nghe được ân xá, cứ nghĩ người chính trực như hắn sẽ đuổi bọn chúng đi, ai dè lại mặc kệ bọn chúng làm gì làm, liền
quay lại “công tác” trên người Nguyên Chiến Dã.
Nhiếp Phong Vũ đột nhiên quay đầu lại, “Làm hắn kêu ra tiếng!”
“Dạ dạ dạ~”
Cửa đóng, Nguyên Chiến Dã nhìn khe cửa nhỏ dần, lại nhìn đến năm gã cầm thú đang vây quanh mình, tay chậm rãi nắm chặt=
Nhiếp Phong Vũ, mày nhớ kĩ cho tao, tao nhất định sẽ vì chuyện hôm nay khiến mày trả giá đắc!
“A~~~~~!”
Một tiếng thét thê thảm xé tan bầu trời!
“Ông chủ, không đi sao?”
Nhiếp Phong Vũ đưa mắt nhìn thủ hạ mình, mỉm cười nói: “Tôi còn chưa tắm mà.”
Thủ hạ nhìn cửa phòng tắm lại hỏi: “Có muốn đuổi bọn chúng ra không?”
Nhiếp Phong Vũ lắc đầu, “kịch” do mình biên đạo sao lại để dang dở được? Ngồi trên ghế, hắn nhắm mắt yên lặng. Hai vị thủ hạ nhìn nhau, nghĩ
thấy sao mà khó hiểu, nhưng trước giờ ông chủ không muốn họ nhiều
chuyện, nhưng- bọn họ thấy Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mày- rõ ràng là có
chuyện bực mình mà.
Ánh mắt đó- Nhiếp Phong Vũ chăm chú nhớ lại ánh mắt anh- qua hôm nay,
hắn có thể trả thù mình không nhỉ. Sẽ, nhất định sẽ! Nghĩ vậy, Nhiếp
Phong Vũ cười. Trả thù, nghĩ đến là hắn thực phấn khích, dù là ở lao tù
hay bên ngoài, người muốn trả thù hắn có thể gộp thành quân đoàn, nhưng
ai có khả năng động đến một cọng lông tơ? Nếu thực có người có thể khiến hắn bị thương, rất đáng chờ mong a, nói không chừng còn nâng niu người
đó như bảo bối nữa!
Tiếng kêu không ngừng truyền ra từ phòng tắm, Nhiếp Phong Vũ chậm rãi mở mắt nhìn về phía cửa, đó là thanh âm của Nguyên Chiến Dã, hắn có thể
đoán ra.
“A~ A~~! Ân- a ân!”
Tiếng rên rỉ dâm dục ngày càng vang to, thực khiến người ta ngứa ngáy.
Nhiếp Phong Vũ nhíu mày, sao mới thoáng chốc thằng nhóc đó đã bắt đầu
hưởng thụ rồi? Khi nãy còn ra vẻ thà chết không phục mà-
Hóa ra cũng là thứ tiện nhân!
Hắn khinh thường quay đâu đi, Nhiếp Phong Vũ không phát hiện vẻ mặt hắn
hiện tại thối muốn dọa người. Hai gã bên cạnh nhìn ông chủ mình, rồi lại quay đầu nhìn cánh cửa kia.
“A~ không cần~~ nga~~ ân a~~”
Hai người cùng quay đầu nhìn nhau, kêu đến mức này, bên trong không biết là diễn đến cảnh nóng bỏng nào rồi a!
“Đi được chưa? Ông chủ.” Còn không đi bảo đảm ông chủ sẽ xông vào giết sạch người trong kia.
Nhiếp Phong Vũ nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“A~~ nga a~~ ân aha~~~” tiếng kêu rên từ phòng tắm ngày càng to, lại
ngày càng sắc tình, thấp thoáng như có tiếng chất lỏng sục sạo, với cả
tiếng thân thể va vào nhau. Mức độ kịch liệt thật khó tả bằng lời.
Đi được vài bước Nhiếp Phong Vũ bỗng nhiên dừng lại, vài giây sau, hắn
xoay người quay trở về phòng tắm, thật mạnh mở toang cửa ra, hơi nóng
trong phòng xông thẳng vào mặt, âm thanh cơ thể va chạm nhau càng rõ to.
Nhiếp Phong Vũ ngây ngẩn cả người. Trong phòng tắm, bọn người muốn cường bạo Nguyên Chiến Dã bây giờ nằm chồng lên nhau, năm cái thây trần
truồng khiến người ta liên tưởng đến quầy thịt heo ở chợ thực phẩm. Còn
Nguyên Chiến Dã thì ngồi cạnh bên, tay cầm chậu tắm hung hăng nện vào
mông từng gã một, miệng lại không ngừng ân ân a a thanh âm giường chiếu, ngay khi cửa bị Nhiếp Phong Vũ mở ra thì không kêu nữa, ngẩng mặt nhìn
Nhiếp Phong Vũ với dáng vẻ của người thắng cuộc, trong ánh mắt ngập tràn khinh thường- và bỡn cợt!
Nước trên nền gạch chậm rãi chảy vào lỗ thoát, có lẫn sắc đỏ của máu,
Nguyên Chiến Dã thương tích đầy mình, gương mặt anh tuấn lại sưng đỏ
từng ụ, khóe miệng còn vương chút máu, nhưng phần lớn máu là dây từ
người bọn “thịt heo” kia. Nhiếp Phong Vũ đưa mắt nhìn, thấy trong đó có
một tên bị bẻ gãy tay. Trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn, đó là
loại xúc cảm tìm thấy được thứ đồ chơi mình ưng ý, hắn nhìn Nguyên Chiến dã, mỉm cười nói một câu: “Công phu không tồi ~”
Nguyên Chiến Dã hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thật mạnh đập bốp vào mông
một tên, nheo mắt nhìn Nhiếp Phong Vũ: “Anh có muốn thử qua không, đảm
bảo đánh cho anh răng rơi đầy đất!”
Nhiếp Phong Vũ cười, “Tôi là đang nói công phu ngâm nga trên giường mà.”
Cmn! Nguyên Chiến Dã cắn răng, chậu tắm trên tay ngay tức thì phi thẳng
vào mặt Nhiếp Phong Vũ. Nhiếp Phong Vũ không buồn động, thậm chí cũng
chẳng chớp mắt, cái thau còn cách mặt hắn vài li đã bị một cánh tay hất
văng xa. Cả cọng lông của Nhiếp Phong Vũ cũng chưa đụng đến.
Nguyên Chiến Dã nhìn qua kẻ bên cạnh hắn, nhận ra là người được anh đánh giá một cước đá gãy cọc gỗ hai mươi xăn-ti-mét đường kính.
Gã ta lặng yên lui ra, cầm luôn cái thau.
“Anh cũng chỉ giỏi nói thôi.” Nguyên Chiến Dã nhìn Niếp Phong Vũ, cười
nhạo hắn chỉ biết núp sau lưng mấy thủ hạ. Đối phương lơ đễnh nhún nhún
vai.
“Đây là công việc của họ, chứ tôi tiêu tiền tìm bọn họ về làm kiểng chắc?”
Thiệt là gã đàn ông ác liệt mà! Nguyên Chiến Dã thầm cắn răng, lòng dạ
thối tha! Miệng còn thối hơn! Sao trước đây không ai nói cho anh biết
nha?
“Mẹ anh không dạy dỗ anh phải làm chuyện tốt tích đức sao?”
“Mẹ tôi nếu có dạy tôi thì cớ gì tôi vào đây.” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười.
Mẹ mi sinh mi ra thiệt là một sai lầm lớn!
“Anh đáng bị chung thân trong này cả đời!” Nguyên Chiến Dã đứng lên,
bụng lại nhói đau. Xoa xoa hông, lâu rồi không “bạo phát” kĩ năng giết
người, xương cố đều đau. Đột nhiên có cảm giác mình bị nhìn chòng chọc,
Nguyên Chiến Dã xoay đầu, nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ đang chằm chằm nhìn
bộ vị gì gì đó trên người anh, cúi đầu nhìn, đ*! Toàn thân trần truồng!
“Nhìn cái gì!” Còn nhìn nữa ta giết ngươi! Nhanh chóng giật phắt cái
khăn Nguyên Chiến Dã quấn quanh hông che đậy nửa ngưởi dưới của mình.
Nhiếp Phong Vũ hắc hắc cười, “Tôi đang nhìn mông cậu mà!” thực cong, sờ lên bảo đảm miễn chê!
“Ngươi con mẹ nó bộ không có sao!?”
“Sao mà nhìn được mông của mình a?”
A~~~~~! “Nhìn hai gã thủ hạ của ngươi đi!” Nguyên Chiến Dã sắp điên rồi.
Hai gã phía sau Nhiếp Phong Vũ bỗng thẳng lưng, theo bản năng lấy khăn che quanh hông.
“Lôi, Hải” Nhiếp Phong Vũ quay đầu nhìn ra sau, “Hai người sẽ cho tôi xem sao?”
Cả hai đồng loạt lắc đầu thật mạnh. Dù có là ông chủ cũng không thể xâm phạm tự do thân thể!
“Bọn họ không cho ta xem, đành phải nhìn cậu thôi!” Nhiếp Phong Vũ ra chiều đương nhiên nói.
“Ngươi đi chết đi! Ta cũng không muốn cho ngươi xem!” Nguyên Chiến Dã
cầm lên chậu tắm của mình thực muốn ném vô người hắn, nhưng hai kẻ phía
sau hắn luôn sẵn sàng tiếp được “ám khí”, ném đi chỉ tổ lãng phí cái
chậu.
“Cậu ban chiều nhìn lén tôi, thì bây giờ tôi nhìn lại coi như huề, sao chứ?” Nhiếp Phong Vũ bước vào.
Hóa ra hắn vẫn nhớ rõ chuyện khi đó. Nguyên Chiến Dã hừ mũi một
cái,”Ngươi giữa trời quang mây tạnh mà dám diễn trò dâm loạng lố lăng,
ngươi hại hai mắt ta bị ô uế ta còn chưa tính sổ ngươi a!”
“Cậu dập tắt hưng phấn của tôi tôi còn chưa bắt cậu bồi thường nha-“
Nhiếp Phong Vũ hiếp mắt cười, vẻ chừng như đang nghịch mèo con. �
Dập tắt hưng phấn? Nguyên Chiến Dã nhướng mắt: “Ta thấy ngươi khoái đến
chảy cả nước miếng, không hưng phấn chỗ nào?” Anh cố ý phá hỏng hình
tượng Nhiếp Phong Vũ, nhưng trong đầu lại hiện ra biểu cảm kích tình
thực quyến rũ của hắn. Ơ- sao nóng vậy ta?
Nhiếp Phong Vũ chớp chớp mắt, bỗng đưa tay nâng cằm Nguyên Chiến Dã lên, anh còn chưa kịp mở miệng nói gì hắn đã hỏi: “Sao bỗng nhiên mặt đỏ thế này, nghĩ đến gì sao?”
Nhớ tới ngươi như cầm thú phát tinh! Nguyên Chiến Dã bực bội đập phăng cái tay hắn ra.
“Ta quần lộn mệt lại gặp nước nóng, liên quan gì ngưoi? Tránh xa ta ra chút đi!”
Nhiếp Phong Vũ nhìn bàn tay bị đánh đỏ lên, dữ quá nha!
“Cậu đang ghen?”
Cái gì? Nguyên Chiến Dã sửng sốt.
“Tôi cùng người khác làm cậu ghen a?” Nhiếp Phong Vũ tận tình giải thích.
Nguyên Chiến Dã thật muốn ói. Ai đến giết cái tên không biết xấu hổ này
dùm đi! Làm ơn điiiiii! Ta sẽ cho kẻ đó ba trăm đông! Bức bối cào loạn
tóc mình, Nguyên Chiến Dã trừng trừng Nhiếp Phong Vũ, hy vọng có thể
dùng ánh mắt giết chết hắn luôn!
“Ta với người không thể dùng ngôn ngữ giao tiếp được, cho nên-“
Nhiếp Phong Vũ bình lặng chờ anh tiếp lời.
“Ta quyết định dùng hành động mà giao tiếp với ngươi!” Nguyên Chiến Dã
vừa kêu to, liền cầm lấy “vũ khí” – chậu tắm của anh bay thẳng về phía
Nhiếp Phong Vũ.
“Ông chủ!” Lôi, Hải đồng thanh kêu lên, muốn đi đến lại bị Nhiếp Phong Vũ dùng ánh mắt cản lại.
Uyển chuyển tránh đi cái chậu bay, Nhiếp Phong Vũ mỉm cười nhìn anh đang phẫn nộ đến mức lông tóc dựng ngược: “Mặc dù em chủ động yêu thương
nhung nhớ anh anh rất vui nha, nhưng mà cũng nên ôn nhu chút nhỉ?”
Nguyên Chiến Dã nghiến răng ken két, công kích nãy giờ mà mãi qua mấy
hiệp cũng chả động đến cọng lông tóc nào của Nhiếp Phong Vũ, xúc cảm
muốn giết người trong anh càng mãnh liệt. Vừa nãy là bị cường bạo nên
muốn giết người, bây giờ lại vì bị bức đến tức chết phải giết người!
Nhiếp Phong Vũ hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn Nguyên Chiến Dã
như đang ngắm thú cưng của mình. Nguyên Chiến Dã rất ghét ánh mắt này,
dĩ nhiên lại càng chán ghét Nhiếp Phong Vũ!
Ôn nhu? Thở phì phò (không phải mệt, là tức nha!), trừng nhìn Nhiếp
Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã lấy tay quẹt quẹt khóe miệng, xiết chặt chậu
tắm trong tay, âm trầm nói: “Ngươi muốn ôn nhu hả? Vậy ngươi phải đứng
yên đó không được động đậy-“ Thương lượng hả? Đang dụ dỗ thì đúng hơn.
Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, gật gật đầu, được thôi! Không động. Lôi và Hải
có cảm giác như đang ngồi khán đài xem đấu vật, trận “đối đầu” này thật
sự phấn khích, lâu rồi không thấy ông chủ hưng phấn đến nhường này.
Nguyên Chiến Dã từng bước một chậm rãi đi đến Nhiếp Phong Vũ, mà Nhiếp
Phong Vũ đúng là ngoan ngoãn bất động nhìn Nguyên Chiến Dã, tựa như thợ
săn nhìn thấy con mồi chầm chậm đi vào bẫy hắn lập sẵn.
Hai người ngày càng gần nhau, gần sát chỉ còn một phân khoảng cách –mẹ,
mặt ngu! Nguyên Chiến Dã mắng một câu, liền giơ lên cái chậu định đập
Nhiếp Phong Vũ thì-
“sượt~!” trượt chân, anh ngã ngửa về sau, tứ chi hướng thẳng lên trời,
chậu cũng rơi xuống đất, hình ảnh dễ khiến người ta liên tưởng đến con
rùa bị lật úp.
“Phụt~~” phía sau truyền đến tiếng cười của Lôi, Hải. Nhiếp Phong Vũ
cũng giương khóe miệng lên độ cong nhất, vẫn cố gắng giữ hình tượng.
Nguyên Chiến Dã thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với sư phụ,
thẹn với nhà trường, thẹn với trường cảnh sát, thẹn với toàn thể anh em
cảnh sát, và chủ yếu nhất vẫn là thẹn với chính mình! Ngay lúc anh vẫn
còn đầu váng mắt hoa lỗ tai ù ù, anh làm “sám hối”!
“Động tác này yêu cầu kỹ thuật cao nha!” Nhiếp Phong Vũ lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc thương ngồi xuống cạnh Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích nằm yên trên nền đất, cơ thể với những đường cong đẹp nhấp nhô theo nhịp thở. Nhiếp
Phong Vũ nhíu mày, đầu hơi cúi xuống gần một chút.
“Này-“
Cơ hội đến rồi! Nguyên Chiến Dã cảm giác được luồng hô hấp ngay sát mặt
mình, liền mở mắt, Nhiếp Phong Vũ bị một lực tay thật mạnh kéo xuống, cả người bị đặt nằm dưới đất, tiếp đó có người ngồi lên hông hắn, cảm giác này- thiệt bá cháy!
“Ông chủ~” Lôi, Hải hoảng sợ muốn chạy lại
“Dừng lại!” Nguyên Chiến Dã giơ tay lên chặn. sau đó nhìn Nhiếp Phong Vũ nằm phía dưới, uhm, cảm giác này – thiệt số dzách!
“Bọn bây nếu còn bước tới ta liền- 0.01 giây suy nghĩ, “cường gian ông
chủ các ngươi!” Câu này lực uy hiếp mạnh nha! Sư phụ, tha thứ cho đệ tử
ăn cắp tuyệt chiêu của người- đánh lén! Người dạy con nhiều chiêu lắm
nhưng con vẫn thấy tuyệt chiêu này là hữu dụng nhất!
Lôi và Hải nhìn Nhiếp Phong Vũ, hắn bảo họ không cần hành động.
“Anh không ngờ em cũng muốn thượng anh đó nha?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, nhìn cái tư thế cực kì ái muội của Nguyên Chiến Dã cưỡi lên mình, hai
kẻ trần truồng độc mỗi cái khăn quấn hông, thân thể tiếp xúc trực tiếp
hoàn toàn không có trở ngại, thậm chí cả cái chỗ đó.
Nguyên Chiến Dã nheo mắt bắt chước mấy cưỡng dâm, “Còn nói mấy câu ghê tởm như vậy ta liền cưỡng ngươi bây giờ đó!!”
“Em làm không được đâu.” Nhiếp Phong Vũ khẳng định.
Hắn thả lỏng tứ chi nằm ngay ngắn trên nền đất, toàn cảnh như một bức mĩ nam đông cung đồ (gọi tắt là ảnh porn =)))))~~~ ), khóe mắt khẽ nhếch,
vô hạn phong tình. Đáng tiếc Nguyên Chiến Dã không thèm thưởng thức.
“Lại đây đi, anh tự nguyện.”
Nguyên Chiến Dã thiếu điều muốn ngã cái bịch xuống đất. Sống hơn hai
chục năm mà đây là lần đâu tiên bị tức chết chỉ vì lới nói! Nhiếp Phong
Vũ, I phục you rồi! Khen ngợi một câu, tiếp đó lại vào việc chính.
“Nhiếp Phong Vũ, hôm nay ta liền vì dân trừ hại!” Giơ tay lên định đánh xuống người Nhiếp Phong Vũ.
Nguyên Chiến Dã thoáng giật mình, rồi lại khinh thường mà nói: “Ở đây
còn ai không biết đến đại danh cuả ngươi và Trương Gia Dương chứ!” Hai
thằng lưu manh, a! Cộng thêm tên ngoại quốc kia nữa, là hai thằng lưu
mạnh và một thằng biến thái!
Nhiếp Phong Vũ khôi phục vẻ mặt vừa nãy, “Xem ra em cũng hiểu anh quá chớ~”
“Vậy em cũng biết ở trong này mà đắc tội anh thì không có kết cục tốt nhỉ?”
“Ngươi làm gì được ta? Cùng lắm là chặt thành mấy khúc rồi quẳng xuống hồ thôi!”
“Vậy em nghĩ quẳng em vào giữa một trăm tên đực rựa đang khát tình cho
bọn chúng luân phiên hưởng thụ thì thế nào? Tin anh đi, rất nhiều người
mong mỏi được ôm “hàng tốt” như em lắm đó-” Nhiếp Phong Vũ lơ đãng nói,
trên mặt là nụ cười thản nhiên. Nhưng Nguyên Chiến Dã nhìn ra được hắn
không hề khoác lác, ánh mắt sắc lẽm ẩn mùi máu tanh, hắn sẽ thực làm như vậy- tuyệt đối sẽ như thế!
“Sợ sao?” Nhiếp Phong Vũ nhìn Nguyên Chiến Dã biến sắc, cười cười. Ngoan lắm, cũng còn biết sợ, thì vẫn còn đường sống.
Nguyên Chiến Dã nhấp nhấp môi, lại cười lạnh nói: “Vậy ta có nên giết ngươi ngay bây giờ trước khi chuyện đó xảy ra không?”
Giống như nghe được chuyện gì đó ngạc nhiên lắm, vẻ mặt Nhiếp Phong Vũ
hiện rõ thích thú, “Vậy anh cũng rất muốn biết em làm sao mà giết anh
nha?”
Ta sẽ không giết ngươi, mạng ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng – hiện tại thì thế.
Nguyên Chiến Dã nở nụ cười, nụ cười chân thật nhất nguyên buổi tối hôm
nay, Nhiếp Phong Vũ thoáng sửng sờ, bởi vì nụ cười kia, hắn có phản ứng…
Nguyên Chiến Dã ngồi trên ngừoi hắn cũng cảm nhận được, anh liếc nhìn
phía sau, hừ một tiếng, cúi đầu nhìn hắn nói: “Tình huống này mà cũng có phản ứng, thật đúng là sắc lang!” Nói xong ngồi nhún một cái thật mạnh
trên ngưới hắn, rồi đứng lên cầm thau tắm bỏ đi.
Nhiếp Phong Vũ ngồi dậy, nghĩ nghĩ gì đó nhìn bóng lưng anh dần biến mất, vươn vai ngưỡng cổ một chút, sờ sờ bụng cừoi cười.
“Ông chủ, ngài không sao chứ?” Lôi, Hải đi tới đưa tay đỡ hắn đứng lên.
“Giúp ta tra một chút người đó là ai, càng chi tiết càng tổt.”