Nguyên Chiến Dã đi phía sau Chu Chính, hai người bước dọc theo con đường nhỏ trong trấn gần mười lắm phút đồng hồ, Chu Chính vẫn chơi trò im
lặng, không thèm nói đích đến là đâu. Nguyên Chiến Dã biết Thanh Tuyền
trấn không lớn đến vậy, nhưng xem ra Chu Chính không phải đến đây lần
đầu, dường như đã quen thuộc từ lâu mà tự tin sải bước, so với cảnh sát
bản địa như hắn mà nói thì am hiểu hơn rất nhiều.
Vừa đi vừa nhìn đồng hồ, Chu Chính nghiêng đầu cười với hắn một chút,
thập thò nháy mắt với hắn, ra vẻ thần bí mà nói:“Nơi này thú vị lắm, có
thể làm cho cậu không tưởng tượng nổi luôn. Cơ hội này rất hiếm có, nắm
thật chặt đó nha!”
“Anh chắc chứ?” Nguyên Chiến Dã không biết biểu tình của mình hiện tại
có hay không rất khôi hài, nhưng hắn thực sự chịu hết nổi rồi.
“Làm sao vậy?”
Chỉ vào tiệm bánh mì ven đường, Nguyên Chiến Dã có chút bất đắc dĩ nói:
“Nơi này chúng ta đã đi lần thứ ba rồi, sỡ dĩ tôi hỏi anh muốn đi đâu là để tôi trực tiếp mang anh đi là được! Tôi ăn cơm chiều không nhiều,
không cần đi bộ để tiêu thực đâu!”
“Ha?” Chu Chính hé ra biểu tình suy sụp, gãi đầu nhìn tiệm bánh mì, cau
mày nhỏ giọng nói: “Con bà nó! Đã nhiều năm không đi nên giờ không nhận
ra nữa rồi—”
“Anh nói cái gì?” Nguyên Chiến Dã nheo mắt, câu hỏi sặc mùi nguy hiểm.
“A! Nguy rồi! Sắp hết giờ rồi!” Dường như cố ý phớt lờ câu hỏi của hắn,
Chu Chính kéo lấy cánh tay của hắn rồi bắt đầu chạy băng băng trên
đường.
“Này! Rốt cuộc là sao? Anh—”
Nhìn bóng lưng của người trước mặt, Nguyên Chiến Dã phát hiện mọi thứ
trước mắt có chút xa lạ, Chu Chính vẫn giống như trong ấn tượng của hắn, hay là–chẳng qua chỉ vì hoàn cảnh bất đồng, hoặc cũng vì một vài thứ
bất đồng nào đó, hắn đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội lần
thứ hai gặp lại Chu Chính, hắn luôn nghĩ rằng mình là một tên lừa đảo,
cũng chưa bao giờ nghĩ tới Chu Chính sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn như thế, thậm chí có chút nghi hoặc sự dễ dàng đó của Chu Chính.
“Chu Chính—” Chẳng qua chỉ kêu lên một tiếng, Nguyên Chiến Dã rất đơn
giản mà gọi lên, nhưng chủ nhân của cái tên đó lại nghe được.
Cước bộ thoáng đã thả chậm, biến thành Chu Chính nắm tay hắn đi về phía
trước, nhưng cái gì cũng không nói nữa. Sắc trời đã dần chuyển tối, đèn
đường bốn phía phát ra ánh sáng hắt hiu, đó là màu sắc mà Nguyên Chiến
Dã ghét nhất.
Dù sao vẫn đang suy nghĩ nên hỏi cái gì, nhưng bất luận thế nào thì cũng không thể mở miệng được, ngay khi Nguyên Chiến Dã sắp bỏ cuộc, Chu
Chính rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn hắn nói: “Có một số việc, không
biết so với biết còn tốt hơn, thế nhưng, bị lừa dối quả thật không công
bằng. Nguyên Chiến Dã, chúng ta cần phải công bằng.” Đưa lưng về phía
ánh sáng, bóng râm chiếu rọi trên khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy
khóe miệng của hắn đang mỉm cười, Chu Chính lúc này thoạt nhìn như một
người khác.
Hơn nữa, nếu nói làm cho người ta cảm thấy mạc danh kỳ diệu thì Nguyên
Chiến Dã không hẳn là minh bạch, nhưng cũng không có nhiều thời gian để
cẩn thận suy nghĩ, chỉ có thể đoán rằng lời nói của Chu Chính hoàn toàn
không bình thường, mà lúc này, bọn họ đã dừng lại trước một tiệm cà phê, cửa tiệm bị che khuất trong bóng tối của góc đường.
“Haiz~ cuối cùng cũng tới nơi, mặt tiền của cửa tiệm sửa sang lại có
chút khác biệt, muốn khen cũng không dám khen a !” Chu Chính nhìn cánh
cửa đỏ thẫm cùng những tấm kính thủy tinh phía trên, thì thào tự nói.
Nguyên Chiến Dã biết quán cà phê này, là một quá cà phê bình thường ở
Thanh Tuyền trấn. Ngày thường, ghé quán cũng chỉ là mấy cô cậu học sinh, có người bảo rằng thức uống ở đây rất được, Quan Trí đã dẫn hắn đến đây một lần, nhưng chỉ ngồi được mười phút, hắn liền trốn mất dạng. Bên
trong tất cả đều là những đôi trai gái yêu nhau, hai người bọn họ ngồi
trong quán quả thực rất mất tự nhiên ! Tuy rằng, chỉ có hắn cảm thấy
không được tự nhiên mà thôi.
“Anh đến đây làm gì ?” Đừng nói là anh ta muốn mời hắn uống cà phê nha ! Hơn nữa, hắn nhớ rõ cửa tiệm này buổi tối đóng cửa rất sớm, tuy rằng từ ngoài cửa nhìn vào hình như vẫn còn sáng đèn.
“Ha hả !” Chu Chính cười cười, “Dù sao không chỉ là mời cậu uống cà
phê.” Nói xong thì hắn khoác vai người kia đi vào. Nguyên Chiến Dã liếc
hắn một cái rồi đi theo hắn.
Rốt cuộc muốn làm gì, mà thần bí như vậy—.
Đẩy cửa ra, trước nhất là thấy một nhân viên phục vụ, đứng sau phục vụ
sinh là một người đàn ông, mặc tây trang màu đen, giống như phục vụ
nhưng cũng không giống phục vụ sinh bình thường, Nguyên Chiến Dã nhìn
người kia vài giây đồng hồ, mới xác định được hắn chưa bao giờ gặp qua
người này.
“Xin hỏi hai vị tìm ai ? ” Người đàn ông hỏi, đồng thời cũng quan sát
Chu Chính và Nguyên Chiến Dã một phen, dường như hắn cũng không nhận ra
Nguyên Chiến Dã.
“Đến đây uống cà phê chứ gì nữa ! Cậu nói tìm ai hề ! ” Chu Chính cười
hì hì rồi kéo Nguyên Chiến Dã đi qua, một tay chống lên bục sân khấu,
một tay chống nạnh, đúng là cái tư thế đùa giỡn đầy chuẩn mực, “Mùa du
lịch sắp tới rồi, tôi đi bằng xe tốc hành mới tới được đó nha !”
Nghe thấy ba chữ “mùa du lịch”, nam nhân liếc Chu Chính một cái, từ dưới bàn lấy ra một quyển tập, vừa mở ra vừa hỏi: “Xin hỏi tên của ngài là?”
“Tôi dùng tên tiếng Anh để đăng ký.” Cười tủm tỉm.
“Vậy xin hỏi tên tiếng anh của ngài là—”
“Fuck!” Vẫn đang cười tủm tỉm.
Nguyên Chiến Dã nãy giờ bình tĩnh đứng một bên bỗng dưng lảo đảo vài
cái, thiếu chút nữa là té xuống đất, “Anh nói cái gì a?” Người này muốn
ăn đánh sao? Mình có vinh dự đó không vậy?
Chu Chính nhún vai, cười rất vô tội, không nói gì mà chỉ nhìn người
trước mắt. Đổi lại là nam nhân kia không có biểu tình gì quá lớn, có lẽ
hắn được huấn luyện rất chuyên sâu rồi, hắn nhìn Chu Chính, sau đó thì
dùng hai ngón tay mà lướt trên tờ giấy, tra tìm tên của người nọ, cuối
cùng cũng dừng lại một chỗ, tiếp theo thì đóng quyển vở lại rồi hơi cúi
người nói với Chu Chính: “Chu Chính tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến,
mời ngài đến phòng giữa.”
“Cảm ơn nhiều !” Chu Chính cười cười với nam nhân.
“Ngài cần thay quần áo không ?”
Áo thun bó sát cùng với cái quần jean rách te tua để lộ đầu gối trái làm cho nam nhân hỏi ra vấn đề này. Nguyên Chiến Dã mới nhớ đến mình cũng
đang mặc áo ba lỗ cùng quần thể thao—hai người bọn họ đúng là kẻ tám
lạng người nửa cân !
Chu Chính hất tóc một chút, nói : “Không cần đâu ! Tôi thuộc dạng đàn
ông dã tính !” Nói xong liền lôi Nguyên Chiến Dã rời đi, nhưng mà bị gọi lại.
“Xin chờ một chút. “
Nguyên Chiến Dã dừng bước trước, sau đó thì quay đầu.
Vốn nghĩ rằng nên thành thật mà khai báo, nhưng Nguyên Chiến Dã suy đi
tính lại thì nói ra cũng vô ích thôi, hắn không cho rằng tên mình sẽ
xuất hiện trong cuốn tập kia. Theo như tình hình hiện tại, nếu hắn nói
cái gì không đúng thì sẽ bị đối phương một cước đá ra ngoài, hắn đem tầm nhìn chuyển sang người Chu Chính, dường như trong đáy mắt là đang hỏi : Anh chuẩn bị đối phó chưa vậy ?
Chu Chính cười cười, từ phía sau vòng lấy bả vai của Nguyên Chiến Dã
khiến cho hai người dán sát với nhau, Nguyên Chiến Dã khẽ nhíu mày,
“Này—”
Cảm giác được bả vai thoáng bị giữ chặt, hắn rất nhanh có phản ứng mà
ngậm miệng, ngược lại còn để Chu Chính tùy ý ôm ấp. Chu Chính thỏa mãn
cười cười, đối với người kia mặt không đổi sắc mà nói : “Tên tiếng anh
của cậu ấy là Honey, đương nhiên chỉ có mình tôi gọi cậu ấy như thế ! ”
Nói xong còn hôn lên mặt Nguyên Chiến Dã, dê xồm mà ” Nhé ~” một cái.
Nguyên Chiến Dã đứng hình, ngoại trừ da gà bắt đầu nổi lên, thì không có cảm giác gì khác, chán ghét hay hưng phấn—hắn đột nhiên phát hiện hắn
và Chu Chính bây giờ có lẽ là bạn bè nhưng ngay cả giới tính cũng có
chút không rõ. Bạn bè, bọn họ là—.
Nhưng nếu như lúc này Nguyên Chiến Dã thấy được bản mặt tươi cười ‘hèn
mọn’ của Chu Chính thì bảo đảm hắn sẽ phun ra hết buổi cơm tối mới vừa
ăn. Nhưng mà, tiện nghi cũng không thể trắng trợn mà chiếm được như vậy ! Cười ‘dịu dàng’, Nguyên Chiến Dã nắm lấy cổ tay Chu Chính đang khoác
trên vai mình, từ từ dùng sức. Chu Chính nhẹ nhàng cau mày một chút, nụ
cười trên mặt vẫn còn tỏa sáng bừng bừng, chỉ là có chút cứng ngắt mà
thôi.
Động mạch của hắn bị nắm chặt, hình như muốn đứt—.
Nam nhân nhìn bọn họ, Chu Chính còn nói : “Không có quy định ‘người nhà’ không thể đi cùng mà ? Tôi sẽ nói với Lão Đại của mấy cậu, có bất trắc
gì thì tôi chịu, OK ?”
Suy nghĩ trong chốc lát, đối phương cũng đồng ý, hơi gật đầu một cái, “Mời.”
“Tay cậu mạnh gớm—” Chu Chính bày ra biểu tình rất chi là ủy khuất mà
nhỏ giọng nói, trên cổ tay còn có một dấu tay hồng hồng “Nhìn qua liền
giật mình”.
Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt, sau đó nhìn không chớp mắt mà đi về phía trước, hành lang tinh xảo thật dài vẫn thông hướng đến cuối dãy, đèn áp tường hình hoa bách hợp được gắn trên vách vẫn làm cho người ta cảm
thấy trước mắt là một mảnh đen kịt.
“Làm sao anh biết được chỗ này ?”
Chu Chính cười một tiếng, hai ngón tay cái đặt ở biên túi quần jean,
“Đợi lát nữa nhân huynh sẽ biết! Đáp án bị vạch trần quá sớm thì trò
chơi nhàm chán lắm. “
Tựa hồ–thật đúng là như vậy. Nguyên Chiến Dã không hỏi gì thêm, bởi vì bọn họ đã đến cái gọi là phòng giữa.
“Những mùi hôi thối, đều phát ra từ nơi này—” Chu Chính nhắm mắt lại, khẽ nói, “Hừ hừ !”
Nhìn biểu tình gần như là quỷ dị của hắn, Nguyên Chiến Dã mặt không biểu tình hỏi : “Anh rốt cuộc ở đây làm xiếc—” Có lẽ là do giác quan nhạy
bén trời ban, hắn bắt đầu phát sinh cảm giác hoài nghi đối với mọi
chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Tôi nói rồi, cậu kỳ thực không thích hợp làm cảnh sát, trên mặt của cậu có rất nhiều cảm giác tội lỗi, ngay cả một chút việc vặt vãnh cũng
không tính là việc nhỏ, tôi muốn cậu biết rằng, cậu thật ra chỉ là một
‘Tiểu cừu’ ngây thơ.” Chu Chính vươn tay đặt trên nắm cửa, quay đầu nói
với Nguyên Chiến Dã : “Tôi đưa cho cậu quà gặp mặt, mong là—cậu sẽ thích ! “
Theo tiếng vang của kim loại bị buông lỏng, cửa được mở ra. Động tác của Chu Chính, còn có thêm biểu tình của hắn, khiến cho Nguyên Chiến Dã
nghĩ đến phiên cảnh Pandora mở chiếc hộp kỳ bí, lần này hắn có cảm giác, chính mình mới là Pandora—.
Trong phòng là một cỗ hương vị nhàn nhạt, vừa mở cửa ra liền phả vào
mặt, dường như rất quen thuộc. Ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng hé ra
một cái bàn hội nghị hình chữ nhật, trên bàn có đặt vài chai rượu, từ
rượu vang, champage, đến rượu Hoa Điêu đều có đủ. Có năm người đàn ông
ngồi xung quanh bàn, ngoại trừ hai người ngồi cùng một chỗ, thì những
người khác đều đã chiếm lấy mỗi vị trí khác nhau, nghe thấy có tiếng
người bước vào thì tầm nhìn đều tập trung lên người bọn họ. Nguyên Chiến Dã mắt đảo qua những người đó, phát hiện trong đó có người hắn đã từng
gặp qua, chính là nam nhân hắn va phải trên đường lúc đi tìm Chu Chính.
Đối phương tựa hồ cũng nhớ rõ hắn, mỉm cười rồi gật đầu với hắn một
chút, đang định cười đáp lại thì bị ánh mắt của người bên cạnh nam nhân
làm cho Nguyên Chiến Dã cảm thấy trước tiên tốt nhất là không nên cười,
ánh mắt kia—đúng là dục vọng chiếm lấy vật phẩm của mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Hello ! Mọi người khỏe không ? Đã lâu không gặp ? Vừa đúng một năm thì
xuân về hoa nở a ! Năm nay cũng là các anh a ! A ha ha ha ha~” Chu Chính bật cười đầu tiên, thì ra hắn đều quen biết những người ngồi ở đây.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ dằn rút ra điếu thuốc trong miệng rồi gào thét : “Tiểu tử thúi Đoan Chính mày đến đây làm gì ? Duẫn Đông
Ân đâu ? ” Không có mùi thuốc lá trong phòng, thì ra tất cả hương vị kia đều đã biến mất.
“Ha ha ! Ngại quá ! Lão đại của tôi đi Nhật ra mắt cha vợ rồi ! Năm nay
chỉ có thể để tôi đến đây uống trà nói chuyện phiếm với mọi người thôi
hà ! ” Chu Chính nháy mắt ra hiệu, quay sang người đang ngồi cười hỉ hỉ
hả hả, “Lý Lão đại hình như gầy đi không ít nha ! Tinh lực đều dùng để
phát huy trên giường rồi sao ? Yeah ! Hạ Lão Đại, ngài vẫn lạnh như băng vậy a ! Trưng ra cái mặt như người chết này coi chừng không ai muốn yêu ngài a !” Người đàn ông mặc bạch y ngồi ở nơi xa nhất miễn cưỡng ngẩng
đầu liếc hắn một cái, không nói gì thêm.
Sớm biết tính tình của hắn, Chu Chính không hề để ý mà chuyển mắt sang
hướng khác, “Chung lão đại, ngài càng ngày càng đẹp trai đó nha ! Cuộc
sống gia đình chắc là êm ấm lắm ha ! Bò cạp nhỏ của ngài không đến à ? ” Người đàn ông đang uống champage nâng mắt, ánh sáng của chiếc ly thủy
tinh phản xạ vào đôi mắt đen kịt, hắn cười cười, nói : “Miệng mồm của
cậu vẫn cay độc như vậy, thật hối hận trước kia không hảo hảo mà tẩy
sạch dùm cậu.”
“Ha ha ! Chung lão đại anh đối với người khác thiệt là tốt ! Năm ngoái
còn muốn tôi làm xi măng tưới ruộng, kết quả hại tôi bây giờ còn ngóng
cổ chờ mong nè!” Chu Chính có chút ‘ngượng ngùng’ mà gãi đầu, sau đó thì đem mục tiêu chuyển qua hai người còn lại, “Hình lão đại, đã lâu không
gặp! Chậc chậc! Đại ca tàn bạo cũng hé ra cái bản mặt tàn bạo a! “
Một thân hắc y nam nhân không nói lời nào, toàn bộ cơ thể đều dựa về
phía sau, im lặng mà hút thuốc, bốn phía dường như tản ra một lực uy
hiếp vô hình, một tay khoác lên vai nam nhân ngồi bên cạnh hắn.
Thấy hắn, biểu tình vui vẻ của Chu Chính bị thu hồi một chút, “Xin chào ! Tiểu Lạc Lạc ! Người đẹp a !”
Người bị gọi tên mỉm cười, cũng là nam nhân đã đụng phải Nguyên Chiến Dã, người nọ rất đẹp.
“Tôi đã cảnh cáo cậu nhiều lần rồi, không được gọi hắn như thế ! ” Hắc y nam nhân cướp lời nói trước, thanh âm rất nặng nề, lại vô cùng êm tai,
chỉ là lần này gương mặt người kia bất đắc dĩ hé ra biểu tình xấu đến
cực điểm.
“Hình lão đại, ngài thật là không từ bi ! Chỉ biết ‘tàn phá’ tiểu Lạc
Lạc mà lại không cho tôi hỏi thăm một tiếng sao ?” Chu Chính đặt mông
ngồi lên bàn, “Khó trách các ngài không ai tức giận, một đám vẫn là tính cách nóng nảy như ngày nào, không thể thay đổi dù chỉ là một chút, mỗi
năm đến đây đều gặp phải mấy cái bản mặt này, các anh nhìn nhau không
ngán chứ tôi ngán lắm rồi á ! Thật là—”
Ngoại trừ người đàn ông trung niên vẻ mặt vừa hung tợn vừa tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi, những người khác đều không có phản ứng gì lớn,
tựa hồ đã sớm tập thành thói quen.
“Con mẹ nó mày ngán thì đừng đến đây nữa ! Không ai cầu mày tới ! Mày
ngán nhìn lão tử rồi à ? Lão tử vừa nhìn thấy mày thì đã muốn uống thuốc ngủ rồi! Mẹ nó, tao phải nói với tên họ Duẫn kia nới lỏng khớp xương
của mày !”
“Đáng ghét ! Lý lão đại, ngài cũng biết rõ tôi chỉ thích thả lỏng ở trên giường thôi mà, lẽ nào ngài—”
“Chu Chính !” Một tiếng rống giận chứa đựng biết bao nhiêu thù hận, kèm
theo đó là một cái ly thủy tinh đế cao từ không trung thẳng tắp bay tới
mặt hắn.
Chu Chính nghiêng đầu, “Hắc hắc ! Không trúng !” Nói xong liền cảm thấy
không thích hợp, vì sao không nghe tiếng thủy tinh vỡ vậy ta ?
Mọi người quay đầu lại nhìn, Nguyên Chiến Dã đứng ngay cửa chậm rãi buông tay, cái ly trong tay của hắn vẫn bình yên vô sự.
“Xuất sắc a ! Không hổ là honey của ta a !” Chu Chính huýt sáo, vỗ tay.
Nguyên Chiến Dã hơi cau mày, cái ly trong tay bỏ xuống cũng không được
mà cầm lấy cũng không xong. Hắn, cùng với bầu không khí ở đây hoàn toàn
không thích hợp, rất giống người thành phố đi vào bộ lạc nguyên thủy,
tuy rằng ví dụ có chút ‘sỉ nhục’ mấy người khác, đương nhiên không bao
gồm Chu Chính.
Chu Chính thoáng cái đã từ trên bàn nhảy xuống, đi đến trước mặt hắn,
“Ngại quá ! Cậu đến đây có chút không quen, chẳng qua, chờ lát nữa là
được à ! “
“Hắn là ai vậy ? ” Có người hỏi một câu.
Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua, là nam nhân xinh đẹp kia. Đối phương thấy hắn thì mỉm cười.
“Ây kìa ? Tôi chưa giới thiệu hả ? ” Chu Chính cảm thấy có lỗi mà cười
cười, lôi Nguyên Chiến Dã đi tới trước bàn của mấy người kia, “Vị này là bạn của tôi, hiện là cục trưởng cục cảnh sát của địa phương—”
Sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi, Nguyên Chiến Dã cảm thấy bản
thân mình như một con thỏ bị kéo vào bầy sói ! Bầy sói, từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn chỉ biết đám người trước mắt này tuyệt đối không phải là người thường thôi !
“Chu Chính mày đang làm cái gì ? Chuyện cười mà chẳng buồn cười gì cả ! “
“Lý lão đại, tôi không nói giỡn đâu nha ! Nếu không phải nói giỡn thì
đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc như vậy đó ! ” Chu Chính chuyển hướng sang Nguyên Chiến Dã, “Mấy người ở đây đều là Lão Đại, theo như cảnh
sát của mấy cậu mà nói thì là ngụy quân tử nên bị cầm tù, dùng từ ngữ
dân gian thì là sói đội lốt cừu ! “
Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua những người khác, sau cùng thì chuyển sang Chu Chính, hỏi : “Vậy còn anh ?”
“Tôi ? ” Chu Chính nhìn hắn một chút, khóe miệng mang theo một tia cười
khổ nói : “Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi như vậy ! Tôi—”
“Hắn là kế toán viên cao cấp của ‘Viêm’, nổi tiếng là người làm ra sổ sách giả, người rửa tiền của toàn bộ thế giới ngầm.”
Bộ dáng tươi cười của Chu Chính dần dần biến mất, chậm rãi ngẩng đầu
nhìn về phía cửa. Nguyên Chiến Dã không quay đầu lại, không cần quay đầu lại, hắn cũng biết người đi vào là ai, kỳ quái chính là hắn không chút
nào kinh ngạc.
“Chu Chính, tôi đã nói với anh, nếu như anh xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ giết chết anh ! “
“Hừ ! ” Chu Chính cúi đầu nở nụ cười, “Nếu tôi chết, cậu nhất định phải bị chôn cùng, Nhiếp Phong Vũ !”
Không khí bốn phía dần dần trở nên dày đặc, Nguyên Chiến Dã cảm thấy mùi vị kia như hỏa tiễn bị kích nổ, chỉ cần thêm vào một chút vị đạo của
máu, như vậy là đủ rồi—.