Mở mắt ra, trước mắt lại chẳng có ai, nhưng câu nói này cứ mãi lởn vởn
bên tai không chịu tan. Nhiếp Phong Vũ khẽ mở mắt nhìn trần nhà, một lúc sau mới chầm chậm ngồi dậy, chung quanh tăm tối, đợi vài giây để mắt
thích nghi với bóng tối, hắn lia mắt nhìn đồng hồ cổ trên tường, nhưng
quá tối chẳng thể biết được tột cùng là mấy giờ.
Khẽ giương khóe miệng, lại nhắm mắt-
Nhớ tới ánh mắt và câu nói cuối cùng kia – đến bây giờ xúc động vẫn vẹn nguyên.
“Lâu rồi không thấy ác mộng, thật sự là- thú vị.”
Thức ăn tỏa hương ngập cả phòng, món ăn được trang trí tinh xảo như một
tác phẩm nghệ thuật đặt sẵn trên bàn, người hầu được huấn luyện bài bản
nhẹ nhàng đặt tách cà phê trước mặt Nhiếp Phong Vũ, sau đó hơi cúi đầu.
“Mời ngài chậm dùng.”
Nhiếp Phong Vũ mặc áo sơ mi trắng thuần thắt cà vạt xám nhạt, bộ đồ cực
bình thường nhưng đặt trên người hắn lại tản ra một cỗ khí tức mê người, khiến người khác phải tưởng tượng đến thân thể nam tính bên dưới lớp
vải vướng víu. Một tay hắn cầm tờ báo bên cạnh đọc tiêu đề, tay kia chậm rãi nâng tách cà phê lên hớp một ngụm. Cà phê đen đắng đối với hắn chỉ
là một thức uống bình thường.
“Sao lại chau mày? Đắng lắm sao?” Người chưa tới tiếng đã đi trước.
Nhiếp Phong Vũ thản nhiên đặt tách cà phê xuống, đoạn lật sang trang báo mới. Người mới vào mặc chiếc áo thun sát nách màu đen bó sát người,
phía trên in hình đầu lâu, chiếc quần jean như giặc nhiều lần bạt màu
rách bươm chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, mái tóc dài nhuộm vàng dưới ánh
mặt trời càng thêm chói mắt, mà nụ cười trên mặt hắn lúc này so với mặt
trời càng chói hơn.
“Này! Nhiếp Phong Vũ, ngươi có thể cho ta chút biểu cảm được không? Sao ở trên giường ngươi lại nói nhiều lắm mà!”
Nhiếp Phong Vũ mắt chẳng buồn nâng, “Ta cảm thấy nên đổi bảo vệ canh cửa thôi, ăn vận như này mà hắn cũng cho ngươi vào.”
“Ha ha ha!” Một tràng cười to, Trương Gia Dương đặt mông ngồi xuống ghế
đối diện hắn, đưa tay nhón một con tôm lột vỏ sẵn cho vào miệng, đoạn
liếm nhẹ lên ngón tay, phát ra âm thanh ái muội.
“Thằng này lúc nào muốn vào thì vào, đàn em của ngươi cũng biết điều lắm, biết quan hệ của chúng ta mà!”
Quan hệ? Cặp mắt đang rũ xuống của Nhiếp Phong Vũ bất chợt có gì đó lóe lên, không ai phát hiện.
“Tìm ta có chuyện gì?” Đặt báo xuống, Nhiếp Phong Vũ cầm đũa gắp một
miếng cho vào miệng, động tác tao nhã làm cho Trương Gia Dương phải
nguýt dài.
“Ngươi diễn công tử quý phái à? Ăn có bữa sáng thôi cũng rườm rà gớm.”
Hai tay chống cằm tựa lên bàn, khóe miệng khóe mắt Trương Gia Dương ngập ý cười.
Nhiếp Phong Vũ nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn người đối diện, cười nói, “Sao đây? Sáng sớm tới đây nhìn ta ăn à?”
Trương gia Dương nhún vai, “Lâu rồi không gặp, ta tới thăm ngươi một
chút xem trong nhà có nuôi trai tơ nào không, ta đuổi về!” Nói xong nhìn nhìn chung quanh.
Chẳng phải bông đùa gì nhưng Nhiếp Phong Vũ lại cười. Nụ cười quen thuộc như trong ký ức. Trương Gia Dương cũng cười, mắt nhìn thẳng vào Nhiếp
Phong Vũ, cười đến tít mắt toẹt môi nhưng lại chẳng có ý cười thật. Cả
hai dù cười đó, nhưng tột cùng đâu mới là nụ cười chân thật, chẳng ai
biết.
“Ngươi đang lo lắng hửm?” Nhiếp Phong Vũ nhẹ giọng hỏi.
Trương Gia Dương nheo mắt lại, hỏi ngược về, “Ngươi cho rằng ta lo lắng à?”
Cười khẽ khàng, Nhiếp Phong Vũ cầm tách cà phê lên, chiếc tách trắng
thuần điểm đóa tường vy đỏ rực diễm lệ vô cùng, nhưng chung quy giả vẫn
là giả, chẳng có sức sống.
Nhìn nụ cười trên khóe miệng hắn, Trương Gia Dương cảm thấy có gì đó
đang sục sôi. Phải, hắn đang lo lắng, vì sao thì hắn cũng chẳng biết. Có nhiều thứ hắn không biết, sau khi ra tù hắn mới dần ngộ ra rằng, Nhiếp
Phong Vũ, người đàn ông này không ai có thể biết hắn ta đang nghĩ gì.
Bất quá, Trương Gia Dương khẽ nhíu mày, hắn không biết, người khác cũng
đừng hòng biết được!
Đưa tay cầm lên thức ăn trên bàn, hắn nhìn Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Ngươi không thích ăn?”
Nhiếp Phong Vũ không nói, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Gia Dương nở nụ cười, “Thứ ngươi không thích, ta sẽ giải quyết
giúp ngươi. Thứ ngươi thích-” thu hồi ý cười trong đáy mắt nhưng khóe
miệng vẫn cong lên, “Ta cũng sẽ giúp ngươi dọn sạch.” Nói xong ngậm lấy
thức ăn trên tay, trước mắt Nhiếp Phong Vũ từ từ nuốt xuống.
Khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp Phong Vũ chẳng hề dao động, lẳng lặng nhìn
Trương Gia Dương một hồi, cười cười vươn tay nâng cằm Trương Gia Dương
lên, dùng giọng điệu đầy cưng nựng mà rằng, “Ngươi nên thấy mình thật
may mắn-”
Không bị ta tổn thương, ngươi nên thấy mình may mắn. Những ai bị ta
thương tổn, sẽ biết thế nào là tuyệt vọng. Kẻ yếu không thể sống trong
thế giới của hắn.
.
.
.
“Cảnh quan Nguyên Chiên Dã, chúc mừng anh! Từ hôm nay trở đi anh có thể trở thành cảnh sát chân chính!”
Vận bộ cảnh phục chỉnh tề, Nguyên Chiến Dã nhìn lão hiệu trưởng mặt mày
hớn hở tuyên bố, mở to mắt, anh cảm thấy có chút gì đó mù mờ.
Cứ như vậy sao? Chỉ sau ba tuần, anh đã trở thành cảnh sát chân chính?
Nhiệm vụ của anh đã không thành công, thậm chí có thể nói là thất bại,
hơn nữa cuối cùng còn làm hành động xuẩn ngốc bại lộ thân phận, vậy mà
cấp trên chẳng nói gì, còn khen ngợi thời điểm mấu chốt anh kịp thời ném chìa khóa để ngăn phạm nhân bạo động, làm anh có chút chột dạ.
Không rõ này có tính là được rủ lòng thương không. Anh cảm thấy mình như một diễn viên hài kịch hết sức buồn cười! Một thằng ngốc, dùng chính
cái hành động buồn cười mà đổi lấy bộ cảnh phục, bản thân tự cảm thấy
mình làm trò cười cho thiên hạ.
“Sao vậy? Kích động quá quên muốn nói gì luôn à?” Vận bộ cảnh phục y
hệt, Tô Hòa đứng cạnh bên nhìn anh, trên mặt là nụ cười như có như
không.
“Phải, so với năm xưa tốt nghiệp còn kích động hơn.” Nguyên Chiến Dã ôn
hòa cười đáp. Tô Hòa khẽ hừ một tiếng, hiệu trưởng cười phá lên, vỗ mạnh lên vai anh cái bốp, lão già gần sáu mươi tuổi mà lực tay vẫn mạnh kinh người, thiếu chút vỗ ra luôn bữa sáng hai nắm cơm một túi sữa đậu nành
của anh.
“Ha ha ha! A Chiến, tôi nói thằng cu cậu sẽ phát đạt mà! Rốt cục cũng
được thoát đi gầy dựng sự nghiệp, tôi biết trường học vốn dĩ chẳng thể
là nơi cậu trụ cả đời, giờ thì tốt rồi! Từ hôm nay trở đi cậu có thể làm một cảnh sát chân chính, hãy làm cho tốt nhé! Đến lúc đó phát đạt rồi
cũng đừng quên trở về thăm lão thầy già này nha!”
Nguyên Chiến Dã khóe miệng co giật, xoa xoa cái vai đau, “Tôi sẽ không
quên đâu! Yên-tâm-đi!” Ba chữ cuối cùng được anh nghiến răng mà nhả ra,
tiếng cười hào sảng của hiệu trưởng quanh quẩn trong phòng. Đột nhiên
anh cảm thấy vết thương trên cánh tay nhức nhối, ba tuần rồi vẫn chưa
giảm, dần quen thôi, quen rồi sẽ ổn.
Hai tay khoanh trước ngực Tô Hòa liếc nhìn anh, đoạn chầm chậm cúi đầu-
“A Chiến, thông báo nhậm chức từ cấp trên đã đến rồi, chờ cậu quyết định thôi. Hai nơi cho cậu lựa chọn, đều là nơi rất có tiền đồ.”
Nguyên Chiến Dã cùng hiệu trưởng đi trên hành lang cao nhất của cảnh
cục, các cảnh sát trên đường không ngừng cúi đầu chào hỏi, có mấy cô
cảnh sát trẻ thầm trộm liếc nhìn Chiến Dã anh.
“Một nơi là phía Đông thành T , tổ tệ nạn xã hội (*) vừa lúc cần người
mới gia nhập, cậu tới đó với năng lực của cậu rất nhanh thôi có thể sẽ
được lên làm Giám sát. Chỗ đó tốt đó nha-” Hiệu trưởng vừa nói vừa nhìn
bốn phía gật đầu chào hỏi.
(*) Tảo Hoàng tổ. Tổ của bạn thụ chính trong Lam điều tam bộ khúc.
Tổ tệ nạn xã hội? Nguyên Chiến Dã mấp máy môi, hình gì- có gì không ổn.
Kỳ thật anh cảm thấy đi đâu cũng được, anh chỉ muốn đổi hoàn cảnh mới
thôi…
“A!” Đột nhiên kêu lên, hiệu trưởng vỗ vai anh, chỉ về phía trước: “Nhìn đi, bên kia chính là tổ trưởng tổ Tệ nạn xã hội khu Đông đó! Hôm nay
vừa vặn cậu ta có việc, nếu cậu muốn thì sẵn đây lại chào hỏi luôn, làm
quen trước cũng tốt!”
Ngẩng đầu, Nguyên Chiến Dã nhìn về phía cuối hành lang cách đó không xa, hai vị mặc cảnh phục đang đứng nói chuyện với nhau, anh liền nhận ra
được người nào là người hiệu trưởng nhắc đến.
Ừm. Không tệ nha! Dáng người vừa phải, cao nhưng không thô, bộ dạng cũng rất tuấn tú, còn có vị phong tình, anh không rõ vì sao mình lại dùng
“phong tình” mà miêu tả một gã đàn ông. Có lẽ tổ tệ nạn cũng nên cần cái “phong tình” để thi hành nhiệm vụ không chừng! Lòng vừa nghĩ anh liền
thầm quyết định, vừa định bước đến chào hỏi “đồng sự” tương lai, chàng
trai bên kia nãy giờ cũng nhìn anh chăm chú đột nhiên nhe răng cười-
giây tiếp theo anh tức thì thu chân trở về.
Tà! Cái cười siêu tà! Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia khiến da gà da vịt anh nổi đầy mình, trong đầu tức thì vang lên còi báo nguy hiểm đinh tai nhức óc. Nhiều năm sau Nguyên Chiến Dã vẫn không rõ thằng cu kia
cười cái quái gì với mình, sau đó là dấy lên xúc động muốn đánh người,
vì nụ cười này của gã ta, cuộc đời anh từ lúc này cải biến!
“Tôi sẽ đến nơi còn lại.” Quay đầu, Chiến Dã dùng giọng điệu đầy kiên định nói lựa chọn của mình với hiệu trưởng.
“Hả?” Ngây ngẩn cả người.
.
.
.
Đặt bộ quần áo cuối cùng vào túi xách, Nguyên Chiến Dã lắc hông xoay cổ
giãn gân cốt. Đồ dùng của anh rất ít, cùng lắm là vài bộ quần áo, điện
thoại di động và MP3, còn cả cái latop cổ lổ sĩ xài được mấy kiếp. Toàn
bộ tài sản chỉ vỏn vẹn trong một thùng. Từ trước đến giờ anh luôn sống
một mình, dù có rời đi nơi khác cũng không có gì luyến tiếc, hành lý vô
cùng đơn giản cũng đã mang theo hết sự tồn tại của anh ở chốn này.
Lại dáo dát nhìn chung quanh, nơi này anh đã ở hơn mười mấy năm rồi,
ngoại trừ mấy vết ố loang lổ trên tường quen thuộc ra dường như chẳng có gì còn lưu lại, ngay cả album ảnh cũng không. Nhếch môi, anh biết mình
không cười. Tầm mắt đột nhiên bị thứ gì đó lóe lên thu hút, quay đầu,
vật đặt trên tủ đầu giường khiến anh sa sầm sắc mặt.
Trang sức tinh xảo với mặt dây chuyền khảm hoa bách hợp ánh lên ánh sáng nhu hòa, nhưng trong mắt anh lại giá lạnh. Lẳng lặng nhìn nó một chốc,
anh đi đến cầm lên. Thứ này được một vị cảnh quan mang đến cho anh ba
ngày sau khi ra tù.
‘ Nguyên cảnh quan, vật này của anh nhỉ! Hai ngày trước không kịp đưa anh, hôm nay biết anh xuất viện liền đến đây ngay, anh xem xem có hư
hỏng gì không. ‘
Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn vòng dây trên tay vị cảnh quan như đang
nhìn một con rắn, không rõ vị cảnh quan đã kêu tên anh biết bao lần anh
mới chầm chậm vươn tay nhận lấy, một tiếng cảm ơn nghe chẳng ra cảm xúc, vẻ mặt lại khiến người ta sợ hãi.
Vị cảnh quan không hiểu rốt cục là sao, sờ sờ mũi bước đi, anh đứng thừ ra nhìn sợi dây trên tay, cũng như ngay lúc này.
Cái lạnh như băng ngấm vào bàn tay, vĩnh viễn vẫn không thể ấm lên.
Như ngươi đó…
Đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa lại cười thành tiếng. Nguyên Chiến Dã
quẳng dây chuyền vào hành lý, không phải của mày thì đừng cưỡng cầu, của mày rồi thì bỏ cũng chẳng xong.
Kết thúc thú vị quá nhỉ!
Trời tờ mờ sáng, Nguyên Chiến Dã ôm toàn bộ tài sản ra đi. Nơi anh chuẩn bị nhậm chức khá xa, theo lời hiệu trưởng thì: tuy nhỏ nhưng là nơi rất mỹ lệ, là du lịch thắng địa, không khí trong lành dân thôn chất phác, ở đó vài năm sẽ trẻ thêm vài tuổi.
Anh phải đi chuyến tàu sớm nhất để chiều kịp đến nơi. Phải báo danh
trong ngày nên anh mặc sẵn luôn cảnh phục. Một tay đút túi quần, hít sâu một hơi, trước kia chẳng buồn để ý, giờ anh sẽ lưu giữ lại mùi vị nơi
này, coi như lưu chút kỉ niệm đi. Vậy là đủ rồi.
Đi không bao lâu di động trong túi rung lên, nghĩ là hiệu trưởng nhưng
cầm lên nhìn liền ngẩn người, không ngờ cậu ấy lại gọi cho mình, Chiến
Dã mở điện thoại.
“Alo.”
“Xuất phát?” Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Tô Hòa.
“Ừm. Đang trên đường đến nhà ga.” Anh thành thật trả lời.
“Đi bộ sao, không bắt xe à?”
“Không cần, không xa mấy.”
“Tiếc chi vài đồng tiền lẻ, mặc cảnh phục đi ngông vậy sao, hay mục đích của cậu nó thế?”
Nguyên Chiến Dã cười khổ một chút, hỏi: “Cậu không phải vì chuyện tôi
chưa viết đơn cảm tạ mà ghi hận chứ ha? Sao nghe như cậu đang giễu tôi
ấy nhỉ?”
Đối phương trầm mặc vài giây, “Nguyên Chiến Dã, trước kia cậu cũng nói
với tôi bằng cái giọng đó mà, bây giờ thì gai của cậu bị nhổ sạch rồi.”
Đến lượt Nguyên Chiến Dã trầm mặc.
“Khi cậu còn ở tù dù rằng tôi không phải lúc nào cũng dõi mắt theo cậu, nhưng chuyện gì tôi cơ bản đều biết cả, cậu và-”
“Tô Hòa!” Đột nhiên cắt ngang lời Tô Hòa, Chiến Dã lạnh giọng nói, “Nếu
bây giờ cậu muốn tìm hiểu thêm điều gì, thì tôi cũng chỉ nói đã qua rồi, bây giờ chẳng còn trong tù, tôi đã không còn nghĩa vụ phải báo cáo với
cậu, bất luận chuyện công hay tư.
Đầu dây bên kia trầm mặc, Chiến Dã cũng lặng im, cho đến khi bên kia vang lên tiếng thở dài mỏng manh.
“Ok, coi như tôi chưa nói.” Xem như Tô Hòa chịu thua, “Chúc cậu thuận
buồm xuôi gió, hôm nay thầy phải dự một hội nghị quan trọng không thể
đưa cậu đi được, cho nên có chuyển lời lại với tôi lên đường cẩn thận,
tới nơi thì gọi điện báo thầy biết.”
Nguyên Chiến Dã ừ hử, “Tôi biết rồi, cảm ơn nhiều-” Ngừng vài giây, “Tô Hòa-”
“Hửm?” Đối phương có chút ngạc nhiên.
“Sau vụ bạo động thì thế nào?”
“Chết mười sáu người, bị thương hơn một trăm, đã xử lí bắt giam gần như ổn thỏa cả.”
Ngón tay cầm di động của anh chợt biến trắng, anh há miệng thở dốc, hỏi: “Trong số người bị thương… hoặc chết, có ai họ Chu-”
“Nguyên Chiến Dã, cậu bây giờ hỏi chuyện này cũng vô nghĩa thôi. Dù có biết cũng thay đổi được gì.”
Lời nói như vô tình, nhưng anh lại không có ý phản bác. Đã nhiều lần rồi anh không thể phản bác lại lời nói của Tô Hòa. Lẳng lặng cúp điện
thoại, bước chân anh dần tăng tốc như thể đang trốn chạy, ánh mắt hiển
hiện rõ sự thống khổ. Anh vẫn luôn cô độc, không bè bạn, nếu như- người
kia được tính là bạn-
Trên xe lửa, anh ngồi hướng ghế ngược nhìn về phía đuôi toa tàu, điếu
thuốc trên miệng chập chờn cháy, tàu cứ đi lại dừng, hành khách dần dần
xuống trạm, cho đến khi khoang tàu trống rỗng chỉ còn mình anh, ngoại
trừ tiếng động cơ ầm ĩ, sự im lặng bao trùm đến đáng sợ.
Phía trước gì đang chờ đợi mình Chiến Dã cũng không buồn nghĩ ngợi, anh
chưa bao giờ nghĩ về tương lai, mà chuyện đã qua thì- nhẹ nhàng nhịp
nhịp lên điếu thuốc, tàn thuốc bay theo gió.
Nhắm mắt lại, anh nở nụ cười, “Hóa ra, mọi chuyện lại thực dễ dàng.”
Xóc nảy gần năm giờ, Chiến Dã cuối cùng cũng đến được địa điểm nhậm
chức- Trấn Thanh Tuyền. Cái gọi là “tuy nhỏ nhưng lại mỹ lệ”, chính là
một trấn nhỏ nấp mình sau dãy núi cao, cây xanh vờn quanh, lắng tai nghe có thể nghe được tiếng chim hót và nước chảy, điều làm anh càng ngạc
nhiên hơn chính là trên đường lộ không hề có một chiếc xe hơi, hầu như
toàn bộ đều là xe đạp, những người đạp xe đang bán hàng rong hay đưa
báo. Người bán hoa đang đứng trước cửa tiệm tưới ướt hoa hồng tươi diễm, tiệm hoa quả có một bác trai đang cẩn thận chọn hàng, trái nào trầy
trụa chút đỉnh thì bỏ vào rổ đề bảng ‘ Giá đặc biệt ’, nhóc tì tiểu học
vừa tan trường tụm năm tụm ba chơi rượt bắt, chẳng phải lo lắng chuyện
bị xe đụng vì cơ bản nơi này chẳng có chiếc xe nào-
Nguyên Chiến Dã đi đường ánh mắt của người nào người nấy nhìn anh như
đang nhìn người ngoài hành tinh vừa đáp địa cầu, cái nhìn đánh giá từ
trên xuống dưới, làm anh có cảm giác như bị lột trần hết cả quần áo-
Này… nơi này, tột cùng thì… Nguyên Chiến Dã có loại xúc động muốn lấy vé tàu ra nhìn xem mình có xuống lộn trạm rồi không, mặc dù đây đích thực
là trạm dừng trên vé.
Cuối cùng, Chiến Dã kiên trì chào hỏi một nhóm học sinh nữ, “Xin lỗi cho hỏi, cục cảnh sát của trấn này ở đâu?”
Biểu tình trên mặt mấy cô nàng có thể nói là vừa ngượng ngùng, hưng phấn còn thêm cả si mê, trong đó có một cô vươn tay chỉ, “Bên kia.”
“Cảm ơn.” Lịch sự cười, anh muốn biểu đạt lòng cảm tạ, dù sao quan hệ cảnh sát với người dân phải làm tốt-
“Nha~~~~~~” tiếng thét cao chót vót cực chói tai, đám học sinh nữ lảo đảo lao đi, Nguyên Chiến Dã đứng tại chỗ đầu đầy gân xanh.
Quả là– dân hiền chất phác ha!
Hóa ra chất phác không chỉ có người dân.
Nguyên Chiến Dã đứng trước cổng cục cảnh sát trấn Thanh Tuyền, cảm nhận sâu sắc điểm này. À quên! Nếu đây có thể gọi là cổng-
Cánh cổng tù túng chỉ có một khung cửa nho nhỏ lớp kính bị dán tầng tầng băng keo như mạng nhện, Nguyên Chiến Dã nhíu mày, kia là vết đạn bắn
còn lưu lại. Nhìn nhìn vào trong, chẳng có ai. Đi vào sân trước, có một
tòa lâu- hay gọi là pháo lâu thì chuẩn xác hơn. Mảnh sân không phải rộng lắm, một góc tư trồng rau xanh, một góc tư trồng củ cải, một góc nữa
trồng hành tây hành lá, phần còn lại là đỏ thẩm một màu hoa thược dược.
(*) tòa lâu- pháo lâu: đều chỉ nhà cao tầng, nhưng có lẽ ý chị Hân pháo lâu nó tồi tàn, cũ kĩ như mấy pháo đài thời xưa.
Gió lạnh thổi qua, Chiến Dã đột nhiên thấy ớn lạnh thấu xương. Nhất thời sững sờ tại chỗ, một lần nữa hoài nghi mình có đi nhầm chỗ hay không,
nhưng rõ ràng tấm bảng phía trước cửa đề Cục cảnh sát trấn Thanh Tuyền,
xem ra chút hy vọng cuối cùng cũng bị đánh vỡ.
Hóa ra không phải thật sự là vườn rau.
Nhắm mắt lại, cảm thấy trước nhất nên tìm người thì hơn, Chiến Dã mang
hành lý rảo bước vào cửa chính, đi được vài bước giác quan nhanh nhạy
của mình phát hiện có tiếng người gần đó, ngẩng đầu lên nhìn, một ông
lão vận áo thun trắng quần lửng ngang đầu gối đang từ trong đi ra, trên
đầu đội chiếc mũ rơm cũ nát cổ quấn khăn lông trắng đã có chút ố vàng,
tay đang cầm một củ cải to.
“Ý?” Nhìn thấy Nguyên Chiến Dã trong bộ cảnh phục, đối phương có chút sửng sốt.
Anh thẳng lưng thẳng người, đầu tiên báo danh đã, “Xin chào! Tôi tới báo danh, cho hỏi-”
“Tới rồi~~~~! Có người tới rồi~~~! Rốt cục cũng tới rồi~~~~!” Một tiếng
hô to trong trẻo không hợp với tuổi của mình, ông lão ném củ cải xuống
đất vụt chạy vào trong, lưu lại anh đứng đực tại chỗ, nhìn nhìn quần áo
mình, sờ sờ mặt, chẳng lẽ mình có bộ dạng “đáng sợ” như vậy sao?
Bước vào trong, vừa nhìn liền thấy lối kiến trúc cổ xưa, khiến người ta
hoài nghi đây là thành tựu trước giải phóng. Trên tường cũ mốc có một
tấm ảnh vị lãnh tụ xưa, kèm một ít bảng điều luật mà anh nhìn sao thấy
lạ lùng, thực sự hoài nghi bản này chưa được “nâng cấp”. Cầu thang thông lên lầu bằng gỗ, chân bước lên liền phát ra tiếng “răng rắc”, anh bất
giác bước nhẹ nhàng hơn.
“Xin hỏi, có ai không?” Kêu một tiếng, không người trả lời, Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, tay ôm hành lý bất chợt nắm chặt.
“Đến liền đến liền!” Cuối cùng cũng có người trả lời, Chiến Dã nhận ra
là giọng của ông lão ban nãy, từ trên lầu truyền xuống. Anh ngẩng đầu,
quả nhiên có một bóng người từ trên lầu đang vội vàng chạy xuống, hóa ra là đi thay áo thun quần lửng, hiện giờ đang vận cảnh phục y như của
anh, nhưng lại cũ hơn nhiều, hơn nữa nhìn là biết vừa lấy trong tủ ra,
nhăn nheo bèo nhèo.
“Xin chào xin chào! Làm cậu đợi lâu, ngại quá!” Ông vừa phủi phủi tay áo vừa cười xòa tỏ ý xin lỗi, “Tôi là cảnh viên nơi này, chủ yếu quản
chuyện hành chính. Cậu gọi tôi lão Cao là được rồi. Cậu là Nguyên cảnh
quan nhỉ?”
“Phải, xin chào!” Chiến Dã gật gật đầu, liếc nhìn lão Cao trên vận tây trang dưới mang dép lào, “Tôi là Nguyên Chiến Dã.”
“A! Tốt tốt! Ý da! Phải rồi! Mang cậu đi gặp những người khác nha! Mọi người biết hôm nay cậu đến nên rất là mong ngóng đó!”
Rất là mong ngóng anh đến? Anh nhướn nhướn mày, có loại cảm giác kì lạ.
“Ngồi tàu lâu lắm phải không? Có mệt không? Chỗ này có hơi xa, đợi một
lát anh bạn gặp mặt mọi người xong tôi sẽ dẫn về kí túc xá nghỉ ngơi,
mọi người đều tại cảnh cục, có chuyện gì cứ hê lên một tiếng là được,
cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi tôi dẫn đi đây đi đó-” Lão Cao thao thao bất
tuyệt nói, chẳng có chút ngại ngần lần đầu gặp mặt, Chiến Dã lặng lẽ
nghe đi theo ông lên lầu.
Cách đó không xa truyền đến tràng âm thanh đều đặn, là thanh âm xắt
thái, Chiến Dã khẽ chau mày, người ở đây đang nấu cơm? Đến khi nghe được mùi hương lan tỏa anh biết mình đã đoán đúng.
“A! Là Tiễn Diệp! Biết cậu sắp đến nên cậu ấy đang chuẩn bị cơm tối đó,
coi như tiệc tiếp đón, củ cải khi nãy cũng vì cậu mà hái, á! Chờ chút
nữa tôi đi lấy.” Lão Cao vỗ đầu một cái.
“Cảm ơn.” Chiến Dã cười cười nhìn lão Cao đẩy cửa ra, hai người đi vào trong, một trận hương của hải sản ập đến, rất thơm.
Một chàng trai cao cao đang đứng bên bếp xào thức ăn, trên mặt mang kính mắt bản nhỏ, đôi mắt hẹp dài ẩn hiện dưới tóc mái lòa xòa trước trán,
khuôn mặt mềm mại điểm nụ cười thản nhiên, tạp dề màu hồng càng làm tản
ra khí tức nho nhã. Cậu ta quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã và lão Cao, nụ
cười càng thêm sâu, tắt lửa buông chiếc đũa trong tay.
“Nguyên Cảnh Quan nhỉ? Xin chào! Tôi là Tiễn Diệp.”
“Xin chào!” Nguyên Chiến Dã hơi gật đầu chào, trong lòng suy nghĩ cậu nhóc này không phải được mời đến đây đảm chức đầu bếp chứ?
“Tôi chuyên phụ trách chuyện lặt vặt, đơn nhậm chức của anh cứ đưa tôi
là được, tôi sẽ nhanh chóng lo ổn thỏa thủ tục nhậm chức.” Tiễn Diệp như nhìn thấu được anh đang lo nghĩ chuyện gì, nụ cười vẫn cứ ôn nhu vô
hại.
Anh cũng cười theo.
“Ủa? Tiểu Quan đâu?” Lão Cao hỏi một tiếng, nhìn dáo dát chung quanh.
“Ừm-” Tiễn Diệp liếc nhìn đồng hồ trên tay lẩm nhẩm chắc cũng sắp về
rồi, sau đó ngẩng đầu nói với anh, “Cậu ta là đồng sự của chúng tôi,
đang trên đường tuần tra, mau trở về thôi.”
Gật gật đầu, Chiến Dã thầm nghĩ ngoài biết trồng củ nấu cơm cũng còn có
người làm việc chính. Vừa nghĩ thế xong ngoài cửa liền vang lên thanh âm lanh lảnh rất nhiệt huyết-
“A~~~ ông nội nó! Hôm nay lại thua bác Lý bên phố Bắc năm mươi đồng, lần sau không qua đó tuần tra nữa, lần nào chơi mạt chược cũng thua, cái
chỗ gì đâu như bị ám!”
Anh cảm thấy giờ phút này chẳng còn muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Ba người nhìn về hướng cửa, quả nhiên cửa bật mở ra, một cậu trai trẻ
tuổi dáng không cao lắm hầm hầm hừ hừ đi đến, khuôn mặt non choẹt mang
vẻ bướng bỉnh lì lợm, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt láo liên như mèo
nhìn bốn phía, trên người dù đang mặc cảnh phục nhưng cúc áo chẳng cài
một cái, lộ ra áo thun bên trong in hình chú ếch Keroro, bên dưới mang
đôi giày thể thao mẫu mới, nếu so với Nguyên Chiến Dã đóng bộ chuẩn mực
thì cậu ta ăn mặc chỉ có thể dùng từ “hoang dã” mà hình dung.
Nguyên Chiến Dã lần đầu tiên thấy có kẻ mặc cảnh phục thành cái dạng này.
“Tiểu Quan, đây là Nguyên cảnh quan hôm nay mới đến.” Lão Cao trước tiến lên giới thiệu.
Chàng trai gọi Tiểu Quan nhìn nhìn anh đánh giá một chút, ánh mắt tràn
ngập hứng thú rất rõ ràng làm cho anh thiếu chút không kiềm chế được. *(chắc muốn quánh người)
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Xin chào, tôi là-”
“Anh là cục trưởng mới đến hả?”
Hả? Anh sững sốt, cục trưởng? Anh hả? Khi nào thì được chức quan to dữ?
“Không tệ nha-” Lại lần nữa đảo tầm mắt lên xuống một vòng trên người
anh, cậu chàng tay đút túi quần hơi hơi ưỡn lưng, “Tôi là Quan Trí, phụ
trách án giết người phóng hỏa cướp bóc cường gian. Mong được chỉ giáo.”
Chiến Dã lịch sự gật đầu một chút, “Tôi là Nguyên Chiến Dã, mong được chỉ giáo.”
“Tốt lắm tốt lắm! Biết nhau cả rồi, có lời gì đợi cơm nước xong rồi
Nguyên cảnh quan- ý không! Bây giờ phải gọi là cục trưởng hén! Cho cục
trưởng nghỉ ngơi trước rồi nói sau!” Lão Cao hai tay dang ra ý bảo mời
ngồi, “Tôi đi lấy củ cải, Tiểu Diệp cậu làm rau trộn nhá!”
Tiễn Diệp gật đầu mỉm cười.
“Ừm– cho hỏi còn những đồng sự khác đâu?” Anh buông hành lý, nhớ đến mà hỏi.
Ba người cùng nhau quay lại nhìn anh.
“Hở? Sao vậy?”
“Đồng sự khác?” Quan Trí trừng mắt nhìn, bật cười, “Không còn ai nữa,
cục cảnh sát trấn Thanh Tuyền này chỉ có ba chúng tôi, bây giờ thêm anh
nữa, là thành bốn!”
Đệt! Nguyên Chiến Dã thầm nghiến răng, có loại cảm giác bị bán đứng.