Có đôi khi, người ta trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Nguyên Chiến Dã lại nổi danh rồi. Trước đó không lâu vì trở thành “tân
sủng” của Nhiếp Phong Vũ mà cả ngục giam đều biết, bây giờ lại cùng
Nhiếp Phong Vũ thành nhân chứng hiện trường giết người mà nổi danh. Từ
sau đêm đó, anh và Chu Chính đều được nổi danh, kết hợp với Nhiếp Phong
Vũ và Saide thế là được bọn tội phạm tù XX tôn thành “Tứ Đại Thiên
Vương”.
Thật ra mà nói anh nổi tiếng chẳng phải vì làm nhân chứng hiện trường,
chẳng qua ở đó có cả Saide và Nhiếp Phong Vũ. Chiến Dã biết chuyện này,
Chu Chính cũng hiểu.
“Ông nội nó! Ông đây xem như “phá giới” rồi!” Chu Chính căm giận bày tỏ
“chí hướng” của hắn, “Vốn định trong này ngoan ngoãn làm nhân vật nhỏ bé đợi ngày ra tù, bây giờ thì hay rồi! Tôi biết đụng phải cái thằng tóc
vàng kia là chả có chuyện gì tốt mà!”
Chiến Dã tặng cho hắn cái liếc xéo: “Sao nữa? Chẳng lẽ anh còn chuyện gì sợ người ta khui ra sao?”
“Suỵt~ nhỏ chút đi!”
________
Ánh sáng chói nhòa cả mắt, anh theo bản năng giơ tay chặn lại.
“Dời đèn chỗ khác đi, tôi chán ghét ánh sáng!”
“Nhóc con mày bày đặt nhiều chuyện hử?” Cảnh ngục rống lên, định giơ tay đánh lên đầu anh thì bị một đường nhìn lãnh liệt chặn lại.
“Dừng tay!” Phòng thẩm vấn tăm tối bỗng có thêm một thanh âm xa lạ.
“Ngục giam trưởng!”
Chiến Dã ngẩng đầu, nương ngọn đèn nhìn thấy Tô Hòa chậm rãi đến gần.
“Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi một mình thẩm vấn hắn.” Tô Hòa bảo cảnh ngục.
Ngay khi cửa được đóng lại, phòng thẩm vấn chỉ còn hai người họ. Tô Hòa
từ tốn đi đến bên cạnh Nguyên Chiến Dạ hạ đèn xuống thấp.
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Hòa ngồi xuống ghế đối diện anh, hai người cứ im im nhìn nhau một hồi, cuối cùng mở miệng đầu tiên vẫn là Tô Hòa.
“Giỏi thật, còn hơn cả
rồi.” Đi đâu cũng gặp án mạng.
Nguyên Chiến Dã khẽ nhíu mi, giương khóe miệng cười châm chọc.
“Vậy cậu chính là lão Mori già chỉ biết hám lợi?” Bám đuôi người ta mà toàn phá án bậy bạ.
“Rốt cục thì có chuyện gì?”
Chiến Dã thở dài, cào cào tóc, “Đang nói chuyện, thi thể rơi cái độp xuống từ trên cây.”
Tô Hòa nhíu mày, “Nói chuyện gì?”
“Cậu quan tâm chúng tôi nói chuyện gì hay là người chết như thế nào?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Cái đệt!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu. Chẳng lẽ nói anh và Nhiếp Phong Vũ đang làm tình.
“Tôi biết cậu không có dính líu đến án mạng, nhưng cũng muốn nhắc cậu
nhớ rõ chức trách của mình, có kẻ luôn miệng rống mình sẽ làm được nhưng thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to thôi.”
“Cậu nói cái gì?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày thành chữ xuyên ( 川 ) nhìn Tô Hòa.
Đan tay vào nhau đặt lên bàn, Tô Hòa có vẻ như bình tĩnh hơn so với lần
trước, hắn nhìn sắc mặt chẳng đẹp đẽ gì mấy của Nguyên Chiến Dã, khẽ
khép mắt nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, trong tù chuyện tuyệt đối
không đơn giản như cậu nghĩ đâu, đừng nghĩ rằng cậu được đặc cách ở đây, dù cậu có làm cảnh sát nhưng nếu liên quan đến mạng người thì cũng phải ngồi tù thôi.”
“Tôi biết tôi đang làm gì không cần cậu quan tâm, người cũng chẳng phải tôi giết cậu nổi điên cái gì?”
“Tôi có nổi điên sao?” Tô Hòa nhướn mi.
Chính vì hắn quá bình tinh mới khiến anh khó chịu, bộ dạng Tô Hòa hiện
giờ như quan trên cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ thất bại đáng thương.
“Vẻ mặt của cậu hiện giờ làm tôi rất chán ghét, thậm chí tôi bắt đầu
hoài niệm cái khuôn mặt trước khi cậu phẫu thuật thẩm mỹ cơ.” Nguyên
Chiến Dã lạnh lùng cười, cuộc trò chuyện trước đó chằng tốt đẹp gì đã
làm “thù hận” giữa cả hai dày thêm một tầng.
“Nguyên Chiến Dã, tôi không có tâm trạng và thời gian nghe cậu nói đùa,
tôi hoàn toàn nghiêm túc. Không chỉ có Nhiếp Phong Vũ, những kẻ bên cạnh cậu đều phiền toái cả. Cậu có biết người chết là ai không? Nhị đương
gia của Thanh Bang, cuối tuần sẽ ra tù, bọn Thanh Bang đang rầm rộ tổ
chức tiệc mừng kia kìa, kết quả lại bị người ta siết cổ rồi quăng xác
lên cây cả đêm. Còn có cái tên Saide kia, cậu chưa từng nghe qua tên hắn phải không? Vào mấy con hẻm tùy tiện vớ đại một thằng bán tin tức chắc
chắn biết hắn, là người thừa kế của Mafia Ý, hắn giết anh họ mình đoat
quyền thừa kế, kết quả lại bỏ mặc, đùa bỡn với toàn giới mafia Ý! Đồng
thời hắn cũng là sát thủ hét giá cao trên trời, hắn giết đại một người
cũng kiếm được mớ tiền gấp mười lương một năm của chúng ta!”
Nguyên Chiến Dã lẳng lặng nghe, nghiêng đầu cười cừoi: “Vậy tôi càng bội phục cậu, nhiều danh nhân đều bị cậu nắm vô tù của mình rồi.”
“Nếu có thể tôi hy vọng bọn chúng đều bị đem đi bắn bỏ!” Tô Hòa nói.
Lại là bầu không khí im lặng nặng nề, Chiến Dã nhìn người đối diện, cuối cùng thở mạnh một hơi: “Nhị đương gia kia chết như thế nào tôi thật
không biết, tôi và Nhiếp Phong Vũ chỉ ở gần đó thôi, mà cũng không phải
là gần lắm nữa nên ngay từ đầu không phát hiện xác chết. Những gì cần
nói tôi đều nói cả rồi, chuyện này tôi bất lực.”
“Tôi tin tưởng cậu, chuyện này không liên quan đên cậu, cậu cũng không
cần nhúng tay, cứ coi như cậu là một phạm nhân bình thường vô tình phát
hiện thi thể, hiện trường còn có những người khác, chỉ cần lời khai của
tất cả giống nhau sẽ không có chuyện gì-”
Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, nghĩ thầm, bọn Nhiếp Phong Vũ chắc
không đem chuyện họ đang làm gì nói rõ ra đâu ha? Trong bốn người thì
anh là da mặt mỏng nhất, kiểu này dám tìm lỗ mà chui!
Nhìn thấy anh sững sờ, Tô Hòa nghĩ nghĩ, có chút chế nhạo hỏi: “Cậu và Nhiếp Phong Vũ tiến triển đến đâu rồi?”
Nguyên Chiến Dã hoàn hồn, cau mày, “Cậu có thể đổi cách hỏi không? Cái gì mà tôi và hắn tiến triển đến đâu?”
“Cậu hiểu ý tôi mà.” Nhún nhún vai nói.
Lại im lặng, Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn tay trái mình, bên dưới tay áo là một sợi dây chuyền quấn quanh tay. Có thứ gì đó sục sôi lên trong
lòng anh, anh nhận thấy tứ chi toàn thân bất chợt lạnh cóng, anh muốn
cẩn thận suy nghĩ, nhưng trong đầu đều tràn ngập những hình ảnh vụn vỡ,
tiếng thở dốc như văng vẳng bên tai, quen thuộc mà xa lạ.
Cần phải ra quyết định, trước mắt-
“Tôi sẽ lấy được tín nhiệm của hắn.” Cuối cùng, anh nói.
Tô Hòa mặt lạnh nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ấy. Cuối cùng Tô Hòa gật đầu
“Chuyện ấy là cần thiết, nhưng không phải tất yếu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ người cậu nên tin tưởng nhất là ai.”
Nguyên Chiến Dã không nói gì. Tô Hòa đứng lên, hỏi: “Bọn Nhiếp Phong Vũ
cũng sắp ra rồi, cậu muốn ra ngay bây giờ hay đợi một chút.”
“Đợi chút đi.”
“Ừm.” Tô Hòa gật đầu, “Tôi sẽ nói với họ.”
“Nhiếp Phong Vũ sẽ ra tù sớm là thật sao?”
Tô Hòa sửng sốt, gật gật đầu. “Phải, vốn dĩ là năm tháng giờ giảm còn hai tháng.”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu, mày nhíu chặt hơn.
Tô Hòa nhìn anh một chốc, cuối cùng thở dài nói đừng miễn cưỡng rồi xoay người bước ra.
“Nè!”
Đến cửa Tô Hòa bị anh gọi lại, hắn quay đầu nhìn anh.
“Cho tôi chén cà phê.”
“Tôi sẽ gọi người đem cho cậu.” Tô Hòa mở cửa, bên ngoài vang lên tiếng Saide.
“Thật đáng giận! Ta nói một đống vậy mà đến chén cà phê cũng không cho là sao!”
“Nhìn mặt ngươi cũng biết chả phải thứ tốt lành gì, có ngu mới cho ngươi cà phê-” Là Chu Chính, giọng nói vọng qua khe cửa.
“Nhìn ta sao không ra thứ tốt? Hử? Ngươi nói thử coi! Ngươi cũng nên ra
ngoài mà tìm hiểu thanh danh của ta đi, ai mà không biết Saide ta đây.
Phải nói là “tiếng thơm gần xa”!
“Ta phi! Là “tiếng hôi nồng nặc” đó!” Thanh âm càng ngày càng gần.
“Nếu không phải đang trong tù ta con mẹ nó một phát bắn chết ngươi!
Honey à cưng phân xử đi, nói xem thanh danh của anh thế nào?”
Nguyên Chiến Dã đang cúi đầu hơi ngẩng lên, nhưng không nghe thấy hắn nói gì.
“A! Chào ngục giam trưởng!” Chu Chính nghiêm chỉnh kêu một tiếng. Nguyên Chiến Dã trong lòng nguýt một cái khinh bỉ.
“Đệt mợ! Thằng vuốt mông ngựa!” Saide lên tiếng mắng.
Chiến Dã lần đầu tiên cảm thấy tên ngoại quốc này nói được một câu ra hồn, anh đồng ý.
“Ngục giam trưởng đại nhân, cấp dưới của ngài thái độ phục vụ không được tốt cho lắm! Tôi hợp tác nộp khẩu cung như vậy mà cả chén nước cũng
không cho.”
“Các người đến nộp khẩu cung chứ không phải đến uống trà làm khách đâu.” Giọng Tô Hòa lạnh nhạt.
“Tôi cũng không phải chưa từng uống trà ở ngục giam nha, ngài đi mà hỏi
nhà tù trên toàn thế giới xem có cái nào tôi chưa từng ghé qua.”
Chiến Dã thực phục hắn! Chuyện này mà cũng lấy ra khoe mẽ được!
“Cậu ấy đâu?”
Nhẹ nhàng một câu, Chiên Dã đột ngột ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Cửa bị
khép hờ chỉ chừa một khe nhỏ, không thể nhìn được tình huống bên ngoài.
Ngoài cửa vang lên tiếng cười của Tô Hòa, sau đó là tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng-
Căn phòng trở về yên lặng vốn có. Anh khép mắt trầm mình vào bóng tối.
Đưa tay chạm nhẹ vào vòng cổ quấn trên tay, thời gian như đóng băng,
nhiệt độ cơ thể anh cũng không làm nó nóng lên được. Rét lạnh, tựa như
ánh mắt Nhiếp Phong Vũ.
Trống vắng, anh cứ chìm vào thế giới của riêng mình hết năm phút đồng hồ.
——-
Quay về 419, Chiến Dã cùng Chu Chính đã thành “anh hùng”.
“Nhóc con, nhìn không ra nha!” Trọc vỗ vai Nguyên Chiến Dã, cười khoe
hết hàm răng. Nguyên Chiến Dã không rõ, anh rốt cục đã làm gì để được
đối đãi thế này? Người cũng có phải anh giết chứ…
“Lại đây lại đây! Kể tao nghe coi chuyện ra làm sao? Bọn mày làm sao mà
chung hội với Saide và Nhiếp Phong Vũ thế kia!” Sẹo ngồi trên giường
ngoắc ngoắc họ qua.
Mọi người đối với chuyện có người chết thực sự không mấy hứng thú, nói cách khác là riết thành quen rồi.
Chu Chính đặt mông lên ghế buồn bực nói: “Đại ca anh có thể đổi cách nói khác được không? Cái gì là chung hội? Em nào có bám chân bọn họ bao
giờ!”
Chiến Dã còn chưa kịp mở lời Trọc đã đi trước một bước,
“Không nói tới cái mặt mày, nội cái miệng thối của mày cũng đủ làm người ta chướng mắt! Vẫn là A Chiến lợi hại! Thằng Nhiếp kia thật có mắt! Hừ! Thằng đĩ điếm cũng không biết lấy gương soi lại mình xem, ra cái giống
gì!” Nói xong lại khoái trá vỗ vỗ Chiến Dã, lực tay mạnh làm anh hơi
nhoài người tới trước.
Bấy giờ anh mới nhận ra sự hiện diện của Trần Tích. Cậu lẳng lặng thu
mình vào góc giường ôm chăn, anh nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, vết
đỏ khắp nơi kéo đến tận cổ, cũng đủ hiểu tinhg trạng thân thể cậu như
thế nào rồi.
Mặt cậu bơ phờ không cảm xúc, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự dán chặt
vào nền đất, như thể không nghe không thấy thứ gì người nào cả.
Lòng anh cảm thấy không dễ chịu. Từ ngày Trần Tích bị Nhiếp Phong Vũ
quẳng đi, vui mừng nhất chính là Trọc, cục tức lúc trước rốt cục cũng
trôi, chưa kể còn có thêm chuyện mà bắt nạt Trần Tích nữa, ở 419 là như
thế, ra ngoài cũng vậy. Trước kia có Nhiếp Phong Vũ hoặc Trương Gia
Dương bảo bọc cậu ta, không ai dám động đến một sợi lông, bây giờ mất
hết thảy tất cả chỗ dựa, trở thành “hàng quá hạn sử dụng” lần lượt bị
đàn ông có hứng thú trao tay nhau mà phát tiết.
Món đồ chơi bị vứt bỏ, so với người bình thường còn không bằng.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy mình may mắn. Nếu số phận anh cũng như Trần Tích, có lẽ cũng có một ngày anh bị hắn vứt bỏ…
“A Chiến lại đây coi! Có mấy thằng nhóc mang đồ tới hiếu kính chúng ta
này! Lại đây ăn!” Trọc kêu lớn. Chu Chính đã bắt đầu cạp trái táo thứ
hai. Táo chín đỏ mộng, bên ngoài đi đâu cũng thấy quá đỗi bình thường,
bây giờ lại thấy chúng đáng yêu đến lạ.
Nguyên Chiến Dã cầm trái táo to nhất, không quan tâm ánh mắt mọi người cứ thế mà đi đến giường Trần Tích, ngồi xổm xuống.
“Cho này.” Vươn tay đưa trái táo đến trước mặt cậu.
Cậu không nhúc nhích. Nguyên Chiên Dã vẫn duy trì tư thế bất động. Không biết qua bao lâu, Trần Tích rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi
mắt mờ đục.
Hy vọng vẻ mặt hiện tại của mình không đến nổi “bi thương”. Anh không
muốn Trần Tích nghĩ anh đang “bố thí” cho cậu, anh chỉ là đồng cảm thôi.
“Ăn đi.” Anh cười thật tươi.
Trần Tích lăm lăm nhìn anh như muốn tìm ra cái gì đó. Cuối cùng hơi hé
miệng. Nguyên Chiến Dã nghĩ chắc cậu muốn anh đút cho, trong lòng vui
sướng, đưa táo lên miệng cậu-
“A!” nhíu mi, anh khẽ kêu lên một tiếng.
Trần Tích cắn anh. Ngón trỏ bị hung hăng cắn, đau đớn nơi đầu ngón tay
nháy mắt lan truyền khắp các dây thần kinh, vài giây đồng hồ trôi qua,
anh vẫn không giãy dụa, tùy ý cậu muốn cắn chết anh cũng được, giống như muốn cậu mang nổi hận bùng hết ra.
Anh không biết, không biết vì sao mình không phản kháng. Chỉ cảm thấy
đây là việc anh nên làm, là anh thiếu nợ cậu ấy, nhiều lắm! Như vậy vẫn
chưa đủ, tựa hồ như có chuyện gì đó anh cần phải thừa nhận…
“Fuck! Thằng đĩ chó mày làm gì đó!” Sau tiếng gầm rú là tiếng bạt tai
đánh chát. Trọc giơ tay đánh mạnh làm đầu Trần Tích ngả sang một bên,
tay anh lúc này mới được thả ra.
“A Chiến cậu không sao chứ? Mắc gì lại để nó cắn cậu hả?” Chu Chính cùng những người khác đều bu đến, Chiến Dã muốn rụt tay thì phát hiện tay đã không điều khiển được nữa, trái táo đỏ máu rơi xuống đất “bộp” một
tiếng.
“Cậu sao thế? Đầu óc hư hỏng cả rồi sao? Mẹ kiếp!” Chu Chính chẳng biết
từ đâu moi ra được miếng bông trắng tinh bao miệng vết thương lại, “Đi
bác sĩ đi! Cần châm cứu không?”
“Không sao đâu, băng lại thì tốt rồi.” Chiến Dã nhìn ngón tay thẫm máu, từng đợt co rút đau đớn.
“Mẹ nó thằng đĩ mày muốn tìm người thụt lắm hả? Người ta có lòng tốt cho mày ăn con mẹ mày dám lấy oán trả ơn!” Trọc giơ tay lên định đánh cậu
lần nữa, đối phương bị đánh khi nãy ngã sấp lên giường không nhúc nhích.
“Bỏ đi! Không có chuyện gì đâu.” Nguyên Chiến Dã kéo Trọc lại, dùng bàn tay còn lành lặn.
“Nhưng mà-” Trọc vẫn do dự.
“Quên đi Trọc! A Chiến nó nói không có gì rồi, đừng động thằng đó nữa.”
Sẹo cũng mở lời, Trọc lúc này mới bực dọc hạ tay xuống. “Khỉ đột, lấy
thuốc bôi vết thương lại đây.” Khỉ đột vẫn yên lặng như thế bắt đầu lục
tung giường mình lên tìm.
Anh ngó Trần Tích một cái, không nói gì nữa, quay về chỗ ngồi, chuyện cứ thế mà cho qua. Nhưng vết thương vẫn hoài rỉ máu.
“Cậu thấy không nghiêm trọng sao? Vẫn là nên đi phòng y tế xem sao! Máu
ra nhiều như này đủ một lần đi hiến máu đó!” Chu Chính vẫn đang nghiên
cứu vết thương của anh.
“Không cần, tôi biết không sao mà. Bị thương ngoài da thôi.” Nguyên
Chiến Dã đã nói thế mọi người không ý kiến gì nữa. Lát sau Chu Chính nói thật không biết hai người các cậu ai đang tự chuốc lấy khổ vể mình nữa.
Tối đến sau khi đèn đã tắt hết, anh nằm đó không ngủ được. Ngón tay âm ỉ đau, chuyện này không thể phủ nhận. Nhưng anh biết dù vết thương không
đau anh cũng chẳng thể ngủ. Nghiêng người quay mặt vào tường, anh lấy ra sợi dây chuyền của Nhiếp Phong Vũ, hoa bách hợp lóng lánh sáng lên sắc
bạc lạnh lẽo.
Thứ này- anh nheo mắt suy nghĩ, sao khi nãy không giao nộp cho Tô Hòa.
Nó cũng không hẳn là thứ bọn họ muốn tìm, nhưng nếu có liên quan đến
Nhiếp Phong Vũ tất cả đều đáng ngờ. Mặc dù anh không nghĩ Nhiếp Phong Vũ sẽ giao cho anh giữ thứ quan trọng như thế đâu, nhưng anh cũng có hiểu
rõ Nhiếp Phong Vũ đâu chứ?
Ờ- nói tóm lại, anh chẳng qua không muốn giao thứ này cho củ khoai tây đó thôi! Không thích!
Nói chứ, cái này có phải là thứ anh đang tìm không? Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, ngồi dậy cầm sợi dây nhìn nhìn, sau cùng hé miệng dùng phương thức kiểm nghiệm nguyên thủy- cắn!
Ừm! Cứng lắm, đúng là vàng nguyên chất- ui da! Ê răng. Há miệng ra liếm
liếm răng, xác định không có cái nào bị mẻ, anh lại cẩn thận nhét dây
chuyền xuống gối nằm, lại ngồi thừ ra một lúc, vừa chuẩn bị nằm xuống,
quay người sang, trong bóng đêm, luồng sáng mờ ảo dọa anh giật nảy, từ
phía giường Chu Chính hắt sang, nhìn kĩ thì thấy hàm răng hắn đang nhe
ra hết cỡ.
Chiến Dã mặt không đổi sắc tức tốc nhảy xuống giường, đi về phía giường
Chu Chính nắm đầu hắn quăng xuống đất, dùng món nghề đánh cướp trước
bịch mồm hắn lại sau đó liên tục ra đòn không nghỉ, quyền nào quyền nấy
dộng thẳng vô mấy chỗ yếu hiểm.
Đáng đời nhà ngươi tối ngày nhìn lén ta! Ta nói hèn gì gần đây cứ gặp ác mộng mãi, hóa ra là bị đường nhìn đáng khinh của bây làm hại!
“Ưm ưm ưm!” Bị bịch miệng Chu Chính chỉ có thể kêu rên ư ử đầy thảm
thiết, cuối cùng cũng được anh buông tha quẳng trở về giường,
“Phát tiết” xong trong người thấy dễ chịu hẳn. Anh quay về giường nằm
xuống xoay qua xoay lại, tìm tư thế thoải mái nhất không mỏi tay rồi
chuẩn bị ngủ. Nhưng nằm một hồi lại sực nhớ ra hình như anh quên cái gì
đó, càng nghĩ càng thấy lạ lùng, cho đến khi cơ mê ngủ dần đánh gục anh
thì…
Hôm nay anh và Nhiếp Phong Vũ “làm”!
Nghĩ đến đây anh bừng tỉnh hẳn như bị đồng hồ báo thức réo gọi. Làm rồi! Anh và Nhiếp Phong Vũ- mặc dù chỉ mới đi được nửa đường, nhưng vẫn xem
như đã làm rồi.
Ực… mẹ nó! Chiến Dã muốn mắng người, đồng thời hối hận vừa rồi không đánh nặng tay thêm nữa.
Sao thế này- thật sự đã đến nước này rồi sao? Càng làm anh buồn bực hơn
nữa, là anh tựa hồ như không bài xích. Phải! Ít nhất là không khó chấp
nhân như anh nghĩ. Coi như lâu không phát tiết cũng là một nguyên nhân
đi, còn nguyên nhân khác… là ở chỗ Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã không thể không thừa nhận Nhiếp Phong Vũ lúc ân ái thực quá xá gợi cảm- không thể hình dung được. Khuôn mặt kia, còn có giọng nói nhẹ nhàng dịu êm…
Đệt! Anh lại muốn đánh người.
“Tai họa! Hắn đúng là tai họa mà!”
Nửa đêm, một bóng người lặng lẽ bước xuống giường đi đến bên Trần Tích.
Đứng đầu giường cậu lẳng lặng nhìn một hồi lâu, cuối cùng vươn tay khẽ
vuốt ve lên mặt cậu.
“Ưm-” Người nằm trên giường khẽ rên lên, bóng người vội vàng rụt tay về, không biết là làm cậu tỉnh hay làm cậu đau nữa.
Rất lâu sau, người nọ lên tiếng thở dài thườn thượt. Trong bóng đêm nghe thật rõ ràng.
Đêm tĩnh lặng, và sâu hun hút. Sâu đến nổi không ai phát hiện người nằm trên giường mở mắt tự khi nào, long lanh như lục lạc.
Hôm sau giờ tập thể dục sáng, Chiến Dã và Chu Chính cùng nhau hưởng thụ
sự nổi danh. Trên sân tập thỉnh thoảng có vài người chỉ trỏ họ, cơ hồ
mỗi thằng đều dòm ngó họ hơn hai lần. Chiến Dã lại thấy chẳng có gì, Chu Chính thì không tốt tính được vậy.
“Nhìn cái gì! Chưa thấy thằng nào đẹp trai như ông mày hả? Có muốn tao
kí tên lưu niệm luôn không?” Hắn rống to, cảnh ngục cũng hùa theo hắn.
“5438 ngươi hét ầm ĩ gì đó? Lo chạy đi!”
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Chu Chính mặt hầm hầm khó chịu bày hết trên mặt.
Chiến Dã hẩy khuỷu tay hắn một cái. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Gì thế? Ăn thuốc nổ?”
“Tôi không thích bị nhìn chằm chằm như thế! Mẹ nó! Có phải tinh tinh trong vườn thú đâu!”
“Ừm!” Anh gật đầu, “Đúng đó! Anh so với tinh tinh đẹp hơn chút.”
Chu Chính mắng anh một câu, hai người chạy theo đội hình rẽ sang đường khác.
“Đêm qua nằm mộng nguyên đêm, toàn gặp cái thằng Ý tóc vàng kia! Mẹ nó!
Miệng thối còn hơn… còn hơn miệng tôi nữa! Thật sự là thiếu bị làm đâm
ra ngứa nà!”
“Ờ!” Anh gật đầu tán thành.
“Cậu nói thử muốn trả thù mấy thằng thiếu bị đè thì cách nào là tốt nhất?” Chu Chính cau mày hỏi.
Anh không do dự suy nghĩ, tuồn đại một câu: “Cưỡng hắn là được chứ gì.”
“A?” Chu Chính ngu người.
“Hừ!” Nguyên Chiến Dã nhìn thẳng phía trước cười cười: “Đùa thôi! Dáng người anh mà muốn đè hắn coi bộ khó à.”
“Khó khăn cách mấy vẫn có thể vượt qua.”
“Hả?” Đến phiên anh mặt ngu ra, quay đầu nhìn Chu Chính đang hết sức
chuyên tâm, tựa hồ đang cân nhắc đề nghị khi nãy của anh dữ dội.
“Ê nè! Không phải chứ?” Nguyên Chiến Dã không dám tin, thằng cu này “đói khát” tới độ này rồi ư? Nói đùa thôi mà đừng tưởng thật a!”
“Không đâu!” Chu Chính giơ tay lên ngăn anh lại, âm hiểm cười cừoi, “Cậu không nói tôi còn không nghĩ tới, thằng tóc vàng lúc nào mũi cũng hếch
lên trời nếu bị người khác cưỡng, khẳng định sẽ tức đến sống không bằng
chết, bị tra tấn hành hạ đủ mọi phương pháp đến chết đi sống lại, há há
há há~” Nói xong cười một tràng khí thế méo cả mặt luôn. Anh nhìn mà hãi hùng.
“Anh suy nghĩ lại đi nha! Người ta là trùm sỏ Mafia, tương lai anh được thả ra bộ không sợ chết hả?”
“Sợ gì! Thằng đó có danh bộ tôi không có tiếng chắc, ra ngoài rồi mỗi
năm ở một nơi tôi không tin hắn còn tìm ra!” Chu Chính tự tin nói.
Chiến Dã cảm thấy kế hoạch này Chu Chính đã nói là làm. Trời ơi! Anh rốt cục đã nói gì thế này?
“Anh thật nghĩ kĩ lắm rồi sao? Không phải anh không hứng thú với đàn ông sao? Saide ngầu thế anh ra tay được hả? Nhỡ đâu toàn thân hắn đầy lông
lởm chởm thì sao? Nhìn ghê chết được nhỉ?”
Chu Chính lại đổi sang cái cười dâm đảng.
“Không sao! Cơ thể hắn tôi có thể làm như không thấy, nếu đầy lông thì
lông chỗ nào tôi cạo chỗ đó, đặc biệt lông ở vùng dưới thì…”
Xong rồi! Thằng này nó điên rồi! Chiến Dã mấp máy khóe miệng, nghĩ thầm, còn tiếp tục như vậy dám anh cũng điên theo nảy sinh ý niệm cưỡng Nhiếp Phong Vũ luôn.
“Đi ăn luôn hay đi rửa mặt chút?” Chạy xong Chu Chính hỏi.
“Rửa mặt đi!” Anh chùi chùi mồ hôi trên mặt, trời càng ngày càng nóng.
“Đại ca bọn em đi rửa mặt cái nha.”
Sẹo gật đầu, cùng Khỉ Đột đi căn-tin. Anh dòm dòm xung quanh, không thấy Trọc đâu.
“Trọc không có đây đâu, chạy xong liền đi rồi.” Chu Chính nói anh biết.
“Đi đâu?”
Chu Chính nghiêng đầu nhìn anh cười cười :”Cậu đoán coi?”
Chiến Dã hiểu rồi, nhếch môi lên cười nhẹ, nhìn Chu Chính ý tứ hôm qua bây còn thức hả.
“Hề hề!” Chu Chính cũng cười cười: bị cậu đánh mà vùng dưới hưng phấn cả đêm thì ngủ thế quái nào được!
Hai người cứ trao đổi bằng mắt như thế.
“Hai thằng bây, thằng nào là Nguyên Chiến Dã?”
Câu này nghe quen quá. Chu Chính theo bản năng ngó lên trời, Chiến Dã
quay đầu nhìn kẻ từ đâu xuất hiện nói: “Là tôi.” Mặc dù vẫn làm mặt tỉnh nhưng trong lòng thì kinh ngạc, vì người trước mắt vốn chẳng có dính
dáng gì đến anh- Trương Gia Dương.
Trương Gia Dương đi một mình, miệng ngậm điếu thuốc, mớ tóc dài vén sang một bên tụm trên vai, nhìn tổng thể thì đúng hình mẫu thiếu niên sa
đọa, lại có thêm phần ngỗ ngược và tàn bạo.
Đây là lần đầu tiên anh đánh giá Trương Gia Dương ở vị trí gần đến vậy,
cảm giác duy nhất chính là: nếu ở trường cảnh sát anh đã sớm lấy kéo ra
tỉa gọn mớ tóc lằng nhằng kia rồi! Nhưng mà đầu cổ thế này cũng có được
vào trường cảnh sát đâu nhỉ.
Anh đánh giá Trương Gia Dương thì đối phương cũng đồng thời đánh giá
anh, hơn nữa mắt còn nhìn trực diện rõ ràng. Nhìn từ trên xuống dưới
đánh giá anh vài lần xong, Trương Gia Dương cười cười, điếu thuốc vẫn
ngậm trong miệng.
“Không tồi, so với thằng cũ thì tốt hơn nhiều. Mắt Nhiếp cũng lên level quá chứ-“
Nguyên Chiến Dã theo trực giác mà biết được: người này tới để trả thù.