Tôi đã nghĩ tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm sẽ không bao giờ có thể dính líu đến nhau nếu như ngày đó nàng không khóc lóc đến tìm tôi. Tôi thật sự nghĩ
chung tôi sẽ cứ lúng túng với nhau như thế đến khi sượt qua cuộc sống
trung học.
Tôi nhớ tới ngày đó nàng khóc đến con mắt thũng thũng, tôi cảm thấy
rất khiếp sợ, bởi vì Từ Nhiễm Nhiễm ở trong mắt chúng tôi là một liệt
nữ, lúc nào cũng mạnh mẽ. Lúc tôi từ chối nàng cũng không biểu hiện thất thố như thế, bây giờ lại một bộ nước mắt như mưa, kể cả hài từ nhìn
thấy còn thấy thương cảm, huống gì tôi còn nợ nàng một ân huệ chứ.
Không ngờ nàng khóc lại vì Lý Tam Hỷ , Lý Tam Hỷ đi khắp nơi nói nàng
không phải xử nữ, đối với một người con gái, chuyện này không thể chấp
nhận được. Nhưng tôi vẫn nén giận, lòng tôi dao động, tôi nghĩ nếu tôi
nói ra, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Buổi trưa tôin học, tôi gọi Lý Tam Hỷ ở lại, đã từ lâu tôi chưa hề chủ
động bắt chuyện với hắn, Lý Tam Hỷ mặt mày rạng rỡ hẳn lên, tôi nói tôi
có chuyện hỏi hắn, hắn cao hứng mà xoa xoa tay, cúi đầu khom lưng vội
vàng thu dọn đồ đạc như sợ một giây sau tôi sẽ thay đổi chủ ý.
Tại khắc ấy mà tôi đột nhiên lại mềm lòng, tôi đã chuẩn bị trước những
câu uy hiếp, những đe dọa để nói với hắn. Nhưng bây giờ tôi thấy nó cực
kỳ hèn hạ, tôi trốn tránh, tôi chỉ kịp nói với hắn chiều đến sớm một
chút rồi tôi chạy trối chết. Tôi biết buổi chiều nhất định sẽ nhìn thấy
hắn gào khóc, nhất định sẽ làm không khí sôi sùng sục, nhưng tôi nợ Từ
Nhiễm Nhiễm, tôi không thể để nàng chịu oan ức như thế.
“Xin cậu sau này đừng tiếp tục bắt nạt Từ Nhiễm Nhiễm, nàng là bạn gái của tôi.”
Tôi thấy Lý Tam Hỷ thân thể đột nhiên run rẩy một hồi, thế nhưng cười
run rẩy.”Cậu thật ngu xuẩn, lừa người làm sao có thể dùng phương pháp
lần trước được chứ, cậu là yêu thích tôi.”
chán ghét việc hắn đang cố tình gây sự, tôi lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nói cho cậu biết, tôi hiện tại yêu nàng , cậu có nghe không? Đừng tiếp tục dằn vặt vớ vẩn như thế . Coi như tôi cầu cậu ! Coi như trước đây là tôi cùng cậu cùng chơi một trò chơi đi!”
Nhìn hắn vẫn là không tin, tôi lại trắng trợn nhuộm trắng thành đen nói
tôi yêu nàng nhiều bao nhiêu, nói nàng tốt với tôi bao nhiêu, nói nàng
có bao nhiêu đáng yêu, tôi thấy Lý Tam Hỷ càng ngày càng loạn.
“Không không, không thể, cậu sẽ gặp báo ứng, Ngọc hoàng đại đế sẽ đem
cậu băm thành tám mảnh, cậu sẽ bị bò cạp đầu độc, các cậu…chuyện này….
gian phu phụ.”
Tôi không nói gì, nhìn hắn lại bắt đầu nói năng lộn xộn, bộ dáng giống
như gần té xỉu, nói liên miên cằn nhằn không dứt, sau đó xoay người run
rẩy rời đi. một khắc đó tôi rất không mặt mũi thừa nhận trong lòng tôi
lại khó chịu, tôi thương hại hắn, mãi đến khi hắn đã về phòng học, tôi
mới di chuyển được bước chân.
Khi tôi lúc ngẩng đầu, tôi mới phát hiện lớp cán bộ cùng toàn thể bạn
học đều ở bên ngoài, hướng về phía tôi chạy đến, đầu đàn chạy đến đầu
tiên hướng tôi thở ra một cái, rồi nói “Ngải Tử Hàm, cậu mau đi nhìn Lý
Tam Hỷ đi thôi! Hắn, hắn đem lớp chúng tôi thành nơi để đồ cũ rồi, bàn
ghế lật lung bay hết cả, tiết học sau là tiết của chủ nhiệm a!”
�
Tôi vừa nghe vừa vội vàng cùng nàng chạy vào trong lớp, bạn học đều
đang sắp xếp bàn ghế mà Lý Tam Hỷ đang ở góc tường một bên va một bên
gào khóc.
Tôi đi tới trước mặt hắn muốn đỡ hắn lên, ai biết hắn nhìn vào tôi, tàn
bạo nói một câu: “Lăn con mẹ nó đi! Cậu cũng xứng?” tất cả sự thương hại của tôi lúc đó biến mất sạch, xuất phát từ lý trí mà tôi cũng không
cùng với hắn ầm ĩ. Tôi quay trở về cùng bạn dọn dẹp, có người vỗ vỗ vai
tôi, tôi cũng chỉ quay lại cười cười, bảo không có việc gì.
Thầy Ngưu cũng vừa vào lớp “Đứng lên!” Theo một tiếng hiệu lệnh, hết
thảy bạn học đều đồng loạt đứng lên. Sau đó Thầy Ngưu gật đầu một cái,
hết thảy bạn học vừa đồng loạt ngồi xuống, ngoại trừ Lý Tam Hỷ còn đứng
nghiêm. Tôi thấy thế kéo kéo hắn, nhưng cũng chả xê dịch tí nào.
Thầy Ngưu cười hỏi Lý Tam Hỷ: “Lý Tam Hỷ, cậu vì sao không ngồi?” Bạn
học cả lớp trăm miệng một lời nói hắn buồn ngủ, một khắc đó tôi thật sự
rất cảm động, không nghĩ tới nhiều bạn học như vậy đều che chở tôi.
“Không hỏi các cậu, tôi hỏi Lý Tam Hỷ, Lý Tam Hỷ, cậu vì sao muốn đứng?”
Lý Tam Hỷ giật giật khóe miệng. Sau đó mở miệng như một trận tuyết lở mà bắt đầu gào khóc: “Thầy a, ô ô, tôi cùng cậu nói, tôi có một số chuyện
riêng tư muốn cùng cậu tâm sự a.”
Thầy Ngưu nhìn nhìn Lý Tam Hỷ sau đó lại quay sang tôi, đại khái cũng
hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng phấn khởi mà nói: “Quá tốt rồi, đã lâu
không có cùng bạn học tâm sự , bây giờ lại có người chịu tâm sự chuyện
riêng tư với tôi, tí gặp sau rồi chúng tôi nói chuyện.” Sau đó thầy
nguyên tiết giảng giải bài thực sự sinh động.