Vào thời điểm học trung học tôi vẫn cho rằng tôi là một người rất khiêm
tốn, mỗi khi họ nhìn tôi cười họ đều gọi tôi là anh chàng đẹp trai, thời điểm cuối cùng của tôi vẫn luôn hướng về mọi người đang lo lắng nói:
“Khiêm tốn! Khiêm tốn!”
Tôi cho rằng tôi khiêm tốn nhất chính là tình cảm của tôi, tôi thật sự
không nhớ rõ chính mình có tri kỷ hay bạn bè hay không, những người bên
cạnh tôi thay đổi từng nhóm từng nhóm môt, tôi xem bọn họ đều giống
nhau. Nếu quan hệ tốt thì tôi sẽ làm anh em, nếu tôi thấy không tốt thì
tôi sẽ tự động giải tán. Tôi không thích đánh nhau chỉ vì tranh dành một món đồ, tôi cảm thấy như thế là tự hủy hoại hình tượng, tuy rằng tôi
cũng không thể đánh được người khác.
Mọi người xung quanh tôi thường nói tôi có bộ mặt giống cương thi, trên
mặt cả đời cũng không động đậy, không có kinh hỉ, không có bi thương, u
buồn hay suốt ruột, tất cả biểu cảm của tôi chỉ có một bộ mặt, người ta
còn nói khuôn mặt tôi còn không bằng cái mặt nạ, mặt nạ mang lên người
còn nghiêng, mặt tôi nếu không cần thì thực sự nên phá bỏ.
Đương nhiên, tất cả những lời nói kia đều là nam sinh nói về tôi, các cô gái thì luôn thích khuôn mặt này, khi đó, còn lưu hành mọt danh từ, các cô ấy đều gọi tôi là “COOL” !
Tôi không thể nhớ rõ từ lúc nào thì tôi liền thay đổi, khuôn mặt của tôi đã xuất hiện muôn màu muôn vẻ. Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là từ học kỳ 2
năm ấy.
Ngày đó, ánh mặt trời tươi sáng, gió nhẹ làm mái tóc tôi bay bay nhẹ
nhàng, cành liễu bên ngoài đung đưa theo gió, nhẹ mà uốn lượn như cành
trên cánh tay của Quan Thế Âm.
Tôi cầm cái chổi rơm đi xuống dưới lầu trực nhật, người làm việc luôn
khiêm tốn như tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào người khác. Đương nhiên,
phải trừ mấy người lãnh đạo trường, tôi còn phải trừ cho bọn họ chút mặt mũi.
Đến chỗ phân công của tôi, tôi gần như thoải mái mà nghiêm túc quét, bên cạnh truyền đến từng trận cười như gà mẹ đẻ trứng, tôi vẫn bình thường
mà làm công việc của mình.
Sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, từ gà mẹ đẻ trứng đến súng máy bắn
phá, cuối cùng lại đến âm thanh xuất phát từ tận cổ họng. Tôi thực sự
không chịu được liền ngẩng đầu liếc mắt một cái. Bắt đầu từ giây phút
đó, cuộc đời tôi đã trở thành bi kịch.
Trước mắt tôi là một người, bởi vì hình thể của hắn đứng bên lan can nên chỉ thấy đó là một người con trai, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Tôi không muốn cuộc đời của tôi giống như bọn họ, dung tục, ngoại trừ dành bộ não tập trung cho học tập thì nửa còn lại
đều sợ thiên hạ bất loạn mà luôn muốn xem trò vui. Vì lẽ đó, tôi chỉ
đứng sau cây liễu mà nhìn hắn.
Tướng mạo người này thật sự rất hiếm thấy ở thế kỷ 21, tôi thấy hắn
căn bản là chưa tiến hóa. Nếu như lúc các thầy cô tiểu học dạy cho học
sinh bài người tối cổ, chỉ cần mời hắn đứng trên bục giảng, tôi nghĩ dù
thầy cô chẳng cần nói nhiều thì các bé cũng sẽ nhớ rõ mồn một các đặc
điểm của họ.
Hắn đang ôm trong tay một cái thùng rác to lớn, dính sát vào người nhìn
rất ư thân thiết, lại còn đang há to cái miệng cũng không biết là đang
nhìn ai cười, trong miệng cứ lẩm bẩm to nhỏ. Xung quanh hắn căn bản
không có người, cũng không biết nói với ai nữa.
Đúng lúc này, một vị lão đệ to con lại gần, một cước đá bay cái thùng
rác trên tay, tất cả rác rưởi bên trong đều bay tứ tung, như tán hoa lúc tiên nữ bay xuống rơi xuống quanh hắn, có túi mì ăn liền, vụn bánh mì,
khăn giấy, thậm chí còn có cả một bọc BVS…… không khí lập tức ngưng trệ, bên cạnh tràn ra tiếng cười nhợt nhạt cùng với một người mặt mày tái
nhợt.
Tôi vẫn đang chờ mong hắn phát hỏa, sẽ quăng cái thùng rác hay là ngồi
ôm thùng rác khóc sướt mướt? Tôi chờ gần 10 phút, có lẽ trường hợp thứ 2 có vẻ khả thi hơn.
Nhưng mà tôi sai rồi, hắn rất yên tĩnh ở nơi đó tìm kiếm, bên cạnh có
cái chổi rơm và một cái hốt rác chờ hắn đến lấy, thế nhưng hắn chỉ dùng
tay, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh, bốn mảnh, năm mảnh, sáu mảnh, bảy
mảnh, tám mảnh…… cuối cùng hắn nhặt mọi thứ, ôm thùng rác lên, vẫn nhếch nhếch miệng rộng mà đi về phía trước, miệng lẩm bẩm.
Đang lúc hắn đang định đi, vị học đệ kia lại đến, dơ chân ra quét một
cái, thùng rác lại bay ra, tất cả rác rưởi bên trong đều bay tứ tung,
như tán hoa lúc tiên nữ bay xuống rơi xung quanh hắn, có túi mì ăn liền, vụn bánh mì, khăn giấy, thậm chí còn có cả một bọc BVS…… không khí lập
tức ngưng trệ, bên cạnh là tràn ra tiếng cười nhợt nhạt cùng với một
người mặt mày tái nhợt.
Lần này có lẽ sẽ thú vị , tôi xem rất hăng hái, nhưng mà sự thực chứng
minh cũng chẳng có gì hay ho, hắn vẫn yên tĩnh ở nơi đó, bên cạnh có cái chổi rơm và một cái hốt rác chờ hắn đến lấy, thế nhưng hắn chỉ dùng
tay, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh, bốn mảnh, năm mảnh, sáu mảnh, bảy
mảnh, tám mảnh……
Quá trình này duy trì bao lâu tôi không rõ ràng, tôi chỉ biết là tôi đã
đứng nửa giờ, cuối cùng tôi phát hiện tôi không cần phải trực nhật , bởi vì hắn đã đem địa bàn của tôi nhặt sạch sẽ.
Khi đó trong lòng tôi có một loại cảm giác, thế nhưng tôi không có cách
nào miêu tả nó như thế nào. Tôi rất đồng tình với hắn, đặc biệt khi thấy xung quanh một đám người nhếch miệng rộng cười cợt hắn; tôi cũng thật
khâm phục hắn, dù sao hắn có một loại nhẫn nại mà người bình thường
không có; tôi cũng rất chán ghét hắn, một người tại sao có thể sống như
thế, không có mặt mũi, không có tự tôn. Cuối cùng tôi rất cảm ơn hắn,
hắn đã làm sạch sẽ phần việc của tôi, chỉ có tôi mới biết tôi thực sự
chán ghét lao động như thế nào.
Một anh em từ phía sau đập vào lưng tôi, cười nói: “Ngải Tử Hàm, một
mình cậu ở chỗ này cười cái gì?”, tôi khuếch đại sờ sờ mặt mình, sau đó
yên lặng nhìn thoáng qua Bá Nhạc. Từ một khắc đó tôi quyết định, tôi
muốn cuộc sống của tôi muôn màu muôn vẻ lên.