"Quái thú?" Bá Thông hiếu kỳ hỏi, lần trước có nghe Norlan nhắc qua một lần.
"Quái thú là những sinh vật được sinh ra từ trời và đất, đến con người
cũng không rõ chúng được sinh ra như thế nào, nhưng khi cậu giết chúng,
chúng sẽ tan biến và rơi ra thứ bên trong gọi là vật phẩm." Lidia nói
một cách đơn giản nhất để Bá Thông hiểu.
Bá Thông xoa xoa cằm nghĩ thầm "Sao mà giống mấy trò RPG quá vậy?"
"Giờ đang giờ học, đợi về nhà tớ sẽ giảng cho cậu nhiều hơn." Lidia thì
thầm, thấy Bá Thông xoa xoa cằm suy nghĩ, cô tưởng rằng hắn còn nhiều
thắc mắc và bận tâm sau khi nghe đến quái thú nên trong đầu liền chuẩn
bị sẵn một cái giáo án.
Trong khi đó ở trên bục giảng, Valare cho phát ra một hình ảnh thật lớn cho toàn lớp bên dưới thấy "Đây là Insael."
Bá Thông nhìn vào hình ảnh những tòa nhà cao xếp lớp như bậc thang được
bao bọc bên trong một tường vây cao ngất và trải dài thì không khỏi ngơ
ngác. Cách xây dựng này khiến hắn lại nhớ đến một bộ phim trong đó con
người phải tự mình tìm cách sống sót khỏi những người khổng lồ.
Bá Thông chợt nhớ tới những cái gọi là "bức tường kiên cố" mà Norlan đã
nhắc đến, có lẽ chính là cái thứ trải dài vô cùng hùng tráng như trong
ảnh kia.
"Ở Insael, người ta sẽ dùng đồng tiền Isl làm nội tệ, nếu các em đến
Insael thì phải mang theo những vật phẩm như thế này..." Valare vừa nói
vừa chiếu lên hình ảnh về cái gọi là vật phẩm. Đó là những khối giống
như đá ngọc bích hoặc là một khối kim loại, thậm chí là hạt giống và cả
trứng to như trứng đà điểu.
"Những vật phẩm này tương đối có giá trị và dễ tìm ở Virex. Và giá trị
này được cố định trong một năm không dao động. Ở các nước khác cũng làm
như thế, cố định giá trị vật phẩm một năm để tạo điều kiện cho các
thương nhân hoặc là du khách trao đổi tiền. Ngoài những vật phẩm được cố định giá trị cũng có vật phẩm có giá trị dao động liên tục, thậm chí là từng ngày." Valare lại tiếp tục chiếu lên những hình ảnh minh họa thật
sống động cho học sinh xem.
"Đối với loại có giá trị dao động, các em nên lên trang tin tức của Bộ Thông Tin để xem. Người ta có cập nhật giá thường xuyên."
"Thầy ơi, làm sao mà cập nhật thường xuyên khi mà phải tốn rất nhiều
thời gian để đi tới Insael rồi về đây? Chúng ta đâu có gọi hay trao đổi
với các quốc gia khác bằng đường điện thoại hay mạng ạ?" Habai vô cùng
thắc mắc giơ tay lên hỏi.
"Đúng vậy. Chúng ta chỉ có thể sử dụng mạng hoặc gọi điện thoại trong
quốc gia bởi vì sự tồn tại của quái thú. Tuy nhiên, bên bộ thông tin có
một loại máy trao đổi tin từ xa vô cùng đắt tiền có thể kết nối tới điện thoại của các nhân viên làm cho họ. Nhờ nó, các nhân viên có thể gọi
hoặc nghe từ tổng bộ tuy nhiên số điện thoại được kết nối là giới hạn,
nó chỉ dành cho các nhân viên thường xuyên du hành thôi." Valare vui vẻ
giải thích khi có học sinh hỏi mình.
Cả lớp sau khi nghe đến sự tồn tại của quái thú thì chẳng lạ lẫm gì. Bá
Thông trông thấy điều đó thì lấy làm kì quái, tại sao chỉ có mỗi tên
nhóc Leaka là không biết gì cả vậy? Đúng là nó đi học sau đó là lại về
ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ ăn, mua đồ dùng nhưng ít ra thì phải có tí thông tin nào đó liên quan khi nó lên mạng xem tin
tức chứ.
Hắn nhìn thấy rất nhiều đoạn kí ức Leaka thường xuyên lên mạng xem tin
tức này nọ hoặc đọc mấy cái truyện chữ gì đó nhưng lại rất mờ nhạt. Như
thể mấy cái kí ức đó đang bị ngăn cản khỏi hắn.
"Không phải chỉ một mà còn rất nhiều đoạn kí ức mà mình không biết..." Bá Thông chau mày thầm nghĩ, lúc hắn đọc tiểu thuyết xuyên không thì
mấy nhân vật chính đều tiếp nhận toàn bộ kí ức của chủ thể vậy mà sao
hắn lại cái có cái không?
"Đó là vì tên nhóc kia không đưa hết cho ngươi. Đợi ngươi "tiêu hóa" hoàn toàn linh hồn của nó là xong chứ gì!" Albert bất chợt lên tiếng.
"Vậy ư...?" Bá Thông được Albert thông não lập tức hết thắc mắc.
"Cho dù anh có lấy cơ thể của tôi thì tôi không dễ dàng đưa toàn bộ kí ức quan trọng của mình cho anh!" Một giọng nói trẻ con chợt vang lên, không hề mềm yếu mà rất cứng cỏi, kiên quyết.
Bá Thông trợn mắt "N-Nhóc là...."
"Ồ, nhóc con. Ngươi tỉnh rồi?" Albert nhìn sang Leaka, cái cơ thể chỉ còn nửa phần trên phát sáng.
"Lidia là người con gái quan trọng đối với tôi, anh đừng hòng làm hại cô ấy!" Leaka mạnh mẽ nói.
Đầu Bá Thông đổ mồ hôi hột. Một cái Albert nhặng xị cũng đủ đau đầu rồi
giờ tới lượt thằng nhóc này miệng mồm cũng to chẳng kém. Hắn co quắp hỏi "Anh có làm hại con bé đâu chứ?"
"Anh lấy cơ thể tôi mà không xin phép thì có gọi là người xấu không?" Leaka vô cùng tức giận hỏi.
"Anh đâu có cố ý, muốn hỏi thì hỏi lão đầu kế bên em ấy. À, giờ mới nghĩ tới. Rốt cuộc sao tôi đến đây được vậy Albert?" Bá Thông cứ nghĩ tên nhóc Leaka này nhu nhược lắm cơ nhưng mà nói chuyện sao lại lợi hại thế nhỉ?
"Nếu như ngươi còn nhớ cái lúc cơ thể đau đến chết sau đó không biết
gì thì đó là lúc ta dùng cơ thể ngươi làm vật đốt tạo ra vụ nổ ngoài
không gian, rồi từ đó tạo một nếp gấp không gian. Định mệnh giúp ngươi
đến đây và lấy được cái cơ thể này." Albert rất là thông thái giảng
giải một cách ngắn gọn xúc tích nhất cho Bá Thông hiểu. Bá Thông nghe
xong nhíu mày, vậy là cái cơ thể do cha mẹ hắn sinh ra và nuôi lớn đã
biến thành hư vô trong không gian nhờ cái vụ bạo tạc gì gì đó do Albert
làm ra. "Sao ông chơi ác quá vậy?"
"Ta mà không làm thế thì ngươi cũng chết thôi. Ngoài kia có không khí cho ngươi thở chắc!!?" Albert trợn mang phùng má nói, thằng nhóc này sao lúc nào cũng nghĩ hắn là người bất thiện thế nhỉ?
Leaka nghe hai người kia nói qua nói lại thì nổi giận đùng đùng "Này, rốt cuộc tôi chẳng làm gì hết...thế mà các người ở đâu xuất hiện và chiếm lấy xác tôi và giờ linh hồn của tôi thì..." hắn vừa nói vừa nhìn xuống phần dưới đã mất tiêu của mình.
"Tất cả là định mệnh, chịu đi nhóc!" Albert "an ủi" nói.
Leaka trợn tròn hai mắt "Giờ lại đổ thừa định mệnh?"
"Chứ giờ làm sao? Nhóc mà còn sống thì lại trở thành gánh nặng của con bé kia?" Albert rất tàn nhẫn nói, nhưng điều hắn nói lại là sự thật.
Leaka đúng là không thể cãi được. Hắn quá yếu ớt, nhu nhược để có thể bảo vệ Lidia. Hắn buồn bã nói "Nếu anh không phải người xấu...anh có thể thay tôi....dùng cơ thể này để bảo vệ Lidia suốt đời không?"
Bá Thông có chút câm lặng. Cái mong muốn được bảo vệ ai đó trước đây gần như bị hắn buông bỏ khi biến thành quỷ giờ lại ào ào bị đặt lên vai bởi người khác.
Leaka thấy Bá Thông im lặng thì siết chặt nắm tay "Anh...không muốn sao?"
Bá Thông nghe cái giọng não nề của Leaka thì thở dài. Nghĩ tới nghĩ lui
con bé kia là một cô gái tốt, lại còn nấu đồ ăn ngon cho hắn ăn mỗi bữa
nữa. Mà bản thân hắn lại chiếm xác của thằng nhóc này, giờ người ta nhờ
chẳng lẽ từ chối?
"Anh sẽ bảo vệ tốt cô bé." Bá Thông chắc chắn nói. Có lẽ hắn đang xem đây là mục tiêu trước mắt của mình bởi vì hắn đến thế giới này mà
chẳng có mục đích sống gì cả. Không có mục đích thì con người dễ bị lạc
lối, làm gì cũng chẳng tới đâu khi đó con người rất dễ dàng buông bỏ mọi thứ. Nếu bảo vệ thế giới này là mục tiêu lớn thì bảo vệ Lidia là mục
tiêu nhỏ trong cái lớn đó.
Bá Thông bất chợt thấy bản thân mình như đang sống thật sự, bởi vì hắn
đã có mục tiêu trước mắt rồi. Hắn có thể vạch ra những điều mình cần làm trong tương lai sắp tới.
Leaka nhíu mày nói "Tốt, tôi tạm tin anh. Trong thời gian tôi còn tồn tại, tôi sẽ theo dõi anh...nếu anh dám giở trò hay bỏ rơi Lidia thì tôi sẽ la hét liên tục cho anh phát điên!"
Bá Thông nổi cho mấy vạch hắc tuyến "Ai bảo thằng nhỏ này nhu nhược? Nó hung dữ bà cố!"