Sau khi bị những viên đạn găm vào người,
Nguyễn Bá Thông ngay lập tức mất ý thức, hai mắt đỏ như máu, mặt nhăn
lên gào lớn tiếng dã thú xông đến tấn công Trần Phúc Hậu.
Bang
Trần Phúc Hậu dùng khiên chống siêu năng lực đỡ đòn. Bởi vì khả năng
siêu nhiên mà Nguyễn Bá Thông có chính là điều khiển nguyên tử, năng lực đạt đến lô hỏa thuần thanh chỉ chạm vào người lập tức cơ thể bị nổ tan
xác hoặc phân rã thành nhiều hợp chất. Thậm chí nếu muốn, hắn có thể cho một vùng xung quanh biến thành bình địa tổ hợp tạp chất.
Nhưng giới quân sự Mỹ đã sáng chế ra lưới điện tử phân liệt tín hiệu,
khiến cho năng lực của Nguyễn Bá Thông không thể phát huy trên diện
rộng. Lập tức, các đặc nhiệm từ các tòa nhà xông ra rồi dùng súng bắn ra loại lưới đặc biệt, trói chặt lấy Nguyễn Bá Thông.
Sau khi, Nguyễn Bá Thông bị trói chặt trong lưới, đội trưởng đội tiêu diệt Quỷ Châu Á nói:
-Ngài Hậu, hãy trở về vị trí an toàn. Lôi điện đã tích đủ rồi.
Nguyễn Phúc Hậu hai hàng nước mắt chảy dài nhìn Nguyễn Bá Thông. Hắn
không muốn giết bạn mình nhưng hắn biết Bá Thông rất đau khổ nếu để hắn
tiếp tục sống như thế này. Nguyễn Phúc Hậu thở dài, rời đi. Một lúc sau, lôi điện giáng xuống đánh mạnh vào linh hồn của Nguyễn Bá Thông khiến
hắn tê tái đến thanh tỉnh.
-A...vậy là...mình sắp chết sao?
Nguyễn Bá Thông yếu ớt tự hỏi lòng.
Lôi điện vô tình vẫn không ngừng đánh vào Nguyễn Bá Thông, không bao lâu, một lỗ đen mở ra và hút lấy hắn.
Quỷ Châu Á biến mất, tất cả mọi người trên toàn thế giới sau đó đều mở
tiệc ăn mừng vì đã thoát khỏi cơn ác mộng giết chóc phải đối mặt hằng
ngày. Chỉ còn lại Nguyễn Phúc Hậu và gia đình Nguyễn Bá Thông đầu chít
khăn trắng để tang cho hắn.
Trong khi đó, Nguyễn Bá Thông bị hút vào không gian đen tối. Hắn cảm
thấy cả người đau đớn vô cùng, đầu óc như sắp nổ tung bởi vì có rất
nhiều thông tin đang tràn ngập trong đầu hắn. Đa phần đó là những kiến
thức uyên bác về mọi lĩnh vực, thậm chí hắn còn thấy những tòa nhà hiện
đại bên trong lòng đại dương với những sinh vật đầu to có nhiều xúc tu
đi lại.
Hắn cảm thấy linh hồn mình run rẩy dữ dội, sự đau đớn chỉ diễn ra trong phút chốc, bất chợt một tiếng nói vang lên:
-Khốn kiếp, lũ bạch tuộc khốn kiếp. Nếu ta không diệt chủng các ngươi ta thề không làm người!!!
-C-Cái gì vậy!!?
Nguyễn Bá Thông ngỡ ngàng, nhưng rồi sự ngỡ ngàng chưa lâu hắn đã cảm
thấy trong người có gì đó biến hóa. Có thể nói đó là cách nhìn nhận sự
vật xung quanh chăng? Quyết đoán, âm độc, tàn nhẫn, ôn hòa, biết yêu,
biết ghét, cần thiết, không cần thiết, hận thù, tha thứ...hàng loạt cách nhìn nhận, cách quyết định, cách suy nghĩ dồn dập hòa vào linh hồn của
Nguyễn Bá Thông.
Một trận đau đớn dâng lên, cả người Nguyển Bá Thông nổ tung chỉ còn lại
linh hồn hắn phiêu dật trong không gian đen tối và bị chuyển đi với tốc
độ ánh sáng.
Rất lâu sau đó, không biết chuyện gì đã xảy ra, Nguyễn Bá Thông lại lần
nữa thức tỉnh vì đau đớn. Trước mặt hắn là một loạt các hình ảnh kí ức,
các thông tin như có như không đang dồn dập cuốn lấy hắn trong không
gian đen tối.
Một đứa trẻ yếu ớt, luôn đứng nấp sau lưng ai đó. Khi lớn lên, hắn lại càng tệ hại hơn, sợ hãi, cam chịu, chán nản.
-Ước gì mình có siêu năng lực...
Hắn luôn tự nói như thế khi ngắm trăng.
-Nếu mình mạnh hơn một chút...
Hắn tự nhủ như vậy mỗi khi bị ai đánh.
-Xin lỗi...
Hắn nói mãi câu đó mỗi lần động phải ai đó. Một đứa trẻ hèn nhát sợ rắc rối.
-Tại sao chân mình chạy? Tại sao mình muốn đứng trước cô ấy?
Hắn bất chợt gặp một người con gái sắp bị tấn công và dùng hết sức lực
mà hắn có để có thể chạy đến và đứng che chở cho cô ta kịp thời. Hắn
phải bảo vệ được cô gái đó.
Nhưng sau đó, một thứ dài và cứng đập vào giữa trán hắn thật mạnh. Rồi mọi thứ trở thành hư vô.
CHOANG
Nguyễn Bá Thông mở mắt. Trước mặt là một cái trần nhà màu trắng, đèn
không mở nhưng phòng vẫn sáng. Hắn yếu ớt vô lực cố gắng ngồi dậy, vô
thức mà hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Buổi sáng...
Hắn lẩm bẩm, sau đó hai hàng nước mắt không tự chủ trào ra. Đã bao lâu
rồi, hắn từ trong cơn mê muội sau khi cấy ghép, tự bản thân có thể nhìn
ra bầu trời màu xanh, những làn mây màu trắng, ánh mặt trời chói chang
thế này?
Sau đó, hắn quan sát xung quanh. Nhìn cách bài trí và mùi thuốc sát
trùng thoang thoảng, hắn đoán ra bản thân mình đang ở bệnh viện.
Nguyễn Bá Thông khó khăn rời giường bệnh, hai cái chân vừa đặt xuống đất đã run rẩy và quỳ sụm xuống. Hắn gượng người từ từ đứng lên, hắn muốn
đến chỗ cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tướng đi như một lão già tám mươi tuổi, Nguyễn Bá Thông khó khăn trong
việc di chuyển. Hắn chỉ có thể bước từ từ từng chút một. Hai tay đưa về
trước như muốn chụp lấy khung cửa sổ.
Khoảng cách từ giường bệnh đến khung cửa sổ chỉ ba mét nhưng không hiểu
sao lại xa đến vậy. Nguyễn Bá Thông cảm thấy vậy là bởi tâm trạng quá
háo hức. Hắn khao khát ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia, không
biết nó như thế nào nhỉ?
Bộp
Rốt cuộc sau một hồi cố gắng, Nguyễn Bá Thông đã đến gần cửa sổ, cả
người hắn bổ nhào về trước, hai tay vịnh vào tường phát ra một tiếng
động không lớn lắm. Hắn đã có điểm tựa rồi, cứ thế tay nắm lấy khung cửa sổ để kéo cả người đang đứng dựa vào tường mà di chuyển đưa thân mình
đến cái nơi có thể nhìn mọi thứ bên ngoài.
-Đ-Đây là...nơi nào?
Nguyễn Bá Thông thực sự ngẩn ngơ.
Một con diều tự bay không người thả mang theo trên đó là chiếc ti-vi
lớn, những ngôi nhà chọc trời, những con đường trên cao trong suốt mà
con người lại sử dụng thứ gì đó giống xe trượt Scooter có ghế ngồi và
không bánh để chạy, những con đường cao tốc trên cao, những vườn cây nhỏ đan xen giữa những ngôi nhà, người bên dưới qua lại tấp nập.
Nhưng điều khiến Nguyễn Bá Thông ngỡ ngàng nhất chính là bầu không khí
lấp lánh những sắc màu tím hồng nhàn nhạt. Hắn tự hỏi mấy cái màu hồng
hồng, tím tím bay bổng trong không khí này là tại vì khí quyển có vấn đề hay là não hắn có vấn đề?