Bá Thông lắc đầu "Tớ có buồn tiểu đâu, chỉ là tay hơi lạnh nên kẹp đùi cho ấm ấy mà..." Vừa nói hai bàn tay hắn
vừa xoa vào nhau.
Lidia nghe hắn nói thế lại càng lo lắng, cô liền kéo hai tay hắn ra và cầm lấy "C-Cậu thấy ấm hơn chưa?"
"Lạy chúa, người đang thách thức con à!!?" Bá Thông thật sự muốn
bùng nổ rồi, gương mặt dễ thương lại còn ân cần chăm sóc nữa, hắn đang
cảm nhận được sự mềm mịn... "Hử?"Bá Thông chợt phát hiện gì đó, hắn liền cầm lấy tay Lidia rồi nhìn thật kỹ "Đây là...rốt cuộc cậu đã làm gì mà
bàn tay có nhiều điểm chai như vậy?"
Lidia lập tức rụt tay lại, cô cười trừ nói "Không gì nhiều cả...cậu không cần để ý đâu."
Thấy thái độ lảng tránh của Lidia, Bá Thông càng nghi ngờ hơn. Hắn thấy
không chỉ những vết chai sạn còn cả sẹo trong đó nữa, rốt cuộc cô nhóc
này đã luyện tập thứ gì mà khủng khiếp đến vậy?
"Cậu đừng bận tâm được không...những thứ này rồi dần dà sẽ phai nhạt
theo năm tháng thôi mà..." Lidia không muốn Leaka lo lắng liền giơ hai
bàn tay nhỏ nhắn của cô lên lắc qua lắc lại. Lòng bàn tay đáng lẽ phải
mềm mỏng trên tay một bé gái ở tuổi cô giờ nó chai sạn như tay bác nông
dân lâu năm cày cuốc.
Tuy nhiên, nếu Lidia đã không muốn để ý đến bàn tay của cô thì Bá Thông
hắn cũng không cần phải truy cứu làm gì. "Được rồi. Nếu cậu nói thế thì
tớ không để ý nữa. Sáng nay cậu đã mất công làm đồ ăn đem tới đây rồi có muốn nằm nghỉ một chút không?" Hắn vừa nói vừa vỗ tay lên cái giường
bệnh mà hắn đang nằm.
Lidia lắc đầu "Không cần đâu." sau đó cô cầm cái túi lên và chuẩn bị đi
về, trước khi đi cô còn dặn dò "Tớ có việc cần về sớm tí, cậu nhớ đừng
chạy lung tung kẻo té nhé. Ngoài ra, buổi trưa tớ sẽ đem cơm tới."
Bá Thông nhìn cô gái nhỏ quan tâm và cố gắng vì hắn mà cảm động "Cám ơn
cậu. Nhưng buổi trưa và tối cậu không cần mang cơm theo đâu. Tớ ăn trong phòng ăn bệnh viện cũng được."
Lidia có chút thất vọng "Cơm tớ làm không ngon sao?"
Bá Thông gãi đầu "Không, tớ không có ý đó. Chỉ là tớ không muốn một ngày mà cậu cứ chạy tới chạy lui hoài. Như thế tớ áy náy lắm, hãy đợi khi tớ về, lúc đó tớ có thể ăn hả hê đồ của cậu rồi."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết nha. Cậu mà cứ bưng cơm tới nữa là sau này tớ ra ngoài ăn mà không ăn đồ cậu nấu nữa!" Bá Thông lập tức đe dọa, hắn
khoanh tay ngồi trên giường với vẻ kiên quyết không đổi lời.
Lidia phì cười "Được rồi, đừng có làm cái bộ dạng đó. Vậy...cậu ráng ăn ở phòng ăn bệnh viện hết bữa nay nhé, sáng mai tớ đến đón cậu."
"Được rồi!" Bá Thông gật đầu.
Lidia vẫy tay chào Leaka rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lidia rời đi, Bá Thông mới buông khỏi cái vẻ nghiêm túc nằm vật ra giường "Ai...cứ như chị hai người ta ấy."
"Đúng là chị hai rồi còn gì. Này bắt đầu tập luyện."
Albert bỗng nhiên xuất hiện bật ra một câu đồng tình nhưng không quên mục đích chính của hắn.
"Hiểu rồi!" Bá Thông liền ngồi bật dậy.
"Đầu tiên hãy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể." Albert bắt đầu chỉ dạy cho Bá Thông những bước đầu tiên khi sử dụng siêu năng lực của hắn.
Bá Thông làm theo, nhắm mắt và thả lỏng cơ thể trong tư thế ngồi thiền.
"Giờ mở mắt và hướng toàn bộ sự tập trung vào hai mắt!"
Bá Thông mở mắt, lập tức trước mắt hắn tất cả mọi thứ là những chấm mịn
với các màu sắc khác nhau, bay loạn xạ có mà cố định cũng có. Bá Thông
vừa trông thấy một màn liền bật ngửa "Ối trời!!"
"Đừng có mất tập trung, đấy chỉ là những hạt nguyên tử thôi, sau này
điều chỉnh lại thì ngươi sẽ thấy những sự vật bình thường như lúc chưa
tập trung, nhưng khác ở chỗ có thể điều khiển nguyên tử theo ý nghĩ của
bản thân." Albert vội giải thích để Bá Thông bình tĩnh lại.
Bá Thông nghe Albert nói thế thì mới tiếp tục tập trung và nhìn về trước, hắn hỏi "Tôi phải làm thế này trong bao lâu?"
"Để xem...khi nào ngươi nhìn thấy các sự vật như khi chưa tập trung
là được. Đây là bài học cơ bản đầu tiên, điều chỉnh góc nhìn. Việc trước mắt, dùng ý nghĩ để điều chỉnh tầm nhìn, phóng to thu nhỏ. Cứ làm quen
như thế ngươi sẽ làm quen được với các nguyên tử. Sau này khi ngươi đã
nắm chắc năng lực rồi cũng không cần phải tập trung nữa."
Albert ở bên trong linh hồn Bá Thông ngồi quan sát thông qua đôi mắt
hắn, mọi cảm nhận của Bá Thông đều truyền vào Albert thông qua không
gian chứa.
Vì để chắc chắn việc tập luyện không bị trì hoãn nếu Bá Thông lười,
Albert luôn quan sát và đốc thúc Bá Thông vượt qua cực hạn mỗi khi hắn
thấy mệt mỏi.
Rốt cuộc, bởi vì quá hăng say luyện tập và bị ép vượt cực hạn, Bá Thông
không xuống phòng ăn bệnh viện mà lăn đùng ra ngủ vì quá mệt mỏi đến nỗi không thể chịu hơn được nữa.