Trên sô pha sang
trọng, người phụ nữ lười biếng ngả người vào thành ghế, áo choàng đen
cởi bỏ vắt ở bên cạnh. Anh Tử vẫn là xuất hiện với màu đỏ quen thuộc, da thịt tuyết mịn, hai chân thon dài trắng nõn bắt chéo lên nhau, đôi guốc cao màu đỏ cũng được dát lên một lớp đá quý nhỏ li ti, lấp lánh sa hoa. Trên tay mân mê một khẩu súng lục, chính là khẩu súng bị Dương Phong
ném đi ban nãy.
- Cảm ơn chị hai cho phép.
- Nói hết rồi ư?
Một câu lạnh nhạt buông ra, Lưu Cương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run rẩy đứt quãng
- Chị hai tha mạng....làm ơn tha mạng...
Anh Tử bật cười, hơi cúi người về phía trước, dùng đầu súng đặt dưới cằm,
từ từ nâng khuôn mặt đẫm mồ hôi của Lưu Cương lên. Đôi mắt nham thạch
sắc bén chợt lóe, mặt nạ vàng đối diện càng thêm lạnh lẽo.
- Ông nghĩ tôi sẽ giết ông?
- Tôi...tôi....
Cạch!
Khẩu súng lục bị cô ném ra mặt bàn, Anh Tử đưa hai ngón tay ra phía sau,
Kevil đặt vào giữa hai ngón tay cô một điếu thuốc đã châm lửa, khói
trắng uốn lượn trong không trung, thanh âm đều đều vang lên
- Lưu Thanh Lam
- Vâng.
Thanh Lam nhỏ giọng đáp, cũng không dám đứng dậy mà là di chuyển tới gần Anh Tử bằng hai đầu gối
- Tôi đã mượn danh phận của cô suốt từ năm mười tuổi cho đến năm 18 tuổi. Hiện tại, cô có yêu cầu gì?
- Em, em không dám...
Cơ thể xinh đẹp khẽ rung lên, hàng lông mày lá liễu hơi nhăn lại, mắt đọng nước, môi hồng mím chặt. Dung nhan như vậy tuy không thể nói là kiều
diễm nhưng cũng là thập phần khả ái.
Bàn tay mềm mại của
Anh Tử lướt trên mặt Thanh Lam khiến cô cảm thấy từng đợt ớn lạnh, khói
thuốc lá từ Anh Tử phả vào mặt cô, cay cay, ấm nóng.
- Cô biết tôi chứ?
- Dạ biết.
- Biết như thế nào?
- Biết...một chút.
Nói là biết một chút nhưng thật ra Thanh Lam cũng được nghe không ít về
danh tính của người phụ nữ đáng sợ này. Ngưỡng mộ có, sùng bái có, sợ
hãi cũng có.
- Muốn đi theo tôi?
- Dạ?
Thanh Lam vì câu hỏi bất ngờ của Anh Tử mà ngơ ngẩn đôi chút. Khi chạm tới đôi mắt nóng bỏng rực lửa kia thì hoảng sợ cúi đầu.
- Dạ muốn...
Có phải hay không nếu trở thành người dưới trướng của chị hai, cô cũng sẽ
có được tài năng tầm cỡ như vậy. Cũng sẽ khiến nhiều người ngưỡng mộ,
sùng bái, nể phục và sợ hãi như cảm giác của cô đối với chị hai ở hiện
tại. Thanh Lam cô vẫn luôn khao khát cuộc đời mình xuất hiện thứ gì đó
liều lĩnh hơn, thậm chí là liều lĩnh đến bất chấp. Có thể là điên rồ
nhưng cô lúc nào cũng chán ghét cuộc sống quá mức thảnh thơi, chán ghét
việc mọi người coi cô như công chúa trong lồng vàng.
- Giết ông ta đi.
Khẩu súng lục trên mặt bàn không biết từ khi nào thì rơi vào tay Thanh Lam. Cô mở to hai mắt về phía Lưu Cương, run rẩy
- Không...không thể nào.
- Hoặc là ông ta chết, hoặc là cô chết.
Chết? Chết ư? Cô sẽ chết? Trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh chính mình nằm trên vũng máu, tất cả nhuốm màu đau thương.
- Không.
Thanh Lam hét lên, hô hấp vồ vập, đồng tử trừng lớn trong phút chốc chuyển thành sắc bén, khẩu súng dí chặt vào mi tâm Lưu Cương
- Thanh Lam, cháu...
Cạch!
Cô bóp cò, chỉ nghe thấy thanh âm trống rỗng. Súng không có đạn ư? Tiếng
cười vang vọng đánh tan không gian trầm mặc, Anh Tử vỗ nhẹ hai tay vào
nhau, cười hài lòng
- Tốt! Rất tốt!
Nói đoạn, cô đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía cửa lớn. Kevil hướng ánh mắt kiên nghị về phía Thanh Lam
- Bài kiểm tra trắc nhiệm của cô được đích thân chị hai thông qua. Lưu
Thanh Lam, hiện tại chính thức xác nhập làm thành viên của Owl, đứng
trong hàng Tứ Sát
Kevil vừa nói, lòng bàn tay hơi hé, những viên đạn tròn tròn rơi xuống tạo nên tiếng lách tách rất nhỏ. Cậu xoay
người, trước khi đi còn buông lại một câu
- Chủ tịch Lưu
thị, Lưu cương. Ông nên dập đầu ba cái để cảm ơn cháu gái mình. Nếu
không có cô ta, đừng nói là Lưu thị, ngay đến mạng của ông cũng không
giữ nổi. Nhân tiện từ giờ trở đi, ai đối đầu với Lưu thị, chính là đối
đầu với chị hai.
- Cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn chị hai chiếu cố.
Lưu Cương hèn mọn dập đầu, tới khi ngẩng lên thì căn phòng chỉ còn lại mình ông. Thanh Lam đã theo Kevil ra ngoài từ lâu. Xe ô tô vẫn dừng ở cổng
lớn của biệt thự Lưu gia, không khí trầm mặc có chút quỷ dị
- Tôi..tôi...
- Có vấn đề gì?
Kevil nghiêm nghị quay đầy, cậu thật không đủ kiên nhẫn với bộ dạng thiên kim tiểu thư của cô gái này.
- Tôi muốn hỏi về Owl.
Lời nói vừa dứt liền thấy gương mặt Kevil hiện lên u tối
- Cậu quay đầu, dậm chân ga, ánh mắt kiên định hướng về phía trước
- Chị hai là chủ nhân của Owl, điều này chắc hẳn cô đã biết. Bốn cấp bậc
chủ chốt của Owl lần lượt là: Đệ Nhất-hiển nhiên là chị hai; Đệ Nhị- hai vị này là cánh tay trái phải đắc lực của đệ nhất; Tam Thuật- gồm ba
người, nếu bắt buộc phải đem họ ra so sánh, chỉ e là trên đời không có
đối thủ; cuối cùng là Tứ Sát- không giới hạn số lượng, những người nằm
trong hàng Tứ Sát chủ yếu được đào tạo để trở thành một sát thủ chuyên
nghiệp; cuối cùng là những cấp bậc thấp hơn không đáng kể tới.
Thanh Lam lắng nghe chăm chú, những sự thật về Owl vừa khiến cô kinh ngạc lại vừa khơi gợi rất nhiều thích thú.
- vậy anh thuộc hàng nào?
Kevil im lặng không đáp. Thanh Lam có cảm giác như mình vừa hỏi một điều không nên hỏi, cũng chỉ biết trầm mặc cúi đầu
- Tôi chỉ là cận vệ của nữ hoàng. KHông có thứ hạng cấp bậc.
Thanh lam nhíu mày, nữ hoàng trong lời Kevil hẳn là chị hai. Mà cận vệ ư? Cô
không biết được trong Owl đứng sau Đệ Nhất thì không có thứ hạng nào
xứng đáng với khả năng của Kevil. Nếu bắt buộc phải sắp xếp vào một vị
trí hẳn là dưới một người mà trên vạn người.
Mộc Anh Tử, cô là nữ hoàng.
Kevil Steven, cận vệ của nữ hoàng.
Giữa hai người họ dường như luôn luôn mang ràng buộc, một loại ràng buộc
khắt khe hơn lẽ chủ nhân-bầy tôi thông thường. Mối ràng buộc ấy thắt
chặt đến nỗi mà không ai có thể gỡ bỏ, cũng không ai được quyền gỡ bỏ.
Dinh thự sa hoa trắng xóa, cổng lớn mở rộng để xe của hai người tiến vào.
Kevil xuống xe, lịch thiệp mở của giùm Thanh lam. Cô đưa mắt nhìn quanh
một lượt.
Lổi đi từ cổng vào lát đá cẩm thạch xa xỉ, hai
bên là hai hàng hoa hồng nhung nở rộ. Phía bên trái có hồ sen rộng lớn, mặt nước phẳng lặng. Phía bên phải là gara ô tô với các loại xe đắt
tiền như: Lamborghini Aventador; Bugatti Veyron; Aston Martin DB9;
Ferrari 458; McLaren F1;...
Dinh thự đồ sộ được bao phủ một màu trắng thuần khôi. Các tầng kiến trúc chồng chéo lên nhau, chằng
chịt hấp dẫn. Mỗi một chi tiết đều toát lên giá trị thượng hạng. Đúng là một lâu đài đẹp đẽ. Nhưng không hiểu sao, Thanh Lam lại cảm thấy không
khí nơi đây có chút quỷ dị, lạnh lẽo đến run rẩy, u ám đến tột cùng.
Đưa mắt về phía hồ sen, cô trông thấy một vật gì đó từ từ nổi lên
- Á......
Thanh Lam hoảng sợ, giống như bản năng lùi lại mấy bước, hai mắt trừng lớn
hướng về phía con cá sấu. Kevil vẫn bình thản bước từng bước, chỉ có
điều động tác có chút chậm lại
- Đừng có nhìn nó bằng ánh mắt sợ hãi đó nếu cô không muốn chết.
- Tôi...tôi....
- Lại đây.
Giọng nói trầm trầm xen vào vài phần nghiêm khắc vang lên, nhưng đó không
phải nói với Thanh lam mà là với một cô hầu gái đang tưới hoa gần đó. Cô ta vội vàng tiến lại
- Tại sao còn chưa cho Zen ăn?
- Người phụ trách công việc đó nghỉ phép ít lâu, người mới đảm nhận do
chưa quen việc nên chân tay có chút chậm chạp, mong ngài thứ lỗi
- Khẩn trương lên
- Vâng
- Còn nữa, tốt nhất đừng để tình trạng này xảy ra lần hai, nếu để chị hai biết được, các người tự gánh hậu quả.
- Tôi hiểu.
Thanh lam vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, nơi này không nghĩ sẽ còn nuôi cá
sấu, hơn nữa còn giống như sủng vật. Chị hai rốt cuộc là có bao nhiêu
đáng sợ?
Kevil dẫn cô tiến vào đại sảnh rộng lớn, hướng
thẳng tới thang máy phía chân cầu thang. Dinh thự đồ sộ như vậy có thang máy ắt hẳn là điều dễ hiểu. Thứ làm cô ngạc nhiên chính là thang máy
này làm bằng pha lê trong suốt, vừa bước vào trong, tháng máy liền tự
động hạ xuống.
Xung quanh Thanh Lam chỉ còn không gian
trong thang máy pha lê là sáng, còn ở bên ngoài, bốn bề đều một mảng đen tối. Cô có cảm giác như thể mình vừa lạc đến một không gian vô tận nào
đó bên ngoài vũ trụ. Kevil đứng bên cạnh im lặng như một bức tượng, hai
tay nghiêm túc chắp lại sau lựng, cũng không có ý định sẽ giải thích bất cứ điều gì cho Thanh lam. Được một lúc, bóng tối tản dần....
- Đây....Đây là....
Thanh lam trừng lớn hai mắt nhìn ra xung quanh, từ nãy đến giờ thang máy này
đang di chuyển theo một đường ngầm xuyên xuống lòng đất ư? Không đúng,
lòng đất sao lại tràn ngập nước như vậy chứ. Suy nghĩ, suy nghĩ, suy
nghĩ....Thanh lam nhăn mặt, liên tục xâu chuỗi các lượt suy đoán, thần
kinh hỗn độn rối bời. Cô bước vào một chiếc thang máy bằng pha lê, chiếc thang máy di chuyển theo một đường hầm thủy tinh xuyên thẳng xuống lòng đất. Tức là khoảng thời gian cô trông thấy không gian bên ngoài chìm
ngập trong bóng tối chính là khi thang máy này đang ở trong lòng đất.
Nhưng làm thế nào mà lòng đất lại toàn là nước như thể cô đang ở trong
lòng đại dương vậy cơ chứ? Thanh Lam khóc không thành tiếng, nhìn qua
bên lại thấy Kevil vẫn giữ cái bộ mặt lạnh tanh như tảng băng bắc cực
ngàn năm không tan chảy
Dinh!
Cửa thang máy mở ra, Thanh lam bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tái mặt. Phía trước cô
bây giờ là một hành lang rất dài, vệ sĩ vest đen xếp thành hai hàng ở
hai bên trái phải, khoảng cách giữa người này với người kia đều tăm tắp. Ai cũng mang một bộ mặt vô cảm, hai tay nghiêm chỉnh buông thẳng theo
đường chỉ quần âu. Thứ là cô hoảng hồn hơn chính là, hành lang này nằm
trong lòng nước. Ở bên ngoài cảnh vậy trù phú xinh đẹp, hệ sinh thái vô
cùng phong phú, nhiều loại sinh vật mà cô còn chưa từng biết đến. Nhưng, có rất nhiều cá sấu. Nhiều đến rợn người. Nó là thứ duy nhất khiến cô ý thức được môi trường nước hiện tại là nước ngọt mà không phải là lòng
đại dương sâu thẳm nào đó. V ì cá sấu là loại nước ngọt. Có con Zen.
Thanh Lam nhận biết ra nó trong rất nhiều con khác là vì ban nãy khi nó
nổi lên bờ cô có để ý phần đầu nó có một cái sẹo hình chữ X rất lớn, rất sâu. Cũng có nghĩa suy đoán của cô ban đầu đã đúng, dưới dinh thự tráng lệ sa hoa kia không phải là lòng đất, mà là lòng nước. Và, căn cứ của
Owl, chính là ở trong lòng nước mênh mông này.
- Chuẩn bị tinh thần chưa.
- Được rồi.
Thanh lam bình tĩnh đáp lời Kevil, cô hít một hơi sâu, lén lút ngước lên nhìn chiếc cửa bằng thủy tinh đục, ngăn cách không gian bên trong thành tách biệt. Trên đỉnh cánh cửa có hình một con cú được làm bằng ngọc đen quý
hiếm và một chữ ngắn gọn ở ngay bên cạnh biểu tượng đó: "Owl".
Kevil in dấu tay mình lên bảng điều khiển phía bên trái, một tia sáng đỏ quét qua tay cậu, lướt qua gương mặt một cách gọn gàng và chiếu thẳng vào
tròng mắt, sau cùng, âm thanh máy móc vang lên
- Đã xác nhận danh tính, mời.
Cánh cửa mở ra. Thanh Lam siết chặt hai tay đến đổ mồ hôi, toàn thân đột
ngột cảm thấy bị một đạo lực vô hình hung hăng chèn ép, thần kinh căng
cứng, không ngừng nuốt nước bọt, đôi mắt phượng đẹp đẽ mở to, dần dần
chuyển thành trừng lên hết cỡ.