Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của y thì những lời đó không giống giả bộ.
Người đời thường bảo những điều thống khổ thì nên buông bỏ, nhưng Tri Tân có
thể hiểu được y phần nào, nỗi thống khổ của người này đã kéo dài nhiều
năm, vẫn luôn luôn bùng phát. Nếu Tri Tân là y thì hẳn cũng khó mà nguôi ngoai được, hơn nữa vấn đề mấu chốt nhất và căn bản nhất là, tại sao y
phải buông bỏ chứ?
Chỉ những người từng thực sự trải qua rồi lực
bất tòng tâm thì mới có thể buông bỏ, người này trên đầu có oan khuất,
trong lòng có uất hận, trong tay có lợi khí, một khi tìm được cơ hội
thích hợp thì trả thù mới là chuyện hợp lẽ.
Động cơ của y đúng là rất lớn, như vậy bí ẩn còn lại chính là thủ đoạn.
Lý Ý Lan đang định mở lời thì Tri Tân – người luôn lắng nghe chứ chẳng bao giờ phát biểu ý kiến trong lúc thẩm vấn – bỗng nhiên lên tiếng: “Lý do
ngươi căm hận người khác cũng hợp tình hợp lý, nhưng người thợ mộc kia
vốn dĩ là người ngoài cuộc, ngươi cũng từng chịu đau khổ khi bạn bè chết oan uổng, tại sao còn muốn giết ông ta? Ngươi làm như vậy thì đâu khác
nào những kẻ năm xưa từng vu oan cho ngươi?”
Giọng điệu Tri Tân
không hề mạnh bạo, không có sự trách móc hay khinh thường mà chỉ là đang khó hiểu và tiếc nuối, tiếc nuối vì nguyên nhân khiến một người sa đọa
lại xuất phát từ sự chấp nhất đối với công bằng.
Lưu Vân Thảo
liếc nhìn y, trả lời rất đỗi thản nhiên và nhanh chóng: “Không, gần mực
thì đen thôi, ta cũng đã là ác nhân rồi, đại sư lấy tiêu chuẩn của người lương thiện tốt đẹp để đánh giá ta vốn là sai.”
Tri Tân khẽ hỏi y: “Vậy ngươi giết ông ta, trong lòng có thấy dễ chịu không?”
Lưu Vân Thảo dời mắt đi, tự lẩm bẩm: “Cho dù có không dễ chịu thì cũng chẳng nặng nề bằng oan uổng mười mấy năm.”
Tri Tân đã hiểu rõ: “Vậy tức là không dễ chịu, nhưng vì báo thù nên nếu cần thiết, ngươi sẽ giết hết những người gây trở ngại cho kế hoạch của
ngươi, đúng không?”
Lưu Vân Thảo dửng dưng đáp: “Không sai.”
Tri Tân nhướn mày, tỏ vẻ không tán đồng: “Không đúng, phải là có sai chứ?
Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm và nhẫn tâm để đạt được mục đích bất
chấp mọi thủ đoạn, thì chỉ mình Viên Ninh sao có thể ép ngươi chịu đầu
hàng? Lời nói của ngươi không ăn khớp gì cả, khó mà khiến người ta tin
tưởng được.”
“Lời đại sư nói mới là không đúng đấy.” Lưu Vân Thảo phản bác, “Cho dù ta có nhẫn tâm nhưng không phải với ai cũng vậy.
Chuyện trên đời này không có gì là tuyệt đối, trái tim của ta cho dù đen thì cũng làm bằng máu thịt, cũng sẽ có chỗ mềm mại.”
“Ta không
sợ chết nhưng lại sợ Viên Ninh chết, ta có thể chấp nhận bất cứ kết quả
gì nhưng không thể trơ mắt nhìn nó chết được. Đại sư, đây không phải là
lời nói không ăn khớp, đây là nghiệp chướng khó dứt.”
Con người
ai cũng có lúc mềm lòng, việc phải tiễn đưa người khác chết đi có lẽ
chính là điểm yếu chí mạng của người này. Tri Tân không khỏi thở dài,
chắp tay nói: “Xin lỗi, là bần tăng ăn nói ngông cuồng.”
Lưu Vân
Thảo mấp máy môi dường như định lên tiếng, nhưng sau đó lại chẳng đoái
hoài gì đến Tri Tân nữa, cơ thể y như bị rút hết sức lực, tựa vào bờ
tường nhắm hai mắt lại.
Có lẽ mỹ nhân thì chỗ nào cũng đẹp, hàng
lông mi của y mảnh dài, khi khép lại tạo thành một vòng cung đen đặc,
khiến gương mặt y trông như một bức họa bi tình.
Y quả thực rất đẹp, Lý Ý Lan cũng thừa nhận, thế nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn cảm thấy Tri Tân còn đẹp hơn.
Trông mặt mà bắt hình dong là bản năng của con người, mà “mặt” này không chỉ
riêng mặt mũi mà còn có cả khí chất và phong độ, Lưu Vân Thảo có đẹp đến mấy nhưng y chẳng hề vui vẻ, năng lượng lan tỏa đến ngươi khác cũng gai góc khiến người ta khó nảy sinh ý muốn kết giao.
Tri Tân thì
không như thế, y gặp ai cũng cười, cười xong còn nói A Di Đà Phật, lễ
phép đến mức người ta chỉ muốn đuổi theo tiễn y một đoạn. Hồi đầu tháng
Lý Ý Lan đã làm thế rồi, khổ nỗi lại bị Tri Tân từ chối.
Trong
ngục lặng thinh một hồi, Lý Ý Lan nhìn xung quanh, thấy Tri Tân không
định nói gì nữa thì bèn đằng hắng một tiếng, lập tức mở lời: “Tiên sinh, giờ đến lượt ta hỏi.”
“Về sau bọn ta sẽ kiểm chứng lời khai,
trước mắt thì theo như ngươi nói, kẻ thù của ngươi là thái hậu, kẻ ngươi muốn báo thù là bà ta, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến năm vụ
bạch cốt án trước đó?”
“Giả dụ ta mà có một kẻ thù căm hận thấu
xương, e rằng trong mắt của ta sẽ không còn để ý tới ai khác, chỉ một
lòng một dạ chuyên tâm theo dõi kẻ đó mà thôi. Nhưng ngươi thì khác,
trước tiên ngươi gác lại thù hận của mình qua một bên, tạo thanh thế rầm rộ để giải oan cho năm kẻ chẳng hề liên quan?”
“Cả thiên hạ đều
biết nỗi bất bình của bọn họ, nhưng oan tình của ngươi còn chưa kịp giãi bày thì đã bị nha môn bắt giữ vì gây ra quá nhiều động thái rồi. Hành
động mà cái được không đủ bù đắp cái mất như thế, thực sự là việc mà chủ mưu bạch cốt án thận trọng chu toàn sẽ làm ư? Ta có hơi hoài nghi đấy.”
Lưu Vân Thảo không mở mắt ra, y mệt mỏi đáp: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai muốn mất công tốn sức để rồi không có kết quả tốt chứ. Thực ra đại
nhân đã nói ra nguyên nhân cho sự lòng vòng của ta rồi đấy, chính là để
tạo thanh thế.”
Lý Ý Lan nhíu mày nhủ thầm: Thực ra bọn họ đã
từng thảo luận về việc này rồi, nhưng vì lúc đó đang phỏng đoán chủ mưu
là Phùng Khôn, thanh thế vụ án này tạo ra sẽ có lợi cho lão ta, cho nên
vẫn có thể xem là một động cơ. Nhưng một khi đổi thành Lưu Vân Thảo thì
suy đoán về những đảng phái liên quan lại không hợp lý nữa, chẳng lẽ năm người chết oan này đều được chọn ngẫu nhiên chứ không hề có âm ưu như
bọn họ tưởng?
Nghĩ tới vấn đề này, Lý Ý Lan bèn hỏi: “Tạo thanh thế gì?”
Tri Tân mở mắt ra, đôi mắt mở to hơn so với bình thường, ánh nhìn lặng lẽ
hướng về phía đối phương, dường như cũng cảm thấy hứng thú với vấn đề
này.
Lưu Vân Thảo mím môi thành một đường thẳng rồi mau chóng thả lỏng, nhắm mắt nói: “Tạo ra thanh thế mà người trong khắp thiên hạ đều
biết, bất cứ quan phủ nào cũng không thể đàn áp được.”
Giang Thu Bình buồn cười nói: “Lẽ nào lời chỉ điểm của người trong thiên hạ còn có thể chi phối luật pháp hay sao?”
Lưu Vân Thảo cũng cười theo: “Vị đại nhân này nghĩ ta quá vọng tưởng rồi
đấy. Nước bọt quả thực có thể dìm chết người, nhưng chỉ dìm được người ở chỗ thấp, chứ kẻ trên đài cao chẳng bao giờ coi đó là hoạn nạn. Có vài
lời đồn đãi chẳng truyền được tới tai bọn họ, còn lại thì chưa chắc bọn
họ đã để tâm.”
“Điều ta muốn chẳng qua là lời đồn được truyền
miệng, lợi dụng quỷ thần để đổ thêm dầu vào lửa, thu hút ánh mắt của
triều đình và nhân dân. Các vị đây ai ai cũng nói năng hùng hồn, chắc
trước nay chưa bao giờ nếm trải cảm giác bị oan mà không được giải, càng không hiểu được nỗi khổ khi không có nơi nào để kêu oan đâu nhỉ.”
“Không có nơi nào?” Ký Thanh ngạc nhiên nói, “Nha môn của các huyện, châu, nha phủ có cơ man là trống, giữa thanh thiên bạch nhật có trăm cặp mắt nhìn vào, chẳng lẽ người ta lại không cho ông đánh trống……”
Giang Thu Bình hiểu rõ sự tình nên nghe không nổi lời này, bèn bịt kín miệng Ký Thanh lại.
Ký Thanh dễ dàng né được thư sinh yếu đuối này, một tay cậu cũng đủ hất
văng Giang Thu Bình ra rồi, song cậu rất quý tên thư sinh lắm mồm này,
không muốn làm y thất thố trước mặt mọi người, bèn giơ ngón tay chọt vào nách y.
Giang Thu Bình không ngờ cậu lại giở trò chơi bẩn, y
ngứa ngáy co rụt người lại, phải cắn chặt môi dưới mới không bật cười ra tiếng, bàn tay bịt miệng Ký Thanh cũng buông lỏng ra, tiện thể bóp cằm
cậu một cái. Y lên giọng dạy dỗ: “Đệ là tuỳ tùng của đề hình quan đấy,
sau đó đừng nói mấy câu như thế nữa, người ta sẽ cười cả Lục ca của đệ.”
“Cười cái quái gì.” Ký Thanh không phục, trợn trắng mắt với Giang Thu Bình, “Có gì buồn cười hả?”
“Không buồn cười.” Giang Thu Bình ngước lên phát hiện Lưu Vân Thảo đang nhìn
mình, ánh mắt mang hàm ý sâu xa, cứ như đang chờ y tự mình vạch trần
những bí mật đen đối trong ngục tù.
Tuy bản thân không hổ thẹn vì một số hành động của người cùng nghề, nhưng ánh mắt của phạm nhân này
vẫn khiến người ta buồn bực, Giang Thu Bình cũng không rõ cơn bực bội
này là hướng về ai, y âm thầm hừ giọng rồi nói tiếp: “Chỉ là việc kêu
oan trong dân gian đa phần đều như bò ra khỏi ao rồi lại rơi xuống giếng thôi.”
Ngô Kim là quan trông giữ thành, chẳng hiểu lắm ẩn ý của y, cũng làm mặt ngơ ngác y hệt Ký Thanh: “Nghĩa là sao?”
Giang Thu Bình ngoẹo cổ, đành nói: “Nghĩa là đa số vụ án ban đầu được xử ra
sao thì đến cuối cùng kết quả vẫn cứ như vậy thôi, muốn sửa lại án xử
sai còn khó hơn lên trời.”
Tri Tân đang ngồi đằng trước, nhưng nghe người trong nghề kể nội tình thì y cũng nhướn người nghiêng đầu, bộ dáng rõ là ham học.
Lý Ý Lan mặc dù mới làm đề hình quan không đầy một tháng nhưng hai đời nhà hắn làm nghề này rồi, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy,
cho nên vẫn ngồi an vị không nhúc nhích, chú ý động tĩnh của Lưu Vân
Thảo.
Những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía Giang Thu
Bình. Giang Thu Bình nói xong câu đầu thì lập tức giải thích tiếp như
thể sợ vị huynh đệ nào đó trong nhà lại ngắt lời: “Như Ký Thanh vừa nói, đúng là nha môn nào cũng có trống kêu oan, nhưng đếm kỹ thì tiếng trống vang lên vì sửa lại án xử sai không hề nhiều.”
“Luật pháp triều
ta có quy định rõ ràng, bách tính không được thưa kiện vượt cấp, người
kiện vượt cấp và quan viên nhận án một khi bị bắt thì theo luật sẽ chịu
ba mươi lăm roi. Đòn roi này bình thường không đánh chết người được,
nhưng cũng nói lên một điều rằng triều ta không ủng hộ bách tính kiện
vượt cấp.”
“Tại sao thế?” Vương Kính Nguyên bỗng nhiên ló ra,
buông lời châm biếm, “Chẳng phải dân gian lưu truyền câu gì nghe hay lắm sao? Làm quan mà không lấy dân làm chủ thì chẳng thà về quê bán khoai
lang, cả chuyện lớn như người trong sạch bị oan uổng mà cũng không quan
tâm, thế thì còn làm chủ cái nỗi gì?”
“Không phải không quan tâm, chỉ là…… Chậc.” Giang Thu Bình cảm thấy tư duy của bọn họ khác biệt,
không thể nói cho thông được, y đành cố tìm từ ngữ, “Ta làm một so sánh
nhé.”
“Chẳng hạn vụ án xử trong huyện thì chỉ có thể đến nha môn
của châu để cáo trạng, tri châu bận gấp mấy lần tri huyện, thiên tai
nhân họa thuế má cúng bái, cái nào cũng là chuyện lớn liên quan tới mấy
vạn con người, mỗi ngày họ bận tối mặt tối mũi mà còn phải xử lý án oan ở địa phương.”
“Người có tâm thì ngoài tầm tay với, kẻ vô tâm thì
kết bè kết phái, đại đa số đều sẽ giữ nguyên phán quyết ban đầu. Chỉ số
ít mới gặp được quan thanh liêm chính trực một lần, đó chính là phước
phận mà bọn tọ tích luỹ từ kiếp trước.”
“Mà vụ án ở châu phủ bị
trả về, không thể cáo trạng vượt cấp. Đương nhiên nếu có người kiên
quyết muốn kiện, bất kể có kiện được hay không thì thành tích của tri
châu, tri huyện đều sẽ dính tiếng xấu vì án sai, ngươi nghĩ các đại nhân làm sao cam tâm?”
“Còn chặn đường ngự giá ấy hả, đấy mới càng viển vông.”
“Từ xưa đến nay hoàng thượng và đại thần xuất hành đều có đội nghi thức đi
theo, tuỳ vào phẩm cấp quy mô mà số lượng người có thể từ một ngàn đến
hơn một vạn. Trước đó còn phải quét dọn đường phố, giải tán dân chúng,
dân đen hèn mọn ở cách ngoài chục con phố, có la rách cổ họng quý nhân
cũng chẳng nghe thấy. Mà nếu có kẻ to gan dám xông lên làm kinh động ngự giá, tuần bổ đeo đao có thể tuỳ theo mức độ mà giết chết ngay tại chỗ,
cho dù mất mạng cũng không thấy được mặt quý nhân.”
“Hơn nữa chỉ
cần xảy ra sự việc này, kể cả không có tổn thất thì cấp trên vẫn sẽ
không vui vẻ gì, cho nên cách tốt nhất và đơn giản nhất để xử lý kiện
tụng vượt cấp chính là chỉ cho phép nó diễn ra trong khu vực nhỏ của
mình, không được đi nơi khác.”
Y tổng kết một việc vô cùng phức
tạp vào trong mấy câu nói, Ký Thanh cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy
những việc này bẩn thỉu xấu xa, nghe là phiền, bèn “Ồ” một tiếng giả vờ
đã hiểu.
Lưu Vân Thảo lại nghe rất hợp ý, y lạnh nhạt xem lời:
“Vị đại nhân này quả là người tỏ tường m, Bình Nhạc án xảy ra trong
hoàng cung đại nội, năm đó không cho bàn luận, người liên quan đều bị xử tử, đến nay toàn bộ kinh thành cũng chẳng một nha môn nào dám nhận đơn
kiện của ta.”
“Cho nên ngoại trừ cái cách loè thiên hạ này, ta
nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác để khiến triều đình cho dù muốn vờ như không thấy nhưng vẫn phải nhìn thấy ta. Hơn nữa thủ đoạn gây án vượt
qua vài thành trì sẽ khiến người tra án càng mất công tốn sức hơn, không phải sao?”
Lý Ý Lan không biết phải nói gì, dường như những trắc trở và bất công trong cuộc sống có thể cướp đoạt sinh khí của người
khác, khiến họ ảo giác rằng người nào không tốt với mình đều là hạng
thất đức, nhưng kiểu đồng cảm quá mức ấy tất nhiên là sai trái.
Lý Ý Lan lặng thinh một chốc, chợt nhớ tới một chuyện, liền nhìn vào mắt
Lưu Vân Thảo mà nói: “Thực sự trong triều đình không có một ai sẵn lòng
giành lại lẽ phải cho các ngươi ư? Theo ta biết thì đại ca ta không phải loại người sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Lưu Vân Thảo đáp: “Thực sự là
vậy. Ta chưa từng tiếp xúc với Lý Di, từ lâu trước khi hắn nổi danh thì
ta đã hết hy vọng vào triều đình rồi, sau đó vì nôn nóng nuốn hành động
nên càng không muốn cầu viện bất cứ ai nữa.”
Lý Ý Lan âm thầm thở dài, cảm thấy sự bỏ lỡ này đúng là ý trời, với tính khí của đại ca hắn, nếu biết đến vụ án oan này thì có khi còn đòi thẩm vấn thái hậu đương
triều ấy chứ. Về phương diện nào đó, sự tuyệt vọng của Lưu Vân Thảo đã
miễn đi tai hoạ cho Lý gia, nhưng cũng khiến chính bản thân y bỏ lỡ cơ
hội.
Bây giờ đại ca qua đời, gánh nặng xưa cũ và hung hiểm hơn
lại rơi xuống đầu hắn, Lý Ý Lan xoa nắn mi tâm, mệt mỏi nói: “Được rồi,
ngươi lên kế hoạch cho năm vụ bạch cốt án là để thu hút sự chú ý của
đương sự. Bây giờ đã thu hút được rồi, nhưng ngươi cũng bị bắt, vậy
chẳng phải tất cả nỗ lực của ngươi trước đó đều uổng phí sao?”
Lưu Vân Thảo không tỏ ra thất vọng mà thậm chí còn cười, y nói một cách đắc ý: “Chưa chắc đâu, Lý đại nhân.”
Tri Tân thấy y nói ẩn ý, bèn ngẩng đầu lên, nhưng Giang Thu Bình sau lưng hắn đã nóng vội hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Ý tứ chính là……” Lưu Vân Thảo còn chưa dứt lời thì bất thình lình bị cắt ngang bởi một âm thanh khác dài và cao hơn.
“Báooo —— “
Theo tiếng hô hoán vọng vào phòng giam, một nha dịch thở hổn hển chạy vào,
đao đeo trên hông lắc lư liên tục cũng không kịp giữ lại. Nha dịch ôm
quyền khom lưng bẩm báo: “Thưa đề hình đại nhân, có khâm sai từ kinh
thành đến, hiện đã vào nha môn, nói là có việc hết sức khẩn cấp cần gặp
ngài ngay lập tức.”