Buổi thẩm vấn vẫn tiếp tục.
Trước tiên Giang Thu Bình không truy
tra hướng đi của một ngàn lượng bạc tang vật, mà hỏi: “Nhận tiền của
người thì gánh họa cho người, ngươi nhận nam châm của doanh quan kia,
chẳng lẽ chưa từng nghĩ hành vi che giấu của công này sẽ bại lộ, khiến
ngươi bị tống vào ngục hay sao?”
Phường chủ khổ sở thưa: “Tất
nhiên có nghĩ tới ạ, nếu làm không xong thì doanh quan lão gia cũng sẽ
khiến ta chịu không nổi. Ta dùng đá dương khởi che lấp nam châm, để lẫn
vào trong đá cảnh trang trí, làm thành một hòn giả sơn, ta chạm khắc lên tảng đá để làm dấu hiệu, có bao nhiêu miếng chỉ mình ta biết.”
“Người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ trên hòn giả sơn có vấn đề, hai lần trước các quan gia đến khám xét nhà xưởng, cũng đều……”
Gã bỗng nhiên ngậm miệng, nuốt lại nửa câu “Tránh được trót lọt” phía sau.
Mọi người đều hiểu ý của hắn, Giang Thu Bình vốn không phải người hà khắc,
bình thường nói đến đây y cũng tự hiểu mà cho qua, nhưng hiện tại để ra
uy khiến kẻ này ngoan ngoãn khai báo, y vẫn quát lên một tiếng: “Cũng
đều cái gì? Còn giấu giấu giếm giếm nữa thì chờ no đòn đi.”
Nhìn
bộ dạng cáo mượn oai hùm của y, Lý Ý Lan thấy rất mới lạ. Hắn không để ý lễ nghi công đường, vẫn quay sang bàn luận rì rầm với Tri Tân. Để giảm
nhỏ âm lượng hết mực có thể, hắn ghé sát lại rất gần tai Tri Tân, gần
đến mức thấy rõ dái tai đối phương trễ xuống như thể Phật Đà, cùng với
lớp lông tơ mỏng không thể che giấu dưới ánh sáng ban ngày.
Ai
cũng biết dái tai mềm mại trơn mát, tay mà nóng thì sờ vào sẽ dễ chịu
ngay, giờ khắc này ngón tay Lý Ý Lan chẳng hề nóng, nhưng hắn cũng nảy
sinh ham muốn nắn thử, bởi vì cảm thấy hành động này rất thân mật.
Tuy nhiên hắn sẽ không làm vậy trước mặt mọi người, Lý Ý Lan tức tối xua
tan suy nghĩ bậy bạ này, nhỏ giọng trêu: “Đừng nhìn Thu Bình văn nhược
yếu ớt mà lầm tưởng, ngồi lên đó nom y ra dáng đại lão gia phết đấy
chứ.”
Hơi ấm phả vào lỗ tai tạo cảm giác ngưa ngứa, Tri Tân không khỏi né ra sau một chút, né nửa chừng lại nhích về chỗ cũ, bởi vì Lý Ý
Lan nói nhỏ quá. Nghe hắn nói xong, y không nhịn được cười, cũng thì
thầm trả lời: “Đúng thế.”
Lý Ý Lan lại nói: “Y rất thích hợp làm nghề hình danh.”
Tri Tân bỗng quay sang đối diện với tầm mắt hắn, cười bảo: “Ngươi cũng vậy.”
Một con người chính trực mà giản dị, khiến người ta nghĩ tới bệnh tình của
hắn sẽ cảm thấy hồng trần bạc bẽo, hận gặp gỡ quá muộn.
Lý Ý Lan
đang khen Giang Thu Bình, ai ngờ sau đó chính mình cũng được khen. Là
một nửa người giang hồ, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình hợp với triều
đình, chí khí cũng không đặt ở chốn này, nên khi được khen vậy hắn rất
ngại. Tuy nhiên chủ xưởng đã tiếp tục khai báo, hắn không có thời gian
tán gẫu với Tri Tân nữa, chỉ đành cười cười, xua tay một cái tỏ vẻ khiêm tốn.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sảnh chính, vị chủ xưởng kia đã sợ đến díu cả mắt, nói liếng thoắng một tràng: “Ta nói ta
nói, các quan gia cũng đều không phát hiện.”
Giang Thu Bình
nghiêm khắc nói: “Không phát hiện thì chẳng phải quá tốt còn gì? Ngươi
cứ tiếp tục giấu nam châm trên hòn giả sơn, ngoài ngươi ra không ai hay
biết, rõ ràng đang hết sức an toàn mà sao tự dưng lại quyết định đập
nát?”
Nếu gã không làm điều thừa thãi ấy thì Tri Tân đã chẳng thể phát hiện ra rồi.
Phường chủ nghẹn ngào khóc nấc, vẻ mặt khối hận khôn nguôi: “Thảo dân cũng đâu có muốn, nhưng vào một ngày cuối tháng mười một, đột nhiên có trộm lẻn
vào trong xưởng. Sáng sớm lúc ta thức dậy đi ra sân sau để làm việc thì
thấy hòn giả sơn bị sụp mất rồi.”
“Mấy ngày trước đó mưa to liên
miên, tuy ta rất chắc chắn với tay nghề của mình, tự tin rằng chỉ mấy
trận mưa rào tuyệt đối không khiến nọ sụp xuống được, nhưng ta vẫn chột
dạ nên chỉ có thể nghĩ vậy được thôi.”
“Hôm ấy ta xua hết thợ ra, định một mình dựng lại hòn giả sơn, tuy nhiên sau khi kiểm lại đá mới
phát hiện thiếu mất khối nam châm ấy, ta sợ quá, tưởng là chuyện đã bại
lộ.”
“Nhưng ta không dám tới nha môn báo quan tự thú, thứ nhất là do sợ hãi, thứ hai là không thể đắc tội doanh quan lão gia, thứ ba cũng vì trong lòng còn chút hi vọng may mắn, và còn lý do nữa là…… không nỡ
mất trắng số bạc kia.”
“Cho nên ta xây lại hòn non bộ, chèn một
khối đá khác vào, ngay cả thợ trong xưởng cũng không nhận ra sự khác
biệt. Ta chờ đợi qua mấy ngày trong lo sợ, thấy không có gì xảy ra thì
mới từ từ quên mất chuyện này.”
“Nào ngờ đến giữa tháng sau,
trong thành bỗng dưng tra ra nam châm, còn nói có một người thợ mộc ở
phố Lai Xuân phải bỏ mạng vì nó. Lão gia, tiểu nhân xin thề với trời,
người thợ mộc kia tuyệt đối không phải do ta giết, ta không giết ông ta, ta đâu có lý do gì phải làm thế, cũng không có gan dám làm. Ta, ta
không biết vì sao ông ta lại chết, nhưng khối nam châm đào được trong
nhà ông ta chính là khối mà ta bị mất.”
Lý Ý Lan nghe đến đó là có thể đoán được đại khái chuyện đã xảy ra.
E rằng ngay từ khoảnh khắc tiến vào Đô Tác viện Phù Giang, phi vụ làm ăn
của kẻ này đã rơi vào một cái bẫy được đặt sẵn từ lâu rồi.
Doanh
quan ở Đô Tác viện, hay nói chính xác hơn là kẻ đứng sau lưng ông ta,
nắm bắt rất chuẩn đặc tính của dân chúng thấp bé, nên đã cược rằng chủ
xưởng đá này vừa tham tiền vừa sợ rắc rối, từ đó dựa vào đoàn xe chở đá
của gã để lặng lẽ vận chuyển nam châm vào Nhiêu Lâm, đồng thời lại để
cho thích khách vẫn luôn theo dõi gã trộm đi khối nam châm này.
Chỉ cần chủ xưởng đá không khai ra sự thật thì nguồn gốc của khối nam châm
trong nhà người thợ mộc sẽ mãi mãi là một ẩn số. Mà cho dù chủ xưởng đá
có nói sự thật thì cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì gã không biết là ai trộm.
Đáng tiếc lũ người này tính tới tính lui nhưng chẳng bằng
trời tính, cho dù những kẻ làm chuyện đuối lý này có đứng ngồi không yên cỡ nào thì cũng chẳng đoán được trong đội ngũ tra án lại có thêm một
hòa thượng đến chữa bệnh cho hắn, Lý Ý Lan đắc ý nghĩ thầm.
Trong lúc này, chủ xưởng ở dưới đường vẫn đang khai báo, gã nói: “Từ sau hôm
các quan gia tìm tới, ta chưa từng có được một giấc ngủ ngon, ngày nào
cũng hối hận vì sao lại tham lam số bạc không thuộc về mình, vừa lo nghĩ phải làm sao để tiêu hủy nam châm, cuối cùng mới nảy ra biện pháp ấy.”
Giang Thu Bình thấy vẻ mặt và lời nói của gã không giống giả bộ, song y vẫn
còn nghi vấn: “Ta hỏi lại ngươi, ngươi nói lúc dựng hòn giả sơn ngươi đã xua hết thợ ra ngoài, một mình tự làm lấy. Lý do là để tránh tai mắt kẻ khác, không để người ngoài biết trong sân nhà ngươi giấu nam châm lấy
từ Đô Tác viện, đúng không?”
Chủ xưởng: “Bẩm đại nhân, đúng thế ạ.”
Giang Thu Bình: “Vậy sao lúc đập nát nam châm, ngươi lại gọi thợ đến làm cùng? Làm thế chẳng phải sẽ lộ hết hay sao?”
Chủ xưởng dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh suýt chảy vào trong mắt, không
ngờ vẫn còn hậu chiêu, gã nói: “Không phải ạ, đại nhân không biết đấy
thôi, xưởng chúng ta chọn dùng đá từ khắp mọi nơi, có lúc cũng cần dùng
đến nam châm.”
“Chỉ cần không phải loại chất lượng quá cao, thì
việc trong xưởng đá có nam châm cũng không hề lạ. Sau khi mất đi khối to và tốt nhất, ta liền tự lấy mấy khối chất lượng khá ra để đích thân xử
lý, chỉ có mấy cục đá hạng kém mới giao cho đám thợ đập nát.”
“Gần hai năm qua ta thực sự không hề thu mua nam châm, mà những việc này các thợ đá không hề biết, bởi vì xưởng chỉ có mình ta là quản sự, cho nên
ta nghĩ gọi bọn họ tới hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa làm vậy
cũng sẽ nhanh hơn nhiều, ta đỡ mất công tốn sức. Nhưng mà ta…… ta không
ngờ quan sai lão gia bỗng nhiên đại giá quang lâm, tiểu nhân có tội ạ.”
Giang Thu Bình nghe đến đây thì lông mày cau lại, trước đây tuy y không nói
ra ngoài miệng nhưng trong lòng cũng có hơi khinh bỉ những dân đen phố
chợ chưa từng đọc sách thánh hiền, y tự cho mình là thanh cao văn nhã,
cảm thấy kẻ khác ngu muội thô bỉ. Mãi đến tận khi điều tra bạch cốt án
này, thực sự tiếp xúc với đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ, y mới biết
không thể khinh thường bất kỳ ai, mỗi người đều có chỗ mưu mẹo và thông
minh của riêng mình.
Thẩm tra đến bước này y tạm thời không còn
vấn đề gì nữa, Giang Thu Bình lạnh lùng nói một câu “Đúng là ngươi có
tội”, sau đó bảo gã khai ra chỗ để bạc tang vật, bởi có thể trên bạc sẽ
có một ít manh mối và dấu vết.
Sư gia ngồi ở vị trí đường sự múa
bút thành văn, Giang Thu Bình cũng không chờ mà nhìn về phía Lý Ý Lan,
nói: “Đại nhân, ngài xem còn có gì cần hỏi không ạ?”
Giang Thu
Bình đã tra hỏi rất đầy đủ rồi, Lý Ý Lan vừa định lắc đầu nhưng bỗng
nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi chủ xưởng: “Ngươi và doanh quan kia làm sao quen biết nhau? Ông ta lấy đâu ra nhiều quyền lực và lòng tốt đến mức
có thể đưa cho ngươi một lúc một ngàn lượng bạc chỉ vì lệ phần năm sau
của Đô Tác viện?”
“Như ta đây là quan tam phẩm mà bạc thưởng, gạo thưởng và tiền bồi dưỡng cả năm cộng lại mới chưa tới tám trăm lượng
bạc ròng. Nếu ta muốn đưa cho ai một ngàn lượng thì phải tằn tiện tích
cóp ba năm rưỡi mới đủ. Vị bằng hữu này của ngươi cấp quan còn chưa đến
thất phẩm, là do gia cảnh giàu có sẵn rồi hả? Hay là bởi vì công việc ở
Đô Tác viện béo bở quá, đến mức chỉ một quan sai nhỏ cũng dư sức vung cả đống tiền như vậy?”
Chủ xưởng cũng biết đây là một con số khổng
lồ, gã dập đầu với hắn, lắp bắp thưa: “Bẩm đại nhân, ông ta là họ hàng
xa của vợ tiểu nhân, nhờ vào mối quan hệ này mà khi vận chuyển hàng qua
cổng thành Phù Giang, tiểu thân có thể bớt được chút tiền hiếu kính.”
“Nhà ông ta không hề giàu có, chỉ có một căn nhà và một cửa hàng ở Phù
Giang, cả tháng kiếm được sáu, bảy lượng bạc là cùng, cho nên một ngàn
lượng này chắc chắn không phải của ông ta. Lúc ông ta đưa ra con số này
ta cũng giật mình, hỏi ông ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, ông ta lại
chỉ tay lên trời ra vẻ thần bí lắm, chỉ bảo là không thể nói được, dặn
ta cứ cúi đầu phát tài đi, chớ có hỏi nhiều.”
Sau đó vì số bạc khổng lồ ấy, gã quả nhiên đã cúi đầu ngậm miệng.
Chỉ lên trời chắc ý là cấp trên, vậy là doanh quan kia bị cấp trên giật
dây, chứ không thì ông ta không thể nào có nhiều tiền như vậy được. Bắt
buộc phải phái ngươi đến Phù Giang một chuyến, may mà mục tiêu ở ngay
thành kế bên, đi bằng ngựa thì nhanh nhất là hôm nay có thể tới nơi,
không đến mức chậm trễ hỏng việc. Sau khi lui đường hắn sẽ lập tức thu
xếp việc này xong xuôi, cả người đưa tin của Tức Tâm quan nữa.
Lý Ý Lan suy nghĩ một hồi, xác định mình đã chứng thực hết những gì cần
thiết, bèn nhỏ giọng hỏi những người bên cạnh: “Mọi người có còn thắc
mắc nào không?”
Những người khác lần lượt lắc đầu, chỉ có Tri Tân nhìn ngó xung quanh một chút, có vẻ đang hơi do dự.
Lý Ý Lan quan tâm đến y, tuy chẳng dám nhận là hiểu thấu tính tình y nhưng về cơ bản sẽ biết phản ứng của y mỗi khi gặp chuyện gì đó, cho nên động tác khác thường ấy không thể tránh khỏi đôi mắt hắn. Lý Ý Lan nở nụ
cười, khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì thì cứ nói, ta đang chờ nghe đây.”
Tri Tân không tiện để hắn chờ, đành mở lời: “Ta từng đi qua sân của vị thí
chủ này rồi, vị trí hòn giả sơn mà gã nói nằm ở chính giữa khoảnh sân
sau chất đầy đá tảng. Những tảng đá này rất lớn, cao hơn nhiều so với
hòn giả sơn kia, nếu không đi vào chính giữa sân thì sẽ không thấy được
hòn giả sơn.”
“Cho nên ta đang nghĩ, kẻ trộm nam châm này làm sao biết tảng đá có giấu nam châm – thứ mà chỉ mình chủ xưởng đá biết, hơn
nữa làm sao không đập ra mà kẻ đó vẫn biết đâu là tảng đá mình cần tìm?”
Mắt Lý Ý Lan sáng lên, nói như có cảm ứng: “Bởi vì kẻ đó vẫn luôn ẩn thân trong xưởng đá.”
Giấu trên nóc nhà hay trên đống đá cũng đều là giấu, nhưng dựa theo địa thế
của xưởng đá là bốn phía cao ngất còn chính giữa lại thấp, nếu kẻ theo
dõi muốn tìm một trạm gác thích hợp thì gã nhất định phải nắm rõ bố cục
sân sau. Mà sân sau hỗn loạn hệt như mê cung, nếu muốn đạt dược mục đích thì cách dễ dàng và ổn thỏa nhất chính là trà trộn vào đội ngũ thợ đá
trong xưởng.
Cho nên ý của Tri Tân là, chủ xưởng rất có khả năng
đã từng chạm mặt trực tiếp với tên trộm này rồi, chẳng qua chủ xưởng
không biết mà thôi.
Căn cứ vào lời nhắc nhở này, Lý Ý Lan lập tức quay sang hỏi chủ xưởng đá: “Trong hai, ba tháng gần đây, xưởng đá của
ngươi có thợ nào mới tuyển vào hay bỗng nhiên nghỉ việc không?”
Chủ xưởng đảo mắt lên trên, hồi tưởng một lúc rồi bình tĩnh trả lời: “Dạ có ạ, có một thợ làm thuê, ta nhớ là…… cậu ta tới xưởng vào tuần đầu tiên
của tháng mười, cậu ta làm việc rất nhanh nhẹn lại còn thật thà, đòi
tiền công cũng ít, mỗi tội ăn hơn nhiều. Ta và vợ đều rất quý mến cậu
ta.”
Kẻ này xuất hiện vào tuần đầu tiên của tháng mười, đến tuần
cuối nam châm đã biến mất, thời gian ăn khớp với nhau rồi. Lý Ý Lan hỏi: “Vậy kẻ đó đâu rồi? Hiện giờ có còn ở trong xưởng không?” (Ở Trung Quốc thời xưa 1 tuần = 10 ngày.)
“Không ạ.” Chủ xưởng lắc đầu, “Cậu ta làm chưa được một tháng đã nghỉ, nói là
em trai bệnh nặng sắp không qua khỏi, cậu ta phải về chăm nom. Ta nghĩ
mạng người quan trọng nên liền thanh toán tiền công rồi cho cậu ta
nghỉ.”
Chưa tới một tháng cũng chính là tuần cuối của tháng mười
một, chính là thời điểm xảy ra hàn y án, Lý Ý Lan càng cảm thấy kẻ này
không phải một thợ đá bình thường. Hắn nói: “Kẻ nọ tên gì? Sống ở đâu?
Trên người có đặc điểm gì không?”
Chủ xưởng: “Cậu ta nói mình tên Viên Ninh, chúng ta đều gọi cậu ta là A Ninh, nhà cậu ta nằm trên đường Phá Mạo Nhi ở thành Bắc, còn về đặc điểm…… Cậu ta có ba nốt ruồi ở cách phía trên lông mày bên trái chưa đến nửa tấc, nốt ruồi không lớn, thế
nhưng xếp thành một đường thẳng.”
Nghe lời miêu tả của gã, Lý Ý
Lan lập tức nghĩ đến một người, chính là tên đầu bếp giả mà bọn họ mới
tóm được cách đây không lâu. Sau khi lột bỏ mặt nạ ngụy trang, Lý Ý Lan
nhớ hình như gã có nốt ruồi phía trên lông mày.
Bây giờ kẻ nọ đang ở trong ngục, Lý Ý Lan lệnh cho hai tạo dịch trong công đường đi áp giải đầu bếp giả ra.
Sau thời gian hai chén trà, tạo dịch đã áp giải kẻ hắn muốn đến. Thân thể
đầu bếp giả bê bết máu thịt, ý thức vẫn đang chìm trong hôn mê, tạo dịch thô bạo vứt gã xuống đất sau đó trở về hàng ngũ, nhận lấy sát uy bổng
từ tay đồng bạn của mình.
(Sát uy bổng là cái gậy dài thòong mà nha dịch hai bên đông đường hay cầm để thị uy và đánh đòn phạm nhân đó.)
Đầu bếp giả ngã nhào xuống đất, mặt cắm xuống đất không thấy rõ, Lý Ý Lan
bảo chủ xưởng: “Ngươi thử nhìn mặt gã xem, có phải thợ đá A Ninh nhà
ngươi không?”
Chủ xưởng co rúm người đáp “Vâng” rồi nhích tới bên cạnh đầu bếp giả, bàn tay run rẩy rụt ra rụt vào mấy lần mới dám hất
mặt đầu bếp giả lên, gồng ngón tay vặn mặt kẻ nọ sang.
Sau một
khắc, trong công đường vang lên hai tiếng thốt kinh ngạc cùng lúc, một
tiếng phát ra từ chủ xưởng đá, một tiếng khác phát ra từ Sử Viêm.
Sử Viêm đột nhiên bước mấy bước về phía đầu bếp giả, biểu cảm bàng hoàng
pha lẫn phẫn nộ. Có trời chứng giám, đời này tai họa đẩy hắn vào chốn
lao ngục khổ đau đều vì kẻ này mà ra.
Thấy ánh mắt hắn dữ tợn như bắt gặp kẻ thù, Lý Ý Lan bèn dò hỏi: “Sử Viêm? Ngươi biết gã ta sao?”
“Có biết ạ.” Hô hấp của Sử Viêm nặng nề, viền mắt cũng đỏ lên, hắn nói,
“Đại nhân còn nhớ không? Ở trong ngục ta từng kể với ngài rằng, lúc ta
trốn đến xưởng đá ở huyện Ninh, có một vị khách trả hai lượng bạc đặt ta làm một tấm bia đá giao đến nhà, chính là gã ta.”
Lý Ý Lan chợt có cảm giác như đang đi trong mê cung rất lâu, nay bỗng dưng lại trở về điểm ban đầu.
Song cũng không phải hắn hoàn toàn không thu hoạch được gì, ít nhất hiện tại hắn đã biết được tên đầu bếp giả này có vị trí khá đặc biệt trong nhóm
thích khách. Lừa gạt Sử Viêm, lấy trộm nam châm, giết người thợ mộc,
việc nào cũng do gã gây ra, gã trả giá nhiều đến mức bất bình thường.
Kẻ này có lẽ là một nhân vật cấp bậc tiểu đầu lĩnh. Lý Ý Lan nghĩ thầm, họ Viên, Viên Ninh, là tên thật hay tên giả? Có liên quan gì tới Viên Kỳ
Liên chăng?