Lúc thì thấy hắn không chịu nghe khuyên bảo, lúc lại thấy hắn tự dưng
trở nên cực kỳ tự giác, cái kiểu đối xử khác biệt này làm Ký Thanh ngỡ
ngàng bàng hoàng.
Tuy rằng kết quả nằm trong dự liệu, mà người
nào đó khuất phục cũng nhanh quá thể, cả ba người gồm cậu ta, lão thái
gia và bộ đầu tỷ cùng hợp lực ra tay cũng chưa chắc có tác dụng kỳ diệu
đến mức này.
Ký Thanh đau buồn nằm nhoài lên bàn, thầm mắng Lý Ý
Lan là đồ vong ơn phụ nghĩa, mặt mũi của đại sư là mặt mũi, lẽ nào mặt
mũi của cậu thì không phải chắc? Đương nhiên là phải rồi, cho nên khả
năng duy nhất chỉ có thể là Lý Ý Lan có mắt như mù!
Cái đồ vong ơn phụ nghĩa lại không hề biết ý, vẫn hớn hở đi theo sát phía sau Tri Tân, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Là chủ nhà, Tri Tân đã dọn bộ trà cụ ra, bắt đầu pha trà mời bọn họ. Lý Ý
Lan vốn không định đi ngay, song vẫn giả vờ ngăn cản: “Đại sư chớ vội,
bọn ta ngồi một lát rồi đi ấy mà.”
Tri Tân không dừng động tác, y ngước mặt lên trêu ghẹo: “Không sao, thế để mình ta uống.”
Câu này nghe có vẻ không thân thiện với khách nhân cho lắm, nhưng biểu cảm
và giọng điệu của Tri Tân đủ để trung hoà sự sắc bén trong đó, sẽ không
khiến người ta thấy lúng túng. Lý Ý Lan ngay lập tức xuôi theo, đang
định nói “Vậy ta cũng uống một chén” nhưng không ngờ có người bất mãn
với hắn đã xen ngang vào phá đám.
Ký Thanh rất thích nhìn hắn ăn
quả đắng, cu cậu bật cười ra tiếng, giả bộ ngoan ngoãn bảo với Tri Tân
là: “Huynh ấy không uống thì thôi, đại sư với ta uống, hai ta cùng uống
với nhau.”
Tri Tân cười nói “Được” rồi rót cho cậu một chén, song y không trêu Lý Ý Lan nữa mà cũng lặng lẽ rót thêm một chén khác.
Lý Ý Lan thấy thế thì vui lắm, nghĩ bụng ngồi uống thế này thì không cần phải đi ngay.
Tuy mượn cớ đau ốm để kiếm cơ hội tiếp xúc với Tri Tân không phải là ý định ban đầu của hắn, song tình huống trước mắt quả là gãi đúng chỗ ngứa, vì thế nên từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống, Lý Ý Lan đã đi từ do dự đến
quyết đoán vứt bỏ mấy cái thứ lễ nghi xử sự, chẳng hạn như lễ độ khắc
chế, đêm không quấy nhiễu……
Đó đều là cách đối đãi với người bình thường, Tri Tân thì lại không nằm trong số đó.
Nếu có điều kiện, Lý Ý Lan đương nhiên cũng muốn thể hiện phong độ nho nhã
đúng mực cho Tri Tân thấy, nhưng chính vì đa số mọi người đều không làm
được cho nên Khổng thánh nhân mới nhắc nhở người trong thiên hạ rằng
“Phát hồ tình, chỉ hồ lễ”. (Xuất xứ từ bài “Đại tự” trong “Kinh
thi”, nghĩa là phải xuất phát từ tình cảm song không nên vượt quá quy
phạm đạo đức lễ nghĩa.)
Tình cảm và lý trí xưa nay
vốn đã đối lập nhau, dẫu Lý Ý Lan không mơ tưởng có thể cùng Tri Tân tu
thành chính quả, nhưng thứ tình cảm kỳ diệu sôi trào trong lồng ngực lại khiến hắn thuận theo tự nhiên mà ngồi xuống đây.
Lý Ý Lan nhìn Tri Tân, cười áy náy: “Xin lỗi, ở đây người nhiều mà việc cũng nhiều, khiến ngươi không được yên tĩnh nhỉ.”
Nơi này đúng là bận rộn thật, trong viện người ra kẻ vào suốt cả ngày, song Tri Tân không hề cảm thấy ồn ào, thực lòng y còn rất thích nơi này.
Người trong viện đều đang dốc toàn lực để làm việc, đang điều ra chân
tướng một cách vừa kiên quyết vừa nghiêm cẩn, thái độ ấy khiến cho người ta phải tôn kính.
“Người và việc có nhiều thêm nữa thì cũng
không ảnh hưởng đến ta đâu, có gì mà mất yên tĩnh chứ. Vả lại, có một
câu châm ngôn là người giỏi đóng cửa thì chẳng cần then cài, chính là để nói người như ta đấy.” Tri Tân trêu chọc tiếng gõ cửa không mấy “yên
tĩnh” vừa nãy của Ký Thanh, rồi bèn đổi đề tài, “Mà ngươi đó, mới sáng
dậy, sao không nghỉ ngơi mà giờ còn định đi đâu?” (Dẫn câu nói của Lão Tử, ý là người thanh tâm nhập đạo, chẳng cần cấm nọ cấm kia thì họ vẫn sẽ không làm trái giới luật.)
Lý Ý Lan dày dặn kinh nghiệm rồi, hắn càng nằm càng mệt mỏi thêm thôi, cho nên thức dậy xong sẽ không muốn nghỉ ngơi. Bên cạnh đó, chính vì thời
gian không còn nhiều, tâm lý hắn luôn phải căng như dây đàn, cho nên sức bền bỉ nội tại ấy đã cho hắn một nguồn năng lượng vượt qua người
thường.
“Vốn dĩ định vào nhà lao xem việc thẩm tra bọn thích
khách đã có tiến triển gì chưa, kết quả……” Nói đoạn, Lý Ý Lan dừng lại,
bất đắc dĩ liếc nhìn Ký Thanh rồi mới cười nói, “Kết quả lại chạy đến
chỗ đại sư uống chực nước trà.”
Tri Tân rửa lá trà xong, thêm
nước mới rồi rót ra, đẩy một chén đến trước mặt hắn. Y ăn ngay nói thật: “Hoan nghênh đến ăn chực uống chùa, dù sao mấy món này cũng toàn là của công mà.”
Nói cách khác là Lý Ý Lan chẳng hời được gì.
Lý Ý Lan dùng hổ khẩu tay phải ôm hờ lấy chén Văn Hương, ngón cái và ngón
trỏ lần lượt giữ lấy thành chén, sau khi chắc rằng hơi nóng sẽ không
thoát ra, hắn bèn dùng ngón tay miết theo vòng tròn, rồi nở nụ cười ẩn
ý, bảo: “Vậy sau này ta thường xuyên đến đây nhé?”
(Chén Văn Hương: một bộ dụng cụ uống trà chuyên dùng để uống trà Ô Long. Trà Ô Long đặc biệt cốt ở hương thơm, chén bình thường miệng hở sẽ không giữ
được hương nên người ta dùng bộ chén đặc biệt này để giữ nhiệt, giữ
hương được lâu.)
Thường xuyên thì e là không được, Tri Tân ngập
ngừng một chốc rồi nói: “Ngươi uống trà đi, thực ra ngươi đến đúng lúc
lắm, ngươi mà không đến thì đêm nay ta cũng sẽ đi tìm ngươi.”
Lý Ý Lan thổi hơi nóng, vì vẫn chưa rõ chuyện gì nên còn cười ung dung: “Hửm? Ngươi tìm ta có việc gì thế?”
Tri Tân nhìn hắn, toan mở lời thì đáy lòng chợt dâng trào cảm xúc giống như không nỡ. Trước đây y cũng từng trải nghiệm cảm giác này, lúc rời khỏi
Từ Bi tự hay lúc từ biệt sư phụ, y cũng không nỡ, song lần nào y cũng
quay người đi rất dứt khoát, chỉ có lần này là cứ mãi lần lữa mãi từ
sáng tới giờ.
Buổi sáng sau khi trở về, Tri Tân cứ luôn nghĩ, tại sao mình lại nán lại trong nha môn.
Lúc đó bị tấn công trong nhà thợ mộc, Lý Ý Lan bảo y dọn vào nha môn là để
tránh nguy hiểm, tiện thể xem đàm lục và vụ án có liên quan gì hay
không, nhưng từ mấy ngày nay, Tri Tân không nhận thấy bất cứ mối nguy
nào, cũng chẳng giúp được việc gì cho nha môn.
Kỳ thực từ sau khi nhìn thấy cái mõ gỗ kia, Tri Tân liền nảy sinh ý muốn rời đi. Y không
có hành lý gì cả, vốn dĩ nhấc chân là có thể đi luôn được, song mỗi lần
định đến sát vách để tạm biệt, đầu óc y cứ trở nên rối loạn.
Y
vốn chẳng phải đại phu chính chuyên, nhưng dù sao vẫn lo rằng sau khi
mình rời đi, Lý Ý Lan sẽ lại gặp hung hiểm bất ngờ như đêm qua.
Mà khi có đi hay không đã là một loại chấp niệm thì đây chính là tối kỵ
của người xuất gia, hơn nữa người mà Lý Ý Lan thực sự cần là một đại phu khác biệt với tất cả mọi người.
Màn đêm buông xuống, Tri Tân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. Chẳng bao lâu sau Ký Thanh liền dẫn theo Lý Ý
Lan không mời mà tới, thời điểm này thật khéo, cũng thật tốt.
Vẻ mặt Tri Tân bình tĩnh nhưng lời nói lại khiến người ta hoảng hốt: “Ta tìm ngươi để nói lời tạm biệt.”
Lý Ý Lan vừa mới bắt đầu giấc mộng dẹp, trong tiềm thức nghiễm nhiên xem y là một phần của nha môn, kiểu gì cũng sẽ gặp nhau. Hắn đâu ngờ y sẽ đi, lại còn đi đột ngột như vậy.
Tin tức này như sấm giữa trời
quang, Lý Ý Lan giật mình run cổ tay, suýt thì hất đổ chén trà, may mà
hắn luyện thương quanh năm, công phu tay không hề tầm thường nên giữ
chắc chiếc chén đúng vào giây phút quyết định, mới không tạo thành
chuyện cười uống có chén trà thôi cũng làm đổ nước.
Nhưng biển
sóng trong lòng hắn còn dữ dội hơn chén trà nhỏ này nhiều, bao nhiêu
bong bóng mơ mộng ngọt ngào hão huyền ấy đột nhiên vỡ tan, Lý Ý Lan bắt
đầu suy đoán lý do Tri Tân rời đi.
Ở không tốt ư? Hay ăn không
quen? Chính hắn cũng biết mấy cái cớ ấy không đúng, nếu thời gian lùi
lại nửa tháng trước, Lý Ý Lan còn có thể nói đúng lý hợp tình rằng trong thành đầy rẫy hiểm nguy, trong nha môn mới an toàn hơn một chút.
Song việc đầu bếp bị lật tẩy đã đủ chứng minh trong nha môn chẳng khác gì
bên ngoài, nếu đã không có gì khác nhau thì hắn cũng mất đi cái cớ để
giữ người lại.
Theo lý mà nói, còn có một cái cớ không đứng đắn
nữa. Ta có ý với ngươi, hi vọng ngươi có thể…… có thể thế nào đây? Ở lại nơi này ư?
Tự bản thân Lý Ý Lan cũng thấy yêu cầu này buồn cười.
Ký Thanh kinh ngạc chẳng kém gì Lục ca nhà mình, nhưng cậu lại không nghĩ
ngợi nhiều như Lý Ý Lan, bởi vậy nên phản ứng rất nhanh, cậu ta la lên:
“Hả?! Đại sư phải đi ư, vậy sau này Lục ca của ta……”
Cậu định nói là “Vậy sau này Lục ca của ta sẽ do ai chăm lo đây”, mà chưa kịp nói đã thấy lời này không thích hợp. Đại sư chỉ là một người bạn thôi, tại sao lại phải chăm lo Lục ca của cậu uống thuốc chưa, đi ngủ chưa như là bà
mẹ già hay nàng dâu nhỏ chứ?
Sau khi phát hiện yêu cầu của mình
quá cao, Ký Thanh nhanh nhảu sửa lời: “……Lỡ huynh ấy tự dưng lại ho thì
ta biết tìm ai bây giờ?”
Đây cũng chính là điều mà Tri Tân lo
lắng, trong lòng y cũng đã có hướng giải quyết cho vấn đề này rồi, y
trấn an rằng: “Ta không phải đại phu chính thống, cứu chữa được chỉ là
nhờ may mắn thôi. Để tránh tình huống không kịp ứng phó, quý phủ vẫn nên mời một đại phu y thuật cao minh đến khám chữa toàn thời gian.”
Ký Thanh đáp “À”, dường như chung sống dưới một mái nhà gần nửa tháng, tuy Tri Tân trầm tĩnh nhưng lời nói luôn khiến người ta thoải mái, Lý Ý Lan lại chịu nghe y khuyên bảo, nên Ký Thanh cũng mặc định rằng y rất có
quyền uy.
Về sau cái vị quyền uy đi rồi, Lục ca càng bỏ bê sức
khỏe mất thôi. Ký Thanh ảo não nói: “Đại sư, vậy ngài dự tính đi đâu?
Hiện giờ cổng thành vẫn đang đóng, ngài muốn về chùa Chiên Đàn hả?”
Tri Tân đáp “Ừm”, Ký Thanh gật đầu với y rồi không nói gì thêm.
Tuy tính cậu nghịch ngợm nhưng làm nũng thì cũng phải với tùy người, chẳng
hạn Lý Ý Lan nhìn có vẻ nghiêm túc chứ thực ra chẳng có quy củ gì cả,
cho nên Ký Thanh không sợ hắn, mà kiểu người tiếng tăm lẫy lừng như Lý
Chân và Tri Tân thì cậu đâu dám làm càn, bởi vì nhỡ có gì sơ sót là sẽ
có cả một rừng người trỏ vào cậu mà chửi rằng “Đồ điêu dân lớn mật”.
Tri Tân cũng không nói nhiều, ai nấy đều im re, căn phòng bỗng chốc chìm vào lặng thinh.
Ký Thanh là người bộp chộp, xưa nay chẳng bao giờ hiểu được ý tứ ẩn giấu
sau sự im lặng, nếu mà không ai nói gì, cậu ta liền cảm thấy có thể giải tán đi ngủ.
Đây là phòng của đại sư, người nên cáo từ đương
nhiên là bọn họ. Ký Thanh ngẩng đầu nhìn Lý Ý Lan, âm thầm chờ đợi Lục
ca dẫn mình rời đi, ai ngờ Lý Ý Lan cứ nhìn đăm đăm vào mặt bàn.
Từ lúc đội cái mũ đề hình quan, hắn thường hay thả hồn trên mây như vậy,
Ký Thanh hiểu sai ý, tưởng là hắn đang suy nghĩ vụ án nên không dám ồn
ào, sợ làm hắn đánh mất linh cảm. Cậu ta gọi lí nhí: “Lục…… ca……”
Tiếng gọi như gọi hồn ấy đã khiến đôi mắt Lý Ý Lan chuyển động, ánh mắt hắn
lập tức tỉnh táo trở lại, hắn đặt chén trà mình đã cầm cả buổi xuống,
nhiệt độ nơi đầu ngón tay nói cho hắn biết, người vẫn chưa đi nhưng trà
trong chén đã nguội rồi.
Lý Ý Lan cố gắng khống chế biểu
cảm trên mặt mình, không để sự thất vọng của mình lộ ra. Hắn không có tư cách để thất vọng, bởi vì chính bản thân hắn đã vượt quá giới hạn
trước.
Nếu như Tri Tân đặt ra đủ thứ yêu cầu cho hắn, hắn tuyệt
đối không dám ý kiến. Ai muốn đi đâu cũng đều nên xuất phát từ tâm
nguyện của chính bản thân họ, người khác không thể và cũng không nên can thiệp, đã thế người ý kiến còn không có ý đồ tốt.
Song nếu không đề cập đến thứ tình cảm sai trái này thì điều mà Lý Ý Lan có thể hỏi cũng chỉ có bấy nhiêu như Ký Thanh.
Hắn nở nụ cười, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, “Sao lại đột ngột vậy? Mặc dù
đến giờ vẫn chưa có manh mối chính xác về đàm lục, nhưng ta cảm giác đã
đến rất gần rồi, đại sư không chờ thêm một chút ư?”
Tri Tân nhìn
hắn, nhạy bén nhận thấy bóng mờ bí ẩn sâu trong mắt hắn, đốm sáng ấy
chập chờn trong ánh nến, thoạt nhìn giống như vệt nước mắt.
Song
đâu thể có chuyện Lý Ý Lan tự dưng tỏ ra yếu mềm trước mặt người khác
được, thế nên đây cũng chỉ là ảo ảnh do mình tưởng tượng ra mà thôi, Tri Tân tự giễu. Y nhìn lại lần nữa, quả nên tất cả đều bình thường, bất kể là biểu hiện hay cảm giác.
“Kỳ thực đối với ta mà nói, dọn vào ở trong nha môn mới là chuyện bất ngờ, hiện tại nguy hiểm đã qua, ta cũng nên trở lại với quỹ đạo của mình thôi.” Tri Tân lần tràng hạt, nói,
“Còn về đàm lục, nhờ lời chúc lành của Lý huynh, ta sẽ chờ đợi xem, chỉ
có điều không phải ở đây. Vạn sự vạn vật tự có nơi hội tụ, hòa thượng
cần phải ở trong Phật đường. Trước khi cổng thành mở, ta muốn đến chùa
Chiên Đàn tá túc, nếu bên phía ngươi có vấn đề gì liên quan đến đàm lục
thì có thể phái người tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Giữ thì không
giữ nổi, nhưng vẫn có thể giúp đỡ một chút, nói khó nghe thì là dâng
hiến chút ân cần thôi cũng được. Lý Ý Lan trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Ta biết rồi. Chỉ là trời tuyết đường trơn, không dễ đi lại, ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, đại sư hãy ngồi xe qua đó.”
Lời nói
này dường như đã từng nghe rồi, Tri Tân nhớ lại thưở mới gặp gỡ, buổi
chạng vạng cái ngày mình ra khỏi ngục, Lý Ý Lan đứng dưới hoàng hôn nói
muốn tiễn mình. Khi ấy bọn họ vẫn chưa quen biết, cho nên Tri Tân đã
quay người rời đi.
Chưa tới một tháng, một lần từ giã tương tự
lại tới, Tri Tân không còn có thể thản nhiên như lần trước nữa. Y nhận
thấy ánh nhìn đầy thiện ý của đối phượng, biết bản thân khó lòng từ chối ý tốt của bằng hữu, y đành mỉm cười đồng ý: “Được.”
Lý Ý Lan
xuất sư bất lợi nên chịu một chút đả kích, nhưng điều đó không đủ đánh
gục hắn hoàn toàn, hắn buồn bực uống hai bình trà, tâm trạng từ từ trở
lại bình thường.
Thực ra cũng chẳng có gì, chùa Chiên Đàn cách
nha môn chỉ hai canh giờ đi xe ngựa, nếu hắn muốn gặp y thì lúc nào cũng có thể tới chùa thăm hỏi.
Hơn nữa xa thơm gần thối, bởi vì Lý Ý
Lan chẳng ấp ủ bất cứ hi vọng gì cho nên có thể mặc sức si tâm vọng
tưởng, hắn lạc quan một cách mù quáng rằng, biết đâu Tri Tân cũng sẽ
mong nhớ mình.
Sáng sớm hôm sau, Tri Tân dùng vải bọc một xấp
kinh thư, chẳng mang theo hành lý gì nhiều nhặn, lên xe ngựa từ cửa sau. Lý Ý Lan không tới tiễn y được, vì đang trên đường thì hắn bị gọi tới
cửa trước, báo là có người tự xưng đến từ Khoái Tai môn.