Khoảnh khắc Lý Ý Lan nhận ra hắn, thư sinh cũng nhận ra bộ cà sa vân nghê nổi danh thiên hạ nọ.
Hắn trắng trợn quan sát Tri Tân bằng ánh mắt có thể nói là mạo phạm, tiếp
đó ngả ngớn chắp tay cười nói: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy,
thì ra Phật tử có dáng hình như vậy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã
lâu.”
Tri Tân không đứng dậy, chỉ quay về phía hắn rồi hơi khom người một chút, chắp tay niệm “A Di Đà Phật”.
Kẻ này tới nha môn mà điệu bộ hành tung thì cứ ngấm ngầm nhắm vào Tri Tân, ấn tượng của Lý Ý Lan đối với hắn quả thực chẳng ra làm sao, cảm giác
cùng là học trò mà Giang Thu Bình khiêm tốn khảng khái hơn hắn nhiều.
Giang Thu Bình – người được khen – đang ngồi xổm dưới đất, chỉ cảm thấy không yên tâm về kẻ tìm đến.
Tăng giả cách xa ngoài hồng trần, nơi đây đáng lẽ Lý Ý Lan phải đứng đầu, vị Đỗ huynh này đến vì tiền thưởng nhưng vừa bước vào đã ngó lơ luôn người nắm tiền thưởng. Còn cách ăn nói hành xử của hắn ta, nói nhẹ thì là
không tinh ý, còn nói nặng thì là chẳng coi ai ra gì.
Cũng may là chẳng cần kết giao thân thiết với hắn làm gì, chỉ mong hắn thật sự có
chút bản lĩnh, có thể giải quyết xong hết một lượt, giúp bọn họ phá giải bí ẩn của hạt sen.
Thư sinh Đỗ Thị Nhàn chẳng hề thấy lời mình
nói có gì không ổn, hắn vẫn còn đang lảm nhảm khách sáo với Tri Tân:
“Đại sư dùi mài Phật pháp, ta cũng là người đồng đạo, trong lòng có rất
nhiều thắc mắc muốn xin thỉnh giáo ngài, song nơi này không phải chỗ bàn luận, chi bằng lát nữa tìm một chốn thanh tịnh để mời đại sư uống trà,
chẳng biết có được……”
Bản thân Ký Thanh lắm miệng nhưng lại không thích nghe người khác lải nhải, cậu chàng nhịn hết nổi bèn ngắt lời:
“Này anh bạn, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”
Đỗ Thị Nhàn nghe
vậy bèn nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện một loạt người ngồi xổm ở đây
đều đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn “Ồ” một tiếng song cũng chẳng thấy lúng túng, mà ung dung quay lại chủ đề chính: “Tới để giải câu đố.”
Ký Thanh: “Vậy ngươi giải đi, đại nhân của chúng ta còn đang chờ đấy.”
Đỗ Thị Nhàn nhìn quanh phòng, sau khi quan sát giữa Trương Triều và Lý Ý
Lan thì bèn lựa chọn hành lễ với Lý Ý Lan. Hắn nhác thấy bộ xương trắng
trên mặt đất, biết đây là đang phá án song không hiểu mấy người này rốt
cuộc đang làm gì, muốn hỏi thì chính là đang trả lời vấn đề, đành phải
tạm gác lại mối băn khoăn trong lòng.
Lý Ý Lan có việc cần nhờ vả người ta nên cũng không tỏ ra quan cách với thư sinh nọ, hắn sai Ký
Thanh mang ghế đến, mời tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó gọi nha dịch đi vào nhà kho để bạc.
Sau khi mọi người đều đã ngồi rồi, hai
chồng bạc thỏi đầy ắp cũng được đưa tới, đặt lên trên bàn, lấp lánh ánh
sáng khiến Vương Kính Nguyên nhìn mà vừa mê mẩn vừa xót ruột.
“Chúng ta đã chuẩn bị tiền thưởng xong xuôi.” Lý Ý Lan chân thành bảo với Đỗ
Thị Nhàn, “Tiên sinh có thể nói ra đáp án của mình rồi.”
Đỗ Thị
Nhàn ngồi ngay ngắn trên ghế bành, chỉ liếc đống bạc một cái rồi nhanh
chóng dời mắt đi, có vẻ chẳng hề lưu luyến gì cho cam, hắn nói một cách
vừa kiêu ngạo vừa tự tin: “Sen nở trong lửa kỳ thực chỉ là một trò che
mắt.”
Sau khi nói xong hắn không tiếp tục mà lại nhìn mọi người
xung quanh, vẻ mặt như cười như không, bộ dạng như thể cả thế gian đều
nhơ bẩn còn mình ta thì thanh cao, cứ nói lập lờ nhử người khác, chẳng
dứt khoát gì cả.
Tính tình Ký Thanh nóng vội, đang định giục hắn có gì thì nói mau, nhưng cậu đã bị Lục ca của mình ngăn lại.
Bộ dạng Lý Ý Lan đau ốm bệnh tật, lại ôn tồn nhẹ nhàng, nom hết sức hiền
lành vô hại, hắn hỏi có vẻ tò mò: “Nhưng hạt sen chẳng to bằng đầu ngón
tay, phải bố trí thủ thuật che mắt kiểu gì đây? Chẳng lẽ bí mật nằm ở
trong chậu than kia?”
Đỗ Thị Nhàn cười nhưng không nói, mà quay sang hỏi Tri Tân: “Đại sư nghĩ sao?”
Giang Thu Bình oán thầm, thằng cha này mà đi thi khoa cử thì có thi mười năm
cũng chẳng đỗ nổi, bởi vì hắn không tập trung vào đúng trọng điểm mà cứ
hỏi một đằng đáp một nẻo.
Không phải là Tri Tân không thể đoán
thử một lần, mẹo của các cơ quan hay các trò xiếc đa phần đều nằm ở bên
trong, sẽ có cách để lần ra được, nhưng kẻ này mang đến cho y cảm giác
hơi hiếu thắng, Tri Tân không muốn hắn cứ ngó lơ Lý Ý Lan để mà chăm
chăm hỏi mình, bèn nhẹ nhàng nói: “Ta cũng thắc mắc giống như Lý đại
nhân.”
Đỗ Thị Nhàn quả nhiên nở nụ cười hả hê, vẻ mặt rõ là đắc
chí: “Có thể giải đáp thắc mắc cho đại sư cũng là vinh hạnh của Đỗ mỗ.
Quay trở lại vấn đề chính, chẳng hay các vị có từng nghe nói về cỏ minh
giáp[1] chưa?”
Ký Thanh trố mắt, nghiêng người hỏi nhỏ đạo sĩ: “Cỏ gì cơ?”
Vương Kính Nguyên cũng cảm thấy chữ kia khó đọc: “Không biết.”
Trương Triều không phản ứng gì, Lý Ý Lan nhìn Tri Tân, Tri Tân chăm chú nhìn
Đỗ Thị Nhàn, chỉ có Giang Thu Bình đăm chiêu suy tư một chốc rồi đáp
rằng: “Minh giáp mà Đỗ công tử nói phải chăng là loại cỏ may mắn được
ghi chép trong《Trúc thư kỷ niên》, mọc sát bậc thềm, đến ngày trăng non
thì bắt đầu tươi tốt?”
“Đúng vậy.” Đỗ Thị Nhàn nhìn y, tỏ vẻ tán
thưởng, lại nói tiếp, “Minh giáp khó trồng, rất chi hiếm có, cho nên
người biết đến nó không nhiều.”
Trương Triều: “Thế làm sao Đỗ công tử biết được?”
Đỗ Thị Nhàn chống khuỷu tay trái lên tay vịn, hơi nhướn người ra phía
ngoài một chút, dùng đốt ngón tay đỡ lấy sườn mặt, hắn cười nhàn nhã
nói: “Từ khi biết hiểu chuyện thì ta đã bắt đầu phiêu bạt bên ngoài, đến nay đã ngao du phân nửa Trung Nguyên rồi, nếu chỉ chút ít kiến thức này mà cũng không có thì chẳng phải uổng công bôn ba ngàn vạn dặm đường hay sao?”
Lý Ý Lan ngờ ngợ hiểu ra, kẻ này hết sức kiêu ngạo, nếu
muốn hắn ta nói chuyện đàng hoàng thì cứ khen ngợi hắn mới là thượng
sách. Để phá được án, Lý Ý Lan nào có xá gì, mở miệng ra là tuôn được cả tràng lời lẽ khách sáo: “Tiên sinh quả là uyên bác, khiến người ta phải bội phục, song không biết cỏ minh giáp này có liên quan gì đến bí ẩn
của hạt sen?”
Đỗ Thị Nhàn vừa nói vừa bắt chéo hai chân, tự nhiên cứ như chỗ này là nhà mình vậy: “Đại nhân chớ gấp, cứ nghe hết toàn bộ
tiền căn thì hậu quả ắt sẽ rõ ràng.”
“Ta từng thấy minh giáp ở
Bắc Xuyên, tuy nhiên ở nơi ấy nó lại có một tên gọi khác, tên là tri
thời tiết. Bởi từ mùng một đến mười lăm hằng tháng, cứ mỗi ngày nó sẽ
mọc thêm một chiếc lá, từ mười sáu đến cuối tháng, mỗi ngày nó lại rụng
một chiếc lá, mọi người nhìn vào nó là có thể biết hôm nay là ngày bao
nhiêu.”
“Song chỗ kỳ lạ của minh giáp không chỉ dừng lại ở đó, lá cây của nó sau khi khô sẽ co lại thành một cục, tính chất như vải,
không dễ nát như cỏ khô bình thường. Lúc dùng lửa đốt cũng sẽ không lập
tức nóng chảy ra ngay mà thoạt đầu sẽ mở ra, lan tỏa những đốm sáng tựa
như đom đóm, sau một chốc lát mới hóa thành than tro. Đây là loại cỏ mà
một khi đã thấy thì khó lòng quên được.”
Vị trí của Bắc Xuyên
trải dài từ sơn mạch sông Hoài đến giữa cánh đồng tuyết mênh mang phía
Bắc, nơi ấy hoang vu hẻo lánh, ít dấu chân người, người Bắc Xuyên đa
phần là di dân trước kia chạy nạn tới, gần như cắt đứt giao du với bên
ngoài, bởi vậy mọi người không biết về minh giáp thì cũng dễ hiểu.
Nhưng Lý Ý Lan nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, “đốm sáng” và “chốc
lát” khiến hắn khó mà không liên tưởng đến một chi tiết nhỏ, đó chính là chữ “Oan” màu xanh mà bộ xương viết ra ở hiện trường.
Vì thế hắn đột nhiên nảy ra vài thắc mắc.
Chẳng hạn như, bộ xương viết ra chữ “Oan” có phải cũng nhờ vào nguyên lý này không?
Vì sao Khoái Tai môn lại dùng vấn đề này để đánh đố bọn họ, đây là vô tình hay cố ý?
Mà giả như là cố ý, thì động cơ nào khiến Khoái Tai môn chủ động tự lòi đuôi như vậy?
Vẻ mặt Giang Thu Bình là lạ, Trương Triều đang nhìn y cũng giống thế, có
vẻ cũng ngộ ra được vài điều. Song lúc này Đỗ Thị Nhàn đã bắt đầu nói
tiếp, Giang Thu Bình đành phải giữ im lặng.
Đỗ Thị Nhàn chậm rãi
nói: “Bởi thế theo suy đoán của ta, nguyên lý khiến sen nở trong lửa
chính là loại bỏ phần thịt của hạt sen, chỉ giữ lại vỏ, dùng sợi đồng
mảnh quấn lại tạo thành hình hoa sen, rồi dán cỏ minh giáp khô đã nhuộm
màu lên trên lớp vỏ ngoài, đợi sau khi khô rồi sẽ ép dẹt sợi đồng, cột
chặt bằng gân bò mảnh, dán một viên đạn chì nhỏ ở dưới đáy, cuối cùng
nhét vào trong vỏ hạt sen đã khoét rỗng, bít lại bằng nhựa bạch đào, lại dùng quặng cùng màu vá khe hở lại, xóa đi vết hạt sen bị vỡ, vậy là có
thể che giấu tạo ra hiện tượng giả.”
Mọi người đều là người ngoài nghề, mặc dù Đỗ Thị Nhàn nói rất đầy đủ và cẩn thận nhưng ai nấy vẫn sững sờ.
Ký Thanh nghe đến đoạn sau thì đã chẳng sau tay thư sinh này đang lảm nhảm cái gì nữa rồi, tách riêng từng chữ thì cậu nghe hiểu được, nhưng nối
lại với nhau thì lại thành tiếng chim kêu.
Nhóm Lý Ý Lan chẳng
dám bỏ sót chữ nào, sau khi thư sinh nói xong, tất cả đều cụp mắt âm
thầm chắp nối manh mối và suy tư nghĩ ngợi.
Căn phòng chìm vào
lặng ngắt, Đỗ Thị Nhàn hết sức hài lòng khi thấy mọi người ngớ ra như
thế, hắn ta lắc lư cổ chân, mắt nheo lại hẹp dài nom như một con hồ ly.
Sau một lát, Tri Tân là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, y đã hiểu đại
khái những điểm then chốt rồi, duy chỉ còn lại một vấn đề, y bèn nhìn Đỗ Thị Nhàn, nghiêm túc hỏi: “Trước đó Lữ đại hiệp có kể là mình vừa dùng
tay chạm vào thì hoa sen lập tức nát tan, nhưng chậu than dùng để sưởi
ấm hoàn toàn không đủ để nung chảy sợi đồng, xin Đỗ công tử chỉ giáo,
điểm này phải giải thích như thế nào?”
Đỗ Thị Nhàn ngạc nhiên,
chính hắn cũng không nghĩ tới điểm nghi vấn này, nhưng hắn chỉ cụp mắt
ngẫm nghĩ một chút rồi mau chóng trả lời: “Cái này quả đúng là có vấn
đề, vậy thì sửa lại một chút. Chia những sợi đồng ra thành đoạn ngắn,
dùng sợi tơ đã ngâm nước chát để quấn giữa các đoạn đồng đó, loại tơ này sau khi thiêu đốt, chỉ cần không dùng ngoại lực tác động thì sẽ không
đứt ngay lập tức, vậy là có thể phù hợp với điều kiện chạm vào là vỡ
nát.”
Tri Tân gật đầu, thật lòng khâm phục, cười nói rằng: “Tiên sinh cao minh.”
Đỗ Thị Nhàn không giấu nổi sự đắc ý trên gương mặt, song miệng thì vẫn giả đò khiêm tốn: “Chút tài mọn thôi mà, không đáng nhắc đến.”
Lý Ý
Lan cũng kịp thời hoàn hồn lại, hắn ôn tồn nói: “Đỗ tiên sinh, ta cũng
có một thắc mắc. Sau khi giấu sợi đồng và minh giáp vào trong vỏ hạt
sen, theo lý mà nói thì cũng sẽ có sấp ngửa khác nhau, cánh hoa hướng
lên trên tức là ngửa, còn cành hướng lên trên tức là sấp. Tỷ như ta tiện tay ném đi, lúc nó rơi xuống đất tình cờ lại hướng xuống dưới, vậy đến
lúc viên đạn chì kia nổ thì nó sẽ sấp ngửa đảo ngược, cảnh tượng hiện ra chẳng phải sẽ khác hẳn hay sao?”
Giang Thu Bình cũng đang băn khoăn điều này, liền háo hức nhìn thư sinh.
Đỗ Thị Nhàn cũng không nghĩ tới chỗ ẩn khuất này, hắn tiếp tục vuốt cằm
đăm chiêu, sau một hồi lâu mới nói: “Chậu đựng than lửa là chậu sắt, dán một miếng nam châm nhỏ dưới đáy viên đạn chì, nam châm hút sắt, mặt
ngửa sẽ luôn luôn hướng lên trên.”
Lý Ý Lan gật đầu: “Có lý.”
Tiếp đó lại là một hồi im lặng, Đỗ Thị Nhàn nhìn mọi người một lượt rồi hớn
hở cười bảo: “Chư vị có còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn thì tại hạ xin nhận tiền thưởng rồi cáo từ trước nhé.”
Vương Kính Nguyên im ỉm nãy giờ bỗng nhiên xen lời vào: “Vẫn còn! Quy củ giang hồ, tiền
trao cháo múc, tiền thì chúng ta có, vậy thì loại hạt sen đó, công tử
giao ra một…… Không, hai hạt như vậy ra đi.”
Chỉ nói suông chứ
không làm thật, tên thư sinh này tốn mỗi công khua môi múa mép, có thể
thấy lời hắn ta nói chồng chất sơ hở, ai biết làm theo phương pháp này
thì có thành công hay không? Hơn nữa, Vương Kính Nguyên ác ý nhủ thầm,
làm gì có chuyện kiếm tiền dễ thế được!
Đỗ Thị Nhàn ghét bỏ mà
liếc đạo sĩ, tiếp đó lại dời tầm mắt trở lại, xoè tay bảo với Lý Ý Lan:
“Thế thì ta không giao được, câu miệng khéo tay vụng chính là để chỉ
người như ta vậy.”
Đầu giờ trưa, tại căn phòng chếch ở hậu viện nha môn Nhiêu Lâm.
Vương Cẩm Quan nhặt cái ống kia lên, gỡ dây buộc ra rồi vuốt cho phẳng, phát
hiện đây là một cái túi đựng tên bằng da bò, hình dáng tương tự dao găm. Nếu Tri Tân mà ở đây thì có thể sẽ nghĩ nó là thỉ phục – công cụ dùng
để nghe lén.
Để tiện thổi khí, quả nhiên đầu cắm tên của ống thỉ
phục này có hơi nhỏ, Vương Cẩm Quan nhìn vào trong qua đầu đó, bất ngờ
phát hiện bên trong còn có đồ vật, thoạt nhìn hình như là một tờ giấy
được gấp lại.
Giấy luôn dễ khiến người ta nghĩ đến mấy thứ đồ
kiểu như văn kiện mật hay thư tín. Vương Cẩm Quan nhanh chóng đổ nó ra,
Ngô Kim và Lữ Xuyên đều tỏ vẻ mong đợi, hy vọng có phát hiện mới.
Nhưng sau khi mở ra, Vương Cẩm Quan mới phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, tuy
đây đúng là giấy thật nhưng trên đó chẳng có chữ viết hay thông tin mà
họ mong muốn, nó chỉ là một tờ ngân phiếu một ngàn lượng thôi.
Ai đó giấu tiền thì chẳng phải chuyện lạ, thích khách làm thế lại càng
đương nhiên, vì vốn dĩ tham tiền, vì là tiền bán mạng mà cấp trên thưởng cho, vì chuẩn bị sẵn để chạy trốn, có thể nghĩ ra cả đống lý do.
Vương Cẩm Quan hơi thất vọng song cũng nhanh chóng quên ngay, nàng và Lý Di
đã quen rồi, cho dù vụ án không có tiến triển thì cũng tuyệt đối không
thể nhụt chí.
Phản ứng đầu tiên của Lữ Xuyên là bực bội, nhủ bụng sao lại là một tờ ngân phiếu chứ, song khi hắn lơ đãng nhìn lướt qua
mệnh giá trên đó, ánh mắt và hô hấp của hắn đồng thời dừng lại.
Ở mặt trái của tờ ngân phiếu có một dòng chữ viết tay nhỏ mà ít ai sẽ chú ý tới, đó là dòng chữ mà hiệu bạc dùng để ghi chú sổ sách, cái này
không có gì ngạc nhiên, mà kỳ lạ là ở chỗ Lữ Xuyên thấy dòng ghi chú kia hết sức quen mắt.
Xem âm mà tra.
******
Chú thích:
[1]Cỏ minh giáp: còn có tên là cỏ lịch giáp, là một loại cỏ có chu kỳ sinh
trưởng trong vòng một tháng, được coi là cỏ may mắn. Từ ngày mùng một
đến ngày mười lăm trong tháng, mỗi ngày nó sẽ kết một quả, rồi từ ngày
mười sáu đến hết tháng, mỗi ngày nó lại rụng một quả. Cho nên nhờ cách
đếm cỏ minh giáp này mà người ta có thể biết được hôm nay là ngày bao
nhiêu.
Chắc vì hình dáng cái lá nó hơi lạ lạ nên chỗ gọi quả, chỗ gọi lá .