Vẻ mặt kinh ngạc của Phan Bảo Sơn làm Hoàng Khai Kiến tin tưởng đó là sự thật.
- Tiểu Phan, người trẻ tuổi dễ kích động, gây ra chút chuyện cũng không có gì, tuy nhiên phải chú ý ảnh hưởng.
Hoàng Khai Kiến gõ gõ tay lên mặt bàn:
- Ảnh hưởng, nhất định phải chú ý đến ảnh hưởng.
- Bí thư Hoàng, cái này ai nói, đơn giản là bịa đặt nói xấu thôi.
Phan Bảo Sơn mặt không có chuẩn bị nào, việc cũng quá bất ngờ.
- Chuyện đêm qua căn bản chỉ là hiểu lầm thôi.
- Ai bảo cậu lo nhiều như vậy, dù sao sau này phải chú ý, gây chuyện
không tốt sẽ xảy ra việc lớn. Cũng may việc này còn chưa truyền ra
ngoài, nếu không trong lúc quan trọng, cậu có biết hậu quả nghiêm trọng
đến thế nào không?
Phan Bảo Sơn không nói gì nữa, đối mặt với người có tính cách như Hoàng
Khai Kiến, cố gắng ít tranh cãi là được. Lúc này trong đầu hắn nghĩ
chính là ai đã đưa ra tin đồn này? Là Vương Thao, lão Vương hay là tai
vách mạch rừng?
Thoáng phân tích một chút trong lòng, Phan Bảo Sơn không khỏi tức giận.
Nếu không phải là một người khác hoàn toàn, báy, tám phần chính là Vương Thao. Tà tâm của thằng nhóc này không ít, rất có khả năng bị Trịnh Kim
Bình mua chuộc. Bởi vì người ở trong đại viện này đều biết hắn và Vương
Thao quan hệ tốt nhất, muốn trêu ghẹo hắn ra tay ở chỗ Vương Thao là tốt nhất. Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ lão Vương, không có
việc gì là tuyệt đối, tất cả mọi chuyện đều có khả năng.
- Được rồi, cậu về trước đi.
Hoàng Khai Kiến thấy Phan Bảo Sơn cúi đầu không nói liền nói:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là việc nhỏ.
Phan Bảo Sơn rời khỏi văn phòng của Hoàng Khai Kiến, bước chân rất nặng. Việc này tuyệt đối không giống như Hoàng Khai Kiến nói, bằng trực giác, trước Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sẽ có một số dư luận được
truyền đi. Bởi vì chuyện này rõ ràng là có người âm mưu, chính là muốn
ngăn hắn làm Phó chủ tịch xã.
Việc này có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Phan Bảo Sơn vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ một lát, muốn lật đổ hắn có hai
phái Trịnh Kim Bình là một và Chu Quốc Phòng là hai. Theo tình hình
trước mắt thì bên phía Chu Quốc Phòng khả năng không lớn, nếu không
Hoàng Khai Kiến sẽ không tìm hắn đến để nói rõ ngọn ngành. Đương nhiên
cũng có thể là Hoàng Khai Kiến giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Tuy nhiên
điều này thật sự không có khả năng. Hoàng Khai Kiến căn bản không có suy nghĩ này. Bên cạnh ông ta cũng sẽ không có người nhiều mưu trí như vậy, nếu không đã giết Lương Diên Phát rồi, còn để y nhảy lên nhảy xuống như hiện giờ.
Người gây sự không thể nghi ngờ chắc là Trịnh Kim Bình, chủ mưu có khả
năng chính là Lương Diên Phát! Bởi vì tối hôm qua y và Trịnh Kim Bình đã ở huyện một phen phóng khoáng, có lẽ bị Trịnh Kim Bình thuyết phục làm
mấy chuyện xấu để ngăn cơn sóng dữ. Đương nhiên cũng không loại trừ
Trịnh Kim Bình, có lẽ cô ta cũng đang cố gắng, trước tiên là tạo điều
kiện thuận lợi, sau đó để Lương Diên Phát thuận gió đốt lửa.
Ai có thể là chó săn này? Phan Bảo Sơn thiếu chút nữa nghĩ nát óc cũng
không nghĩ chính xác được, nhưng gần như có thể xác định, giữa Vương
Thao và lão Vương là ai không thể nói chính xác được. Tuy nhiên, có một
việc có thể khẳng định, khả năng hai người liên thủ không lớn.
- Phan Bảo Sơn.
Ngay lúc Phan Bảo Sơn đang suy nghĩ, một tiếng gọi dịu dàng vang lên, ngẩng đầu lên hóa ra là Lưu Giang Yến.
- Ồ, chào Chủ nhiệm Lưu.
Phan Bảo Sơn tươi cười.
- Đồ tốt cho anh.
Lưu Giang Yến đưa qua một cái hộp nhỏ.
- Ồ, cảm ơn!
Phan Bảo Sơn lập tức nhận lấy ước lượng, nặng trịch đấy.
- Bên trong là cái gì?
- Mở ra xem sẽ biết.
Lưu Giang Yến nói xong cúi đầu.
- Đang định nói với anh chuyện này, sáng hôm nay mới biết chuyện danh
sách bầu cử, không nghĩ chính là anh, nhưng trưa qua tôi còn tìm anh,
muốn anh bầu cho Chủ nhiệm Chu một phiếu, ngại quá.
- Ôi chao, vậy thì có sao, vậy thì có sao.
Phan Bảo Sơn cũng có chút ngại ngùng.
- Ai biết sự tình sẽ như thế này, ngay cả tôi cũng không nghĩ đến. Chủ
nhiệm Lưu, nếu như vì chuyện này mà tặng quà cho tôi thì tôi không dám
nhận.
- Không phải, không phải.
Lưu Giang Yến liên tục xua tay.
- Quà này tối qua tôi đã chuẩn bị xong.
- Hả?
Phan Bảo Sơn muốn hỏi tại sao lại tặng quà cho hắn, tuy nhiên vừa định
hỏi thì lại nuốt lời vào, có một số việc không thể nói là vì sao.
- Vậy cứ như thế đi.
Lưu Giang Yến cười cười.
- Được, cảm ơn Chủ nhiệm Lưu.
Phan Bảo Sơn xoay người bước đi, chưa được hai bước cảm thấy có chuyện muốn hỏi một chút.
- Chủ nhiệm Lưu, cô có nghe chuyện gì không bình thường không?
- Chuyện không bình thường?
Lưu Giang Yến nhăn mày.
- Không có.
- Ồ, tôi biết rồi.
Phan Bảo Sơn tiếp tục bước đi.
- Phan Bảo Sơn, chuyện gì không bình thường?
- Cũng không có gì, có một số người nhàm chán, bịa chuyện nói bừa, không biết cũng tốt.
Phan Bảo Sơn không ngừng bước, không muốn để Lưu Giang Yến hỏi. Chuyện
nhà vệ sinh hắn có thể không nói nên lời, hơn nữa, với tính cách của Lưu Giang Yến, nếu đã biết có lẽ còn có thể khóc.
- Ôi, Phan Bảo Sơn, anh đừng đi vội, chuyện gì nói cho tôi biết đi.
Lưu Giang Yến hơi vội.
- Chủ nhiệm Lưu, tôi, tôi phải nhanh chóng về văn phòng, còn có việc.
Phan Bảo Sơn bước nhanh hơn, hắn cũng hơi lo lắng.
Lưu Giang Yến nhìn Phan Bảo Sơn cũng không quay đầu lại, cực kỳ buồn bực.
Trở lại văn phòng, Phan Bảo Sơn ngồi xuống bình tĩnh lại, mở hộp quà nhỏ thấy là một chiếc gạt tàn thuốc lá
- Ôi, Lưu Giang Yến hôm qua thấy trong chén trà của mình có tàn thuốc, còn tưởng mình không có gạt tàn thuốc lá.
Phan Bảo Sơn trong lòng cảm thấy hạnh phúc, lẩm bẩm.
- Tốt, thật sự là tri kỷ, chẳng lẽ cô ấy có suy nghĩ kia? Quả thực như thế thì mình sướng chết rồi.
Ngây ngất còn chưa đủ, điện thoại vang lên. Vương Thao nói Lương Diên
Phát đã đến văn phòng, tuy nhiên Trịnh Kim Bình đang ở bên trong.
Điện thoại của Vương Thao khiến Phan Bảo Sơn từ trong cảm giác ngọt ngào bỗng chốt ngã ra ngoài. Chuyện phiền toái còn chưa được giải quyết
không thể vội.
- Vương Thao, khi nào Trịnh Kim Bình đi ra ngoài thì gọi điện thoại cho tôi.
Phan Bảo Sơn cố gắng bình tĩnh, hiện giờ hắn chưa có tâm trạng tốt đối với Vương Thao và lão Vương.
- Yên tâm, tuyệt đối là trước tiên.
Vương Thao nói xong cúp điện thoại.
Phan Bảo Sơn cầm điện thoại thở dài, không kìm nổi nói thầm:
- Hai người các anh cứ việc diễn trò đi, nếu để cho tôi biết ai lừa đảo, xem tôi trừng trị như thế nào.
Nửa tiếng sau Vương Thao báo tin Trịnh Kim Bình đã đi khỏi.
Phan Bảo Sơn lập tức gõ cửa, thử phản ứng của Lương Diên Phát.
- Chủ tịch xã Lương!
Phan Bảo Sơn tươi cười chân thành:
- Hôm qua tìm ông thì ông lại đi huyện, có việc muốn nói với ông, có thể không?
- Ồ, có thể, nói ngắn gọn đi.
Lương Diên Phát không nhiệt tình như ngày hôm qua.
- Chủ tịch Lương, cảm ơn ông đã tạo ra bàn đạp cho tôi để tôi có thể lên làm Phó chủ tịch xã. Để không phụ sự kỳ vọng của ông, sau khi suy nghĩ, trong phân công tương lại, hẳn là phân công cho tôi một công việc thích hợp.
Phan Bảo Sơn lúc này chọn dùng từ chủ đạo để đặt câu hỏi.
- Chuyện đó...
Lương Diên Phát cũng do dự
- Cũng không phải là một hai câu có thể nói rõ, cần có thời gian để bàn
lại, dù sao cũng không cần sốt ruột. Hiện giờ tôi còn có mấy văn bản về
tình hình kinh tế phải xử lý gấp, trước tiên phải xử lý một chút.
- Ồ, chủ tịch xã Lương, ông cứ bận đi, lần khác tôi sẽ báo cáo ông.
Phan Bảo Sơn rõ ràng cảm giác được, thái độ của Lương Diên Phát tuyệt
đối đã có thay đổi, rất có thể vừa mới được Trịnh Kim Bình nói chuyện
hắn làm.