Thấy Thiên Hoàng đột nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn đến
dại ra, Dao Quang sửng sốt một chút, đưa tay tới trước mặt y mà khoa
trương quơ quơ mấy cái, không được đáp lại, cuối cùng nhịn không được
phải quay đầu nhìn theo ánh mắt y, vừa nhìn cũng ngây dại.
Trên
khách tịch cách đó không xa có một người ngồi xếp bằng, lụa trắng buộc
tóc, một thân hạnh y, cúi mi dùng đũa ngọc khảy điểm nhỏ trước mặt, bên
môi còn mang theo một mạt ôn nhuận tựa tiếu phi tiếu, mặc dù nhan sắc
không có gì đáng nói, lại vô cùng thuận mắt, đặc biệt là khi thấy y rồi, có thể hiểu rõ người Thiên Hoàng đang chỉ là ai.
Dao Quang
ngây người một lát, cuối cùng không từ bỏ ý định mà hỏi một câu: “Người
mà ngươi nói không phải vừa vặn là người mặc quần áo màu hạnh ở bên kia
chứ?”
Thiên Hoàng nhìn chằm chằm người nọ, càng phát giác
thân ảnh này quen thuộc, nghe Dao Quang nói cũng chỉ gật đầu: “Chính là
y, về sau còn gặp gỡ một lần, chẳng qua không chắc có phải là y không.”
Thế là Dao Quang liền nằm bò lên chiếc kỷ trà mà bắt đầu than ngắn thở dài, khiến cho hai bên đều liếc xéo, Thiên Hoàng rốt cuộc quay lại nhìn gã,
vừa buồn cười vừa khó hiểu: “Làm gì vậy?”
Dao Quang đập bàn cười
to: “Ngươi khi đó kiên quyết muốn gặp, chạy đến Thất Tinh cung ba lần
đều không gặp được, còn cho là hai người các ngươi không có duyên phận
quen biết, hóa ra là đang chờ kết oan gia!”
Thiên Hoàng càng
không hiểu: “Làm sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, linh cơ liền động, sắc mặt thay đổi trước, “Ê, ý của ngươi không phải là…”
Dao Quang gật đầu lia lịa: “Đúng, đó chính Khai Dương Tinh Quân tuyệt diệu nhất trong Thất Tinh cung của ta!”
Nghe khẩu khí của Dao Quang giống như những nam nhân đáng khinh lên kỹ viện, Thiên Hoàng nhịn không được liếc gã một cái, đảo mắt qua bàn tiệc bên
kia nhìn kỹ lại một lần, trong lòng lại thừa nhận câu “tuyệt diệu nhất”
đó của Dao Quang.
Rõ ràng không phải là tướng mạo xuất chúng gì,
nhưng khi ngươi đã nhìn thấy y rồi, liền không nén được phải nghĩ tới
chữ diệu. Diệu, rất diệu, diệu không thể tả.
Thấy Thiên Hoàng cứ
nhìn Khai Dương chằm chằm, Dao Quang càng thêm đắc ý: “Hiếm khi mới nghe ngươi khen người, có điều Khai Dương cũng đáng được ngợi khen đó của
ngươi!”
Thiên Hoàng mạnh miệng: “Ai khen hắn, ta còn chưa tính món nợ hồ ly kia với hắn đâu!”
“Ê ê, chuyện cũ rích này mà ngươi còn ghi tạc trong lòng à? Một trận kia rốt cuộc uổng phí rồi?”
Thiên Hoàng nhíu mày không nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên người Khai Dương, không dời đi nữa.
Giữa bữa tiệc Dao Quang bị người kéo đi đấu rượu, Thiên Hoàng lần đầu tiên
cảm thấy thiếu Dao Quang lải nhải bên tai, lỗ tai thật thanh tịnh.
Tâm tình sung sướng cầm chén rượu lên hớp một ngụm, không nén được lại
hướng qua Khai Dương bên kia, đã thấy Khai Dương đặt chén rượu xuống,
đứng dậy đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.
Thiên Hoàng không kịp nghĩ nhiều đã đứng dậy đi theo.
Ngoài điện là rừng hoa đào, khắp nơi đều là cây đào, sáng rực xa hoa, nối
liền một dải như biển, không thể nhìn thấy điểm cuối. Quần áo hạnh y pha lẫn trong đó chẳng hề dễ thấy, nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Thiên Hoàng đuổi theo được hai bước thì mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, do
dự đứng ở bên cạnh rừng đào, lại thấy Khai Dương bên kia đi vào sâu
trong rừng hoa cũng đã ngừng lại, đứng dưới một gốc đào bần thần một hồi không biết làm gì, sau đó đột nhiên quay người nói: “Đế Quân cả ngày
nhìn tiểu tiên chằm chằm, lúc này lại theo ra, có chuyện gì không ngại
nói thẳng.”
Thiên Hoàng cả kinh, một lát sau mới hồi phục tinh
thần, chỉnh lại dung nhan, ý cười thu lại, nhướng mày nói: “Xem ra Vũ
Khúc Tinh Quân rất rõ bản quân là ai đây.” Vừa nói vừa đi qua, trên chân lại có điểm không thực.
Đôi mày Khai Dương giãn ra, y cười nói:
“Thiên đình đều biết Đế Quân trấn thái dương cùng Dao Quang hỗn độn một
chỗ, tiểu tiên dù sao cũng không đến mức xem Đế Quân thành ra Dao
Quang.”
Bị nghẹn đến bực mình một hồi, Thiên Hoàng không chịu yếu thế, cao giọng nói: “Một khi đã như vậy, Tinh Quân cũng nên biết bản
quân là vì chuyện gì chứ?”
“Hồ ly trong cung của bản quân, bầu trời còn không có ai dám lên tiếng, sao Tinh Quân lại bất đồng với người khác vậy?”
Khai Dương cười đến cực kỳ vô tội: “Tiểu tiên không hề lên tiếng nha.”
“Ngươi!” Thiên Hoàng cắn răng, y quả thật là không lên tiếng, nhưng y đó là ngay cả tiếng cũng không có lấy một tiếng đã quăng hồ ly trở lại thế gian!
Khai Dương cười ha ha, Thiên Hoàng bấy giờ mới biết mình bị đùa giỡn, vẻ mặt xám tro. Lúc này lại thấy Khai Dương vẻ mặt ngay thẳng mà nói: “Mặc dù
tiểu tiên cũng hiểu được là hồ ly kia nên thả lại thế gian, nhưng Đế
Quân nói tiểu tiên đem thả hồ ly trở về nhân gian thì thật sự oan uổng.”
Thiên Hoàng ngây ngẩn cả người, ngay cả Dao Quang cũng chưa phủ nhận, vậy mà
Khai Dương này lại mở to mắt mà nói y chưa từng làm? Trong lòng tức
giận, khẩu khí của Thiên Hoàng cũng đâm hăng: “Như vậy Tinh Quân hãy nói xem, tại sao phải thả hồ ly về?”
Nhưng Khai Dương chỉ lắc đầu, không hề nói gì.
Thiên Hoàng bị khiêu khích, bướng bỉnh nói: “Dao Quang nói ngươi luôn có đạo lý, ta không tin, ngươi nói thử xem.”
“Nói ra ngài có lẽ sẽ tức giận.” Khai Dương nói thật thành khẩn, ngược lại làm cho Thiên Hoàng càng buồn bực trong lòng.
“Cho ngươi nói.”
Nhưng Khai Dương lắc đầu cười, bất đắc dĩ như nhìn thấy đứa trẻ bướng bỉnh:
“Đế Quân không phát hiện hồ ly kia tâm không ở đây sao? Lúc trước bị
thương, nghe Dao Quang nói mới động tham niệm, cầu khẩn ngài giữ nó lại, tưởng là phúc khí. Chờ về sau tĩnh dưỡng khỏe lại, mới phát hiện bầu
trời ngược lại chẳng bằng chốn thế gian phồn hoa kia, hưng trí liền giảm mất mấy phần. Lại nhìn bầu trời cũng tham oán si sân không hề yên tĩnh, bị người xem thường một hồi, càng không muốn ở lại. Chẳng lẽ Dao Quang
chưa từng nói, hồ ly vốn ức hiếp rất thú vị hiện tại cứ thấy hắn là bất
mãn né tránh, đó chính là vì chán ghét.”
Thiên Hoàng nghe y nói
vô cùng chính xác, nhưng rõ ràng đều là những chuyện mình chưa bao giờ
lưu ý đến, trong lòng không khỏi có điểm không tin.
Khai Dương
nhìn hiểu ra được, y cười cười: “Đế Quân có thể không tin, chẳng qua
ngẫm lại, thủ tướng Nam Thiên môn không phải nói là trực tiếp thả nó về
sao? Nếu không muốn, hồ ly kia lại dễ dàng chịu đi?”
Bị Khai
Dương nói như vậy, Thiên Hoàng nhất thời không thể phản bác. Trong lòng
lại mơ hồ có vài phần không cam lòng, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nheo
mắt nở nụ cười: “Tinh Quân không phải nói là chưa từng làm sao? Tại sao
lại rõ ràng chuyện hồ ly như thế?”
Trong mắt Khai Dương xẹt qua
một tia kinh ngạc, lập tức bật cười, y hiểu được Thiên Hoàng vẫn nhận
định mình là người thả hồ ly: “Ngài có biết, Dao Quang rất có hứng thú
với hồ ly kia… mà hắn lại thích kể những chuyện thú vị bên cạnh với ta,
ta đương nhiên phải biết rõ. Chẳng qua, mặc dù không phải là tiểu tiên
thả, tiểu tiên quả thật cũng có lòng muốn thả, Đế Quân muốn cho là tiểu
tiên làm cũng không sao.”
Trong lòng Thiên Hoàng tất nhiên nhận
định là y thả, nhưng lại có vài phần hy vọng không phải là y thả, mâu
thuẫn một hồi mới rầu rĩ nói: “Cho dù giống như ngươi nói, cũng bất tất
phải thả nó trở về, bản quân đãi nó còn chưa đủ tốt sao? Hiện tại không
thích nhưng lâu ngày tự nhiên cũng sẽ quen.”
Khai Dương khẽ thở
dài, mỉm cười yếu ớt mà nói: “Đế Quân còn chưa minh bạch ư? Hết thảy đều có nơi thuộc về nó, cho dù hiện giờ miễn cưỡng giữ nó lại, cuối cùng
vẫn sẽ phải đi. Cùng với đến lúc đó hình thần đều mất, còn không bằng
hiện tại sảng khoái ra đi.”
“Ngươi đang thương tâm sao?” Nghe Thiên Hoàng khẽ thuật lại, Vong Xuyên đột nhiên chêm vào một câu.
Thiên Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, sau một lúc lâu mới mỉm cười cay
đắng: “Ta… thật sự không rõ. Khi đó y nói thật rõ ràng, ta lại chưa từng ghi tạc trong lòng. Cho nên mới rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay.”
Vong Xuyên mở miệng, giống như muốn an ủi y, Thiên Hoàng giữa lúc bối rối đã đứng bật dậy, ngăn lời nói của Vong Xuyên lại bên môi.
Mãi một
lúc lâu sau y mới ý thức được là mình thất thố, cúi mi cười cười: “Thời
gian cũng không sai biệt lắm, ta phải đến nhân gian tìm y. Lần tới lại
nói tiếp.”