Có thể là thời gian rất ngắn, cũng có thể đã qua rất lâu,
tay Thiên Hoàng vẫn ôm chặt Khai Dương, không chịu buông lỏng lấy một
chút, hai mắt lại nhìn chằm chằm nơi Vong Xuyên vừa chìm xuống, tràn đầy vẻ không tin.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hết thảy vừa rồi
giống như một hồi ảo cảnh, không hề chân thực chút nào, lại tàn khốc
khiến người vô lực.
“Cái gì…” Một thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo nỗi kinh hoàng, thống khổ cùng kháng cự, còn có càng nhiều
cảm xúc không thể miêu tả, phiêu đãng giữa minh giới, có vẻ chói tai vô
cùng. Phải mất một lúc, Thiên Hoàng mới ý thức được đó là thanh âm của
chính mình.
Bởi vì ý thức được mới càng kinh hoàng hơn.
Thiên Hoàng đến cả thân thể cũng đã run rẩy, nghiêng người như muốn bổ lên
trước để nhìn cho rõ, nhưng lại cương tại đó, ôm chặt Khai Dương không
chịu buông, giống như sợ vừa buông tay là sẽ làm mất Khai Dương, chật
vật ngã ngồi xuống đấy, gắt gao trừng mắt, hồi lâu lại có lệ rơi xuống.
Rõ ràng Khai Dương đã ở trong lòng, nhưng mà, nhìn Vong Xuyên chìm xuống,
trong lòng lại đau đớn hơn cả lúc nhìn Khai Dương nhảy khỏi cầu.
Trong đầu tràn đầy hình bóng Vong Xuyên, một màn cuối cùng khi chìm xuống, y
nản lòng mà cười, ánh mắt cực giống Khai Dương, trừng lớn, sau đó buông
xuống.
Ánh mắt luôn mang theo ý cười ôn nhuận như vậy, một khắc
cuối cùng lại là thương tâm minh bạch, giống như một cái dùi, đâm giữa
tim người.
Không phải là loại đau đớn kinh hoàng đến mức tuyệt
vọng, hận không thể nhảy xuống cùng y, mà là đau buốt trong lòng từ từ
rướm ra, liên tục mà ẩn nhẫn, như mắc ở hầu, đau đến nỗi khiến người
nghẹt thở.
Y vẫn đưa đò trên sông, oán linh giữa sông hẳn phải
không tổn hại gì y, nhưng, tại sao còn có thể chìm xuống, chìm xuống thì sẽ thế nào…
Vô số vấn đề chợt lóe lên trong đầu Thiên Hoàng,
cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu cuối cùng kia của Vong Xuyên, lời mà y vẫn tâm tâm niệm niệm muốn nói cũng như muốn Thiên Hoàng nghe.
Y nói, ta yêu ngươi.
“Không có khả năng… Ngươi bất quá là đồng tình ta, bất quá là nhất thời mê
hoặc, hay chỉ là nơi này quá tịch mịch… Ngươi sao có thể yêu ta chứ?”
Giống như lại nhớ tới rất lâu trước đây, người kia vẻ mặt bình thản mà hỏi mình, ta có thể yêu ngươi sao.
Cơ hồ là trả lời theo bản năng, không thể nào, sao có thể chứ, nhưng tới
lúc này rồi, cho dù là câu nói tương đồng, cũng đã không thể chắc chắc
như lúc trước nữa.
Nước mắt vẫn chảy xuống, không cách nào khống chế, còn có cả đau lòng.
Thiên Hoàng càng nắm chặt tay Khai Dương, trong mắt có một mạt hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Khai Dương, mau tỉnh… Khai Dương… Ta rõ ràng là yêu ngươi,
người ta yêu chính là ngươi mà… Khai Dương…”
Lời nói giống nhau
không ngừng lặp lại, Thiên Hoàng ép mình phải hồi tưởng, cảnh tượng khi
mới gặp Khai Dương, bộ dáng làm cho y tâm động, nụ cười nhàn nhạt, vẻ ôn nhuận trong mắt, cặp mắt kia, cuối cùng lại dần chồng lên ánh mắt của
Vong Xuyên trong trí nhớ, không phân rõ được nữa.
Khai Dương thủy chung không tỉnh, Thiên Hoàng nhìn y, một thân đơn bạc, khuôn mặt nhợt
nhạt, bộ dáng nhắm mắt đặc biệt yếu ớt, sớm đã tiêu tan hết oán hận,
cũng chẳng có một phân vui mừng, thậm chí không có lấy một phân sinh
khí.
Rõ ràng từng là một người ôn nhuận như ngọc, đào tươi sáng
rực trên trời, y đứng đó cười trong trẻo, cho dù không có tuyệt sắc dung nhan, cũng đủ để động phách câu hồn, nhưng hiện tại lạc phách như tơ.
Đều là vì mình.
Là mình quá ích kỷ, không chịu buông tay, không biết quý trọng, một mực
dây dưa mới có kết quả như bây giờ, lại không nghĩ tới kết quả ngày xưa, chẳng ngờ chính là nguyên nhân của ngày hôm nay.
Một nghiệt lại một nghiệt, kết quả là phụ không chỉ một người, làm sao đền bù đây?
Qua không biết bao lâu, Thiên Hoàng đột nhiên khép mắt, cười sằng sặc, hai
tay ôm chặt không chịu buông, lệ trong khóe mắt lại rơi càng hung.
“Khai Dương… Nếu ta không còn nữa, ngươi sẽ khóc vì ta sao?”
Người trong lòng không trả lời, Thiên Hoàng lại si ngốc nhìn gương mặt khắc
họa trong lòng, giống như kiên nhẫn chờ y trả lời, qua một hồi, mới ảm
đạm cúi mắt, bên môi gợi lên một mạt tươi cười, vẻ nản lòng có đến bảy
phần giống với Vong Xuyên.
“Ngươi vẫn hận ta sao…” Y thấp giọng
tự nói, rồi lại chậm rãi nở nụ cười nhợt nhạt, “Nhưng, nếu là y… nói
không chừng sẽ khóc”. Y cúi đầu, khe khẽ hôn lên trán Khai Dương, thanh
âm vô cùng ôn nhu, “Khai Dương, tái nhập luân hồi, ngươi sẽ quên hết
tiền trần, không còn nhớ ta nữa, cũng sẽ không còn hận ta… y ư, y dễ
quên… cho dù thương tâm, cũng có thể mau chóng quên mất, cũng sẽ không
yêu ta nữa”.
“Nhưng y như vậy, lại nhớ nhiều năm, chỉ để nói một
câu yêu với ngươi”. Ngay khi Thiên Hoàng từ từ buông đôi tay đang ôm
Khai Dương ra, một thanh âm lạnh lùng vang lên, Thiên Hoàng quay ngoắt
lại, liền thấy một người đứng ngay phía sau.
Người nọ một thân
cẩm bào thương hồng, trên mặt là vẻ kiêu ngạo nhất quán, lúc này lại ẩn
ẩn có thêm một phân tái nhợt, chính là Khung Quang.
Thiên Hoàng
sửng sốt một chút, rất nhanh liền nở nụ cười, mở miệng gọi lại không
phải là tên Khung Quang: “Dao Quang, tới vừa đúng lúc… Chuyện ngăn ta đi gặp Niệm Tích, ngươi chắc hẳn cũng là bị ép buộc, nếu có chút ân hận,
những chuyện về sau… xin nhờ ngươi”.
Khung Quang chỉ cười lạnh
lùng: “Ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi chịu lấy hồn phách tiên của ngươi chặn đứng minh hà, cứu y lên!”
“Ta cũng đang có ý này”. Thiên
Hoàng nở nụ cười, đoạn đứng dậy, quay người đối mặt với dòng sông, hai
tay đưa lên trước ngực, mười ngón chập vào nhau, từ từ nhắm mắt lại, môi trên hơi động, giống như đang niệm cái gì, đầu ngón tay y chậm rãi nổi
lên hồng quang, trên mặt lại càng trở nên tái nhợt, hồng quang từng bước mở rộng, tận đến khi che phủ hai tay y, Thiên Hoàng đột nhiên vung tay
lên, thét dài một tiếng, hồng quang vẽ thành một lưỡi dao sắc bén, bổ
thẳng về phía mặt sông. Sau một tiếng vang, nước sông trước mặt Thiên
Hoàng lại chậm rãi phân ra hai bên, tạo thành một con đường, càng lúc
càng rộng, càng lúc càng sâu, đến cuối cùng khi ngừng lại, đã có thể
nhìn rõ đáy sông.
Một thân ảnh đơn bạc đang nằm phía dưới, dường như chính là Vong Xuyên.
Thiên Hoàng buông tay, lảo đảo lui lại một bước, vô thức quay đầu nhìn Khai
Dương bị mình để xuống, ngay tại thời điểm nhún người nhảy xuống, y mới
phát hiện Khai Dương đã mở mắt, nhưng lại giống như Khung Quang, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đơn bạc dưới đáy sông kia.
Chân vừa chấm đất, Thiên Hoàng hơi lắc lư, không dám do dự, cắn răng phi thân bổ về
phía Vong Xuyên, một tay ôm chằm lấy người, nhảy lên bờ không chút do
dự. Ngay tại khoảnh khắc mũi chân y rời mặt đất, dòng nước phân ra hai
bên giống như bị mất khống chế mà hợp lại tức khắc.
Rốt cuộc là
kém nửa phân, nước dâng lên chân Thiên Hoàng, y kêu lên một tiếng đau
đớn, mất đi cân bằng, ôm Vong Xuyên ngã lên bờ, trên chân là một trận
đau đớn như bị kim châm muối xát.
Thiên Hoàng lại không nhìn đến
mình, chỉ nghiêng người ngồi dậy, kích động nhìn về phía Vong Xuyên,
nhưng lập tức sững sờ đương trường.
Trên người Vong Xuyên không
lưu lại vết thương bị oán linh tập kích như trong tưởng tượng, giống như y thật sự chỉ rơi xuống dòng sông bình thường, thế nhưng, dưới lớp quần áo ướt đẫm ấy, thân thể Vong Xuyên lại giống với Khai Dương vừa được
cứu lên, chẳng qua có chút bất đồng là vẻ trong suốt kia đã cực rõ ràng, nằm trên mặt đất, tựa hồ còn có thể nhìn thấy mạn châu sa hoa đỏ tươi
dưới thân y.
Trong lòng giống như có thứ gì đó sụp đổ, Thiên
Hoàng hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Khung Quang, thanh âm lộ vẻ tuyệt
vọng: “Dao Quang…”
Khung Quang, không, có lẽ nên gọi là Dao
Quang, thượng tiên trên thiên đình, Dao Quang Tinh Quân. Dao Quang cũng
lập tức ngã xuống đất, thanh âm lại bình tĩnh lạ thường: “Lúc ngươi bức y xuống đó, chưa từng nghĩ tới sao?”
Thiên Hoàng lắc đầu giống như không tin: “Sao…”
“Y không phải là cô hồn dã quỷ bình thường, y cũng là tiên thân, xuống Vong Xuyên, y sẽ bị nước sông ăn mòn, hồn phi phách tán”.
“Không thể nào… sao có thể… y rõ ràng, y rõ ràng là người đưa đò… làm sao…”
Khai Dương lúc trước vẫn không lên tiếng lúc này vùng vẫy đứng dậy, cười
lạnh một tiếng, trong thanh âm lộ vẻ oán hận: “Chuyện phàm nhân đều
biết, hóa ra ngươi lại không hay biết…”