Thiên Hoàng kêu lên thảm thiết một tiếng, bổ về trước theo bản năng, muốn đón lấy thân thể đang rơi khỏi cầu.
“Thiên Hoàng!” Cơ hồ là cùng một lúc, Vong Xuyên cũng luống cuống tâm thần,
thấy Thiên Hoàng bổ thẳng đến giữa sông, vội vàng đưa tay kéo lưng áo y, “Ngươi muốn làm gì!”
Cách đó không xa vang lên tiếng rơi
xuống nước, nhưng không có bọt nước bắn lên, chẳng qua dòng nước dưới
cầu lan ra từng vòng sóng gợn, làm cho chiếc thuyền con đang cập bên bờ
sông cũng phải lắc lư.
Thiên Hoàng giống như đã phát điên, y bắt đầu giãy dụa, Vong Xuyên chỉ ôm chặt thắt lưng y, không chịu buông tay.
“Ngươi thả ta ra!” Thanh âm của Thiên Hoàng đã hơi khàn khàn, mang theo tuyệt vọng rõ ràng.
Vong Xuyên liều mạng lắc đầu: Ta không thả! Ngươi là tiên thân, rơi xuống sông thì sẽ bị hồn phi phách tán!”
“Y cũng vậy!” Thiên Hoàng quay ngoắt đầu lại, ánh mắt nhìn Vong Xuyên lại
mang theo hận ý, giống như hận Vong Xuyên cản trở đường đi của mình.
Vong Xuyên ngẩn người, nhưng vẫn không buông tay: “Không thể đi, ngươi không cứu được y đâu, ngươi xuống đó sẽ chỉ hủy đi tu hành của ngươi, hồn phi phách tán theo y, căn bản không làm được gì, vậy nên, không thể được”.
“Thiên Hoàng đương trường sững sờ, trên mặt lập tức ảm đạm, giống như ngọn lửa hy vọng kia lắc lư một chút, cuối cùng bị dập tắt.
Thấy động tác của y dần ngừng lại, Vong Xuyên mới dè dặt buông lỏng tay, lập tức lại
bị Thiên Hoàng nắm bả vai, dụng lực lớn, lại làm cho y mơ hồ cảm thấy có điểm đau đớn.
Vong Xuyên hơi nhíu mi, giương mắt nhìn về phía
Thiên Hoàng, mới phát hiện Thiên Hoàng đầy mắt chờ mong mà nhìn mình,
trong lòng cả kinh, đang định mở lời, đã nghe Thiên Hoàng nói: “Ngươi có thể, ngươi vốn chính là người đưa đò cho những kẻ rơi vào Vong Xuyên
này, ngươi có thể cứu y, không phải sao?”
Vong Xuyên giật mình, lắc lắc đầu theo bản năng, nhìn vẻ chờ mong trong mắt Thiên Hoàng, lại không nói nên lời.
Thiên Hoàng giống như không nhìn thấy cử động của y, chỉ ra sức nắm lấy y:
“Ngươi có thể đúng không? Ngươi có thể cứu y! Ngươi cứu y đi…”
Vong Xuyên há miệng, nhưng chung quy không nói được lời nào, im lặng vùng
khỏi tay Thiên Hoàng, lui lại một bước, thuyền con lay động càng lợi
hại, nhưng y lại giống như không cảm thấy.
Mặt hướng về nơi gợn
sóng đã càng lúc càng mỏng, y hất tay ném ra, vật giống như dây lụa kia
rời tay bay đi, quay một vòng trên không trung rồi chui xuống nước.
Thiên Hoàng khẩn trương nhìn về nơi vật kia chui xuống, lại đợi một hồi,
không thấy có động tĩnh gì, vật kia giống như đã tiêu thất, không có đáp lại.
“Nếu có thể cứu lên, ta sẽ có cảm ứng”. Vong Xuyên hoãn thanh nói, lại phát hiện mình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải, ngươi rõ ràng có thể cứu y,” thấy Vong Xuyên muốn ngồi xuống,
Thiên Hoàng quýnh lên, vội đưa tay níu vạt áo y, “Ngươi có thể cứu y,
ngươi có thể…”
“Không, ta không…” Vong Xuyên đẩy tay Thiên Hoàng
đi, lời nói đã đến bên miệng lại bị nghẹn, ánh mắt dừng trên mu bàn tay, dần dần bịt lên một tầng không mang nhàn nhạt.
“Dường như là, lệ.
Vong Xuyên buông tay, cúi mắt nói khẽ: “Ta thật sự không thể”.
“Ngươi có thể!” Thiên Hoàng một mực phủ định, “Ngươi là người đưa đò ở minh
hà, ngươi có thể… ngươi sẽ không bị nước Vong Xuyên ăn mòn, nhưng y
không thể, ta cầu xin ngươi, cầu ngươi…”
“Vong Xuyên giống như lấy làm kinh hãi, bỗng đưa mắt nhìn Thiên Hoàng: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Ngươi… có thể xuống cứu y, không phải sao?” Mặt nước cách đó không xa đã yên ả trở lại, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, Thiên Hoàng càng thêm kinh hoàng, níu lấy y phục Vong Xuyên giống như người chết đuối vớ được bèo, thì thào lặp lại, “Ngươi có thể, ngươi có thể…”
Vong Xuyên chậm
chạp lắc đầu, thanh âm tối nghĩa theo cổ họng gạt ra: “Ta, không…” Lời
còn chưa dứt, lại thấy Thiên Hoàng quỳ xuống, vẫn níu chặt y phục mình,
Vong Xuyên há miệng, cuối cùng khép lại không nói nữa.
“Cầu ngươi, van cầu ngươi… Vô luận là cái gì ta đều có thể đáp ứng, cầu ngươi mau đi cứu y, cầu ngươi…”
Vong Xuyên nhìn y, đột nhiên mở miệng, trong thanh âm đã một tia gợn sóng:
“Ta có lời này, muốn nói với ngươi, ngươi nghe ta nói, được không?”
Thiên Hoàng ngẩn ra, trên mặt nhất thời lộ ra nửa phân vui sướng: “Ta nghe,
ta nghe, chỉ cần ngươi chịu cứu y, một trăm câu, một ngàn câu ta cũng
nghe!”
Vong Xuyên nhìn y, giống như khe khẽ thở dài, lúc Thiên
Hoàng định nhãn nhìn, lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ
thấy Vong Xuyên chậm rãi gỡ bàn tay đang nắm y phục mình ra, đi đến bên
cạnh thuyền, dừng chân một chút.
Sợ y lại đổi ý, Thiên Hoàng khẩn trương quay người nhìn qua, lại nghe Vong Xuyên khẽ cười, hơi quay đầu
đi, trong thanh âm hình như có một tia nghi hoặc: “Ta nhớ, Khai Dương
nói là ngươi lúc trước trốn tránh trừng phạt, mới rơi vào kết cục hôm
nay, nhưng mà, ngươi khi đó nếu đã không dám gánh vác, bây giờ cần gì
phải làm bộ làm tịch? Thật ra, ngươi cũng chẳng yêu y cho lắm”.
Dứt lời, không chờ Thiên Hoàng đáp lại, Vong Xuyên đã nhảy xuống không chút do dự.
Lại là bùm một tiếng như trước, không có bọt nước bắn lên, nhưng tim Thiên
Hoàng bỗng nhiên đau đớn, đau đến mức y không nén được phải khom người
xuống. Nửa vịn trên cạnh thuyền, kinh ngạc nhìn từng vòng sóng gợn đang
mở rộng, y lại có chút thất thần.
Qua một hồi, y mới lẩm bẩm: “Không phải… ta… không phải, ta chỉ là…”
Nhưng hóa ra, không cách nào phủ nhận.
Khi đó người không có dũng khí gánh vác, người thất ước, quả thật là mình.
Nhưng y rất nhanh liền muốn đi gánh vác, muốn đi bổ cứu, cũng đã không
kịp nữa rồi.
.
Ngửi được trước tiên chính là hương hoa, khi đó Thiên Hoàng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là hoa đào ngoài cửa sổ.
“Đế Quân cảm thấy thế nào? Lúc trước đã đắc tội”.
Một thanh âm xa lạ vang lên, Thiên Hoàng cử động một chút, mới cảm giác
được đau đớn trên cổ, y nhíu mày, qua một lúc mới ngồi bật dậy, buột
miệng kêu lên: “Khai Dương!”
“Đế Quân?” Thanh âm xa lạ kia dè dặt hỏi một câu.
Thiên Hoàng cũng bất chấp người trước mắt là ai, một phen túm lấy người nọ:
“Ta hôn mê bao lâu rồi? Khai Dương Tinh Quân đâu? Y thế nào rồi?”
Người nọ lại càng hoảng sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Đế Quân hôn mê đã một
ngày, Khai Dương Tinh Quân xúc phạm thiên quy, đã nhận tội, hôm nay
chính là ngày lên Tru Tiên đài”.