Vong Xuyên chỉ giương mắt nhìn Thiên Hoàng chằm chằm mà
nghe y nói, giống như hài tử ngồi xổm bên đường nghe kể chuyện, lúc này
Thiên Hoàng nói đến đoạn khúc chiết, y cũng nhịn không được vẻ mặt ngưng lại, nín thở chờ người kia nói tiếp.
Thiên Hoàng không lưu ý
nhìn đến vẻ mặt của y, lập tức nhịn không được phải nhoẻn miệng cười,
Vong Xuyên đưa tay kéo ống tay áo của y hết sức tự nhiên, hỏi: “Sau đó
thì sao?”
Thiên Hoàng nhìn vẻ cấp thiết trong mắt y, trong lòng thoáng động, nhướng mi cười nói: “Ngươi đoán xem?”
Vong Xuyên ngẩn người, chậm rãi rụt tay về, suy nghĩ một hồi mới nói được một câu: “Chắc chắn là ngươi đã đắc tội với y.”
Thiên Hoàng nở nụ cười, hồi lâu mới khẽ than: “Ta cũng không biết.”
Vong Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu.
“Khi đó Khai Dương ra tay đuổi, ta chỉ có thể đi trước, trở về suy nghĩ rất
lâu mà vẫn không thể nghĩ ra là đã đắc tội y chỗ nào.”
Thật sự
không nghĩ ra, Thiên Hoàng lăn qua lộn lại cả buổi tối trong Cánh Hoàng
cung, rốt cuộc nhịn không được, trời chưa sáng đã chạy đến Thất Tinh
cung, lén lút rẽ vào Phá Quân điện, lôi Dao Quang đang nằm trên giường
dậy.
“Dao Quang, cho ta bộ văn phòng tứ bảo kia của ngươi nha?”
Dao Quang đang nổi cáu vì bị người đánh thức, lúc này nghe y nói như vậy,
ngây người một hồi mới gầm ra tiếng: “Bộ lấy ra từ hàn đầm trên đảo Bồng Lai đó?”
Thiên Hoàng cười nịnh nọt: “Tất cả đồ vật trong cung của ta, nếu ngươi thích thì đều có thể lấy đến đổi.”
Dao Quang nghe vậy có chút động tâm, một mặt nhìn Thiên Hoàng: “Tự nhiên lại chú ý đến bộ bảo bối đó của ta làm gì?”
Thiên Hoàng gãi đầu bất đắc dĩ: “Ta chỉ biết là Khai Dương vẫn rất thích, nhưng lại không muốn đoạt đồ mà ngươi yêu thích…”
“Vậy thì sao?” Dao Quang ngơ ngác hỏi.
Thiên Hoàng đã có chút sốt ruột: “Ta cũng không biết làm sao chọc y sinh khí, nghĩ tới nghĩ lui, thấy cứ lấy thứ đồ mà y thích đi bồi tội là tuyệt
nhất.”
Dao Quang ngây ngẩn cả người, căng mắt nhìn Thiên Hoàng
một lúc, thấy Thiên Hoàng đã có chút khó hiểu, mới đột nhiên quay người
đi ra cửa, hồi lâu trở về, trong tay là một cái hộp gấm cực kỳ tinh tế
tỉ mỉ, đưa tới trước mặt Thiên Hoàng: “Này, cầm đi.”
Không dự đoán được Dao Quang lại sảng khoái như vậy, Thiên Hoàng có điểm không dám nhận.
Dao Quang vừa nhìn đã thấu tâm tư của y, nhét vào tay y rồi cười hừ một
tiếng: “Đồ đần! Đây là ta cho Khai Dương, ta cho y chắc chắn sẽ không
cần, nhưng nếu y thích, cho ngươi đi tặng là được rồi.” Giống như có
điểm không cam lòng, liếc Thiên Hoàng một cái, lại bồi thêm một câu,
“Sao lại có kẻ ngu ngốc như ngươi vậy chứ!”
Thiên Hoàng tiếp nhận hộp gấm, lòng vui rạo rực, không thèm so đo với lời Dao Quang nói, cười thật xán lạn: “Cảm ơn, trở về lại báo đáp ngươi!” Dứt lời liền vỗ vai
Dao Quang, mau chóng bước ra ngoài.
Để lại Dao Quang ở đó, đưa tay quệt mũi, mắt hơi nheo lại.
Bưng hộp đợi cả buổi ở Vũ Khúc điện, mới thấy Khai Dương uể oải bước ra,
Thiên Hoàng vội vàng tiến lên nghênh đón, mở miệng định nói nhưng lại
không nói ra lời.
Khai Dương ngược lại cảm thấy kỳ quái, mày nhướng lên, vẻ tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Làm sao vậy?”
Nhìn như tâm tình không tồi, Thiên Hoàng lúc này mới hơi an tâm, đưa hộp gấm trong tay ra trước: “Cho ngươi.”
Khai Dương ngẩn người, hồ nghi tiếp nhận cái hộp, đoạn mở ra nhìn: “Đây…”
“Ngươi vẫn rất thích nhỉ? Vậy nên cho ngươi.”
Khai Dương kinh ngạc đứng yên một lúc, mới có chút vô thố mà nở nụ cười: “Nhưng đây không phải là đồ của Dao Quang sao?”
“Đã là của ngươi rồi.” Thấy Khai Dương không hề khác thường, tâm tình Thiên Hoàng cũng dần trở nên sôi nổi.
Khai Dương nhìn ánh sáng trong mắt y, rốt cuộc bật cười mà lắc đầu thở dài:
“Mặc dù thích, vị tất đã muốn làm của riêng, ngươi ôi…”
Nghe không ra ý tứ của Khai Dương, lòng Thiên Hoàng không khỏi có điểm như bị treo lên, y dè dặt hỏi: “Ngươi… tức giận?”
Khai Dương đưa mắt nhìn y, sau một lúc lâu rốt cuộc cười ra thành tiếng: “Ta tại sao phải tức giận? Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà đã thích, tự
nhiên sẽ muốn chiếm hữu, huống chi ngươi cũng đã qua đây, tức giận lại
có ích gì?”
“Như vậy là… không tức giận?”
Khai Dương thấy bộ dáng của y vẫn dè dặt như trước, đành phải thu mi cười nói: “Không tức giận.”
.
“Sao ta cảm thấy… câu không tức giận này, dường như có điểm không thích hợp?”
Thiên Hoàng nói rất chuyên tâm, Vong Xuyên vốn không muốn ngắt ngang lời y,
nhưng thật sự không nhịn được, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi ra.
Vong Xuyên ngạc nhiên nhìn y, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Vốn đã bất thường.” Trong tiếng cười của Thiên Hoàng dường như có chút khác thường, “Nhưng khi đó nghe y nói không tức giận, trong lòng sớm cao
hứng quá chừng, nên cũng chưa từng ngẫm lại.”
Vong Xuyên không
trả lời, rất lâu sau mới đột nhiên “A” lên một tiếng: “Hẳn ngươi tưởng
rằng không tức giận là nói đến chuyện một ngày trước? Nhưng không tức
giận mà y nói lại là chuyện ngươi lấy đồ từ chỗ Dao Quang tới.”
“Đều không quan hệ, khi đó ta chỉ nghĩ, dù sao y không giận ta, như vậy là
đủ rồi.” Thiên Hoàng cười cười, “Về sau Dao Quang nói với ta, rằng khi
đó ta đối với Khai Dương đã không chỉ là kính nể ngưỡng mộ.”
Vong Xuyên nghiêng đầu nghe y nói, lúc này cũng chỉ gật đầu, không đáp lời.
Thiên Hoàng trầm mặc một hồi, cuối cùng đứng dậy, Vong Xuyên mới vội vàng hỏi: “Ngươi còn muốn đến nhân gian?”
Thiên Hoàng mân môi cúi mắt, xem như là cam chịu.
“Hà tất như vậy? Y không cho ngươi đuổi, cho dù ngươi đuổi theo cũng không
thể nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn y lại chết đi trước mắt lần
nữa… không phải sao?” Vong Xuyên cố gắng nhớ lại chuyện Thiên Hoàng từng nói, tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn cứ buột miệng nói ra. “Chỉ khiến bản thân khó chịu hơn, hà tất như vậy chứ?”
Thiên Hoàng há miệng hít vào một hơi, mới nói khẽ: “Có lẽ… với ta mà nói, đây chính là trừng phạt nên có.”
Chỉ một câu, đầy thê lương, Vong Xuyên ngớ ra đó, tận đến lúc Thiên Hoàng biến mất trước mắt cũng chưa nói được câu nào.
Nếu như có một cơ hội…
.
Có một ý niệm như vậy trong đầu, nhớ ba trăm năm, cư nhiên không hề quên
mất, hoặc giả đã phai nhạt mất rồi, nhưng khi Vong Xuyên nhìn thấy một
thân ảnh quen thuộc bước đi chầm chậm trên cầu Nại Hà, bỗng nhiên trừng
lớn mắt, chèo chiếc thuyền con qua, chậm rãi đến gần cầu.
“Ngươi…” Mở miệng gọi một tiếng, tựa hồ có điều không đúng, Vong Xuyên dừng một chút, lại gọi, “Khai Dương Tinh Quân.”
Người trên cầu dừng bước, có phần kinh ngạc mà đứng yên tại đó, từ trên cầu
chậm rãi nhìn qua, cuối cùng ánh mắt yên lặng dừng lại trên người Vong
Xuyên.
Vong Xuyên vô thố dừng lại một hồi, cuối cùng cất giọng hỏi: “Tại sao ngươi tàn nhẫn với Thiên Hoàng như vậy?”
Ánh mắt Khai Dương hơi mở lớn, chỉ nhìn Vong Xuyên, hồi lâu mới nói: “Tàn
nhẫn cái gì? Kết cục hôm nay đều do hắn tạo thành, hắn hiện giờ giả bộ
đáng thương là có thể xóa bỏ tất cả tội lỗi trước kia sao?”
Vong
Xuyên suy nghĩ rất lâu, không thể nói rõ mâu thuẫn trong lòng là gì, chỉ có thể gượng gạo nói: “Nhưng mà… hiện giờ như vậy, còn không thể tha
thứ cho y sao? Tha thứ cho y, không phải càng thoải mái?”
Khai
Dương nhìn người dưới cầu, hồi lâu mới thản nhiên cười ra, trong giọng
nói lại là cường ngạnh không thể nghịch chuyển: “Ta vĩnh viễn không thể
tha thứ cho hắn.”