Huyền Vũ sau khi rời đi, Tiết Mật cảm thấy cuộc sống của nàng vô cùng yên lặng, không một tia gợn sóng.
Đám người Lung Nguyệt cốc trừ ngày đó cảnh cáo nàng, cũng không thấy ai tới tìm nàng nữa. Không chỉ không đi tìm, ngay cả ở trên đường ngẫu
nhiên gặp mặt cũng giống như không nhìn thấy, Tiết Mật lúc đầu còn cùng
họ cười hỏi chào đón gì đó, sau cũng làm bộ như không thấy, dù sao không phải ai cũng là thánh mẫu, người khác đối đãi với nàng như vậy, thật sự nàng không thể không có vướng mắc mà tươi cười chào hỏi.
Sau lại, trong những người đó chỉ có Lận Thương Lan ngẫu nhiên gặp mặt
sẽ tán gẫu với nàng hai câu, thật đúng là tán gẫu hai câu, bởi vì thường thường hắn vừa mở miệng, sẽ bị nhiều người tìm đủ mọi cớ gọi hắn đi, mà lấy cớ vụng về làm cho người ta không chịu được, chỉ kém không nói rõ
với nàng, ngươi bị mọi người cô lập.
Tiết Mật biết đây lạ là quỷ kế của Cảnh Trung Lưu, nhằm vào nàng, cô lập nàng, muốn cho nàng
biết nàng ở Lung Nguyệt cốc sẽ không được hoan nghênh, không được ưa
chuộng cỡ nào, để loại bỏ ý niệm không thực tế trong đầu nàng.
Tưởng tượng đến cảnh này, Tiết Mật có chút buồn cười, thật sự coi nàng
như hồng thủy mãnh thú sao. Bất quá nàng cũng không để ý, trước kia còn
có thể cảm thấy được cảm tình nàng cùng bọn họ ở chung vài năm, có chút
luyến tiếc. Nhưng hiện tại những người này không làm nàng có lý do để ý
đến nữa, dù sao đối đãi như vậy tin tưởng cảm tình gì đó cũng sẽ bị xóa
sạch. Trong lòng nhất thời một trận thoải mái, cảm thấy nàng cứ như vậy
ngày qua ngày cũng thật tốt, sau đó kiều quy kiều, lộ quy lộ, tái bất
lai vãng. (kiểu như đường ai nấy đi, không gặp nhau nữa)
Vì
thế Tiết Mật như cũ trải qua cuộc sống bình thản, có thời gian liền tu
luyện, đọc sách, ngẫu nhiên tiến vào không gian bồi hắc báo, nhìn xem
hai quả trứng, tới buổi tối như thường lệ cùng Thích Vô Thương. Mấy thứ
trong không gian nàng không chia cho Thích Vô Thương, dựa vào cái gì mà
cho hắn! Bất quá hắn cũng không đòi, chắc là quên rồi, như vậy thì tốt
nhất.
Hôm nay, đã là ngày thứ bốn mươi tám hai người trúng độc thất tình đoàn tụ.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, chung quanh một mảnh hôn ám, Thích Vô
Thương phản xạ tỉnh lại, theo thói quen quay đầu nhìn nữ tử nằm bên
cạnh, thấy nàng bình yên ngủ say, trong lòng an tâm.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo, sau đó đứng ở bên giường cẩn thận nhìn mặt nàng, đây là việc mỗi ngày hắn đều làm.
Nhớ rõ lúc mới gặp mặt, nàng còn là một tiểu hài tử, không nghĩ tới bất tri bất giác đã trưởng thành. Mới trước đây khuôn mặt tròn tròn mũm
mĩm, hiện tại trưởng thành giống như trứng ngỗng, nét trẻ con trên mặt
đã hoàn toàn biến mất, giờ lông mi cong cong, miệng nho nhỏ, hai gò má
bởi vì ngủ say mà hơi đỏ lên, mắt vẫn như trước đây to tròn tỏa sáng,
chính là không bao giờ nhìn hắn như vậy nữa.
Đúng vậy, hắn
vẫn biết có một tiểu nha đầu ngây ngốc mỗi lần nhìn hắn, hai mắt đều
phát sáng, lộ ra vui mừng, làm cho hắn nhìn thấy tim không khỏi sinh
sung sướng, cũng bắt đầu chú ý tới nàng. Nhưng mà không biết bắt đầu từ
khi nào, ánh sáng trong mắt nữ tử không thấy đâu, bốn mươi tám ngày
trước? Không, có lẽ là sớm hơn……
Nghĩ vậy, tươi cười của
Thích Vô Thương có chút lạnh, vươn tay ra định sờ sờ mặt nữ tử, đầu ngón tay vừa mới chạm được chút ấm áp kia, trên mặt giãy dụa, vội thu tay
về, nhìn nàng thật sâu, sau đó xoay người ly khai.
Mà sau khi nam tử rời đi, Tiết Mật trong lúc ngủ mơ đột nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Chỉ nghe nàng nhỏ bé yếu ớt hô, “……. Không cần, ông ngoại….. Phụ thân,
tỷ…… Sư huynh, không cần rời ta, không cần…… Bỏ lại ta…… Không cần để
lại mình ta……”
Nói xong, một giọt lệ theo khóe mắt nàng chậm rãi trượt xuống, rơi vào tóc mai biến mất không thấy.
Đến buổi trưa, Lận Thương Lan cũng không nhìn thấy Tiết Mật, có chút kỳ quái, mấy ngày nay rõ ràng vẫn thường xuyên thấy nàng ở bên hồ, sao lại đột nhiên không thấy, chẳng lẽ…… Là bởi vì bọn họ mấy ngày nay lạnh
nhạt….. Ai…… Tam ca cũng thật là, vẫn nên đi xem nàng thôi!
Vừa mới đến viện Tiết Mật, Lận Thương Lan liền thấy cửa đóng chặt, vì
thế tiến lên gõ gõ, “Tiết sư muội, có ở đây không? Tiết sư muội?”
Trong phòng không có ai trả lời, Lận Thương Lan gãi gãi đầu, hẳn là không ở trong phòng đi, chẳng lẽ ở nơi khác?
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng gào thét.
“…… Không cần!”
Lận Thương Lan cả kinh, vội vàng đẩy cửa phòng ra, vừa liếc mắt liền
nhìn thấy Tiết Mật mặt đỏ bừng nằm ở trên giường, miệng còn nói năng lộn xộn lảm nhảm gì đó.
Nhìn nàng như vậy, Lận Thương Lan biết
nàng hẳn là còn chưa rời giường, cũng không dám tới gần, liền đứng ở
cửa, hô to, “Tiết sư muội, ngươi làm sao vậy?”
Qua thật lâu
thấy nữ tử vẫn không có phản ứng, Lận Thương Lan trong lòng đột nhiên có dự cảm bất hảo, chạy vội lại giường. Nhìn nữ tử thần chí không rõ,
nhướng mày, lấy tay sờ sờ cái trán của nàng, phát hiện nóng bừng, sao
lại thế này? Sao lạnh giống phàm nhân như vậy, chẳng lẽ người tu chân
cũng phát sốt?
Thấy tình huống Tiết Mật không thích hợp, nam tử vội vàng chạy ra ngoài, chuẩn bị gọi người lại đây nhìn xem.
“Thế nào?” Lận Thương Lan khẩn trương nhìn Cảnh Trung Lưu đang cẩn thận xem xét cho Tiết Mật.
“Cái gì thế nào?” Cảnh Trung Lưu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên hỏi Tiết Mật thế nào?” Lận Thương Lan trong lòng quýnh
lên, bực bội nói, “Đã là lúc nào rồi, Tam ca ngươi không thể nói chuyện
tốt một chút sao?”
“Tạm thời không chết được, ngươi lo lắng cho nàng làm gì?” Cảnh Trung Lưu ánh mắt lạnh lùng.
“Gì mà tạm thời không chết được? Chẳng lẽ còn sẽ có nguy hiểm đến tính
mạng sao? Nàng bị bệnh gì thế? Sao mặt đỏ như vậy?” Lận Thương Lan lo
lắng hỏi vài vấn đề một lúc.
“Bệnh? A……” Cảnh Trung Lưu khóe miệng giương lên nụ cười cổ quái, “Nàng đây là do giải độc! Độc thất
tình đoàn tụ của hoa cái, nữ tử bốn mươi tám ngày phát độc, nam tử bốn
mươi chín ngày. Đó là quá trình dị thường nguy hiểm, bất luận tu vi cao
thế nào, nếu ngươi không cố gắng kiên trì, chịu đựng được thì vui mừng.
Còn không kiên nhẫn, a…… Hai người liền cùng chết đi!” Nói xong còn có
chút nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán hận chuyển hướng người đứng ở
trước cửa sổ đưa lưng về phía bọn họ không nói lời nào Thích Vô Thương.
“Còn có chuyện này?” Lận Thương Lan tràn đầy kinh ngạc, lập tức nhìn
nam tử phía trước cửa sổ, “Vô Thương, ngươi cũng biết sao? Hiện tại làm
sao bậy giờ? Nếu Tiết sư muội không chịu được, hai người các ngươi đều
không sống nổi!”
“Hắn đương nhiên biết, lúc trước chính lão
cốc chủ xuất sinh nhập tử ở Cửu đại hiểm vì hắn tìm thất tình đoàn tụ,
hắn sao không biết? Không chỉ có biết, còn lấy thân thử nghiệm a!” Nói
xong, Cảnh Trung Lưu trong thanh âm còn mang theo tia phẫn hận, “Hiện
tại thì tốt rồi, cực phẩm linh dược mà xem như gốc cây cảnh, cũng không
biết rốt cuộc đi đâu mới tìm được một gốc khác, làm khó lão cốc chủ…..”
Nghe thế, Thích Vô Thương xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn nam tử đang tức giận bất bình, biểu tình không chút xúc động.
Nhìn hắn thế này, Cảnh Trung Lưu trong lòng càng tức hơn, cắn răng nói,
“Việc này không phải phận sự của ta, cũng quản không được, trong cốc sự
việc nhiều, đi trước!”
“Ai, Tam ca!” Lận Thương Lan vội kêu lên, sau đó trơ mắt nhìn bóng dáng hắn rất nhanh biến mất không thấy.
“Vô Thương, hiện tại làm sao bây giờ a? Sao lại có loại sự tình này? Ta nguyên tưởng có thể dễ dàng giải độc chứ, không nghĩ tới hung hiểm như
vậy……” Lận Thương Lan lo âu nói.
“Thương Lan, ngươi ra ngoài trước đi!” Thích Vô Thương đột nhiên nói.
“Vô Thương!” Lận Thương Lan nóng nảy.
Nhưng sau khi nhìn mặt nam tử không để cho phản bác, cũng chỉ ừ một
tiếng, rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn nhìn hai
người trong phòng, thở dài, đây gọi là việc gì a!
Chờ tất cả mọi người ly khai, Thích Vô Thương mới chậm rãi đi lại trước giường
Tiết Mật, nhìn độc tố làm vẻ mặt nàng đỏ bừng, trong miệng còn hồ ngôn
loạn ngữ, trong lòng đau xót, lấy tay xoa nhẹ hai má nóng bừng của nàng, ôn nhu nói, “Cố gắng chống đỡ, còn rất nhiều người đang chờ ngươi,
ngươi không phải muốn đi gặp bọn họ sao? Ngàn vạn lần không nên bỏ
cuộc!”
“Tỷ tỷ…… Thật là khó chịu…….” Tiết Mật nhíu mi vô thức nói, “Phụ thân…… Huyền Vũ……”
Nghe thế, tay nam tử chợt dừng lại, khóe miệng giơ lên độ cong chua sót.
Từ trong chăn cầm lấy tay nữ tử, nắm trong tay, nhẹ nhàng hôn xuống mu
bàn tay, “…… Ai đều tốt, ngươi có thể tỉnh lại là được!”
Sau đó ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vẻ mặt nhợt nhạt có chút nhu nhược
của nữ tử, vẫn không nhúc nhích, biểu tình mềm mại.
Lông mi
run rẩy hai cái, Tiết Mật đột nhiên tỉnh lại, nhìn bên giường trống
rỗng, trong lòng hơi mất mác, vì sao cảm giác có người ở bên tai nói gì
với nàng. Nâng tay lên, ánh mắt có chút sợ sệt, xúc cảm trên tay cũng
chân thật như vậy……
A….. Ảo giác đi, trừ bỏ Lận Thương Lan, Lung Nguyệt cốc còn có ai đối tốt với nàng!
Ngẩng đầu nhìn, Tiết Mật nhất thời cả kinh, trời đã tối như vậy, ánh
trăng đều đi ra, nàng thế nhưng ngủ lâu như vậy! Nàng biết thất tình
đoàn tụ khi trúng độc ở ngày thứ bốn mươi tám nữ tử sẽ trải qua quá
trình phát độc rất hung hiểm, hơn nữa cũng rất dài, nhưng không nghĩ tới lượt nàng, thế nhưng tiêu phí một ngày một đêm. Bất quá may mắn, tỉnh
lại, không có chết, chứng minh nàng cũng là phúc thiên mệnh đại a!
Rời giường, theo thói quen đi đến cách cách, phát hiện nơi đó vẫn đặt
một thùng tắm nước nóng lớn, Tiết Mật trong lòng vui vẻ, cởi quần áo
liền nhảy vào, đem cả người chà lau sạch sẽ. Qua lúc lâu, lau khô thân
mình, nhẹ nhàng khoan khoái trở về phòng, đem cửa sổ chậm rãi đẩy ra,
cảm thụ gió đêm hơi có chút khô ráo, không muốn dùng phép thuật, Tiết
Mật lấy một khối vải sạch sẽ, ngồi trước cửa sau lau lau tóc.
Thích Vô Thương vừa tiến vào phòng liền thấy bức tranh mỹ nhân lau tóc, nữ tử trên người mặc váy dài hơi rộng màu hồng nhạt, cả người tựa lên
bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thật ôn hòa.
Nhìn thấy vậy, tim đột nhiên đập dữ dội, người bất giác chậm rãi tiến lại gần nàng.
“Ngươi đã đến rồi……” Tiết Mật quay đầu, biểu cảm lạnh nhạt nhìn hắn, sau đêm nay là kết thúc…….