“Phanh—-” một tiếng,
hai cánh cửa màu đỏ sậm bị người đẩy mạnh ra, Tiết Mật bỗng bừng tỉnh,
nâng tay ngăn ánh sáng chói mắt ngoài cửa, môi nữ tử hơi hơi có chút
trắng bệch, dấu vết sưng đỏ trên mặt còn chưa tan, nhìn qua có vẻ cực kỳ tiều tụy.
“A?” Tiết Mật buông tay nhìn nhìn, cử động được?
Kinh ngạc qua đi dựa vào mép giường đứng lên, hai chân bởi vì ngồi dưới
đất cả đêm nên có chút cứng ngắc run rẩy, nhẹ nhàng xoa xoa, đầu vừa mới nâng lên, hai hắc bào nhân mặt không biểu tình hướng nàng đi tới.
“Ai, các ngươi đến làm gì…..” Còn chưa nói xong, đã bị hắc bào nhân mặt lạnh kéo ra ngoài.
“Muốn đi đâu?” Tiết Mật vội la lên.
Nhìn thấy bọn họ không để ý tới mình, Tiết Mật càng thêm nóng nảy, nghĩ mình đã cử động được, liền thử một chút linh lực xem có thể phát ra
được không, không được! Lại thử liên hệ không gian, cũng không phản ứng!
Vì sao vẫn không được? Hiện tại muốn đưa mình đi đâu? Huyền Vũ ở đâu?
“A, chậm một chút.” Tiết Mật cắn răng nói, vừa mới cất một bước, một cỗ đau đớn không thể nói thành lời từ hai đùi truyền đến, cứ giữ một tư
thế ngồi cả đêm, cho dù là tu chân nhân sĩ cũng chịu không nổi a, thực
đau!
Nhưng hai hắc bào nhân giống như không nghe thấy gì,
thậm chí biểu tình cũng không có chút biến hóa, vẫn đang lôi kéo Tiết
Mật đi nhanh về phía trước.
Tiết Mật thấy thế biết bọn họ sẽ không để ý tới mình, đành phải cắn chặt răng nanh, chịu đựng đau, đi
theo bọn họ tiến về phía trước.
……….
Phù Diễm
đảo Xích Hỏa thành trên đường cái náo nhiệt, một đại hán râu ria vạm vỡ
nghênh ngang đi tới, biểu tình hung ác, dọa người đi đường phải nhượng
bộ thối lui.
Đại hán đi đến một cái ngõ nhỏ chật hẹp, bí mật nhìn ngó xung quanh, phát hiện chung quanh không có người chú ý đến
hắn, vội vàng nhanh chóng chui vào ngõ, đi vào sâu bên trong, nhẹ nhàng
gõ lên cửa ba nhẹ hai mạnh.
Cánh cửa bỗng mở ra, từ bên trong hé ra một người mặt như hoa, kéo nam tử vào trong.
Nam tử vừa vào đã bị người bao quanh, “Thế nào? Nghe được gì không?”
Nghe vậy, hắn vội vàng gở nhẫn hổ phách trên tay, hiện ra diện mạo đích thực, đúng là —– Bạch Hổ!
Mà vây quanh hắn chính là một đám Tiết Linh liều mạng gấp rút lên đường.
Bạch Hổ lau đi mồ hôi trên trán, “Nghe được, uy hiếp vài người qua
đường, đều nói năm ngày trước Phù Diễm đảo chủ Tiếu Doanh cùng thủ hạ
của hắn dẫn theo hai người hôn mê về Phù Diễm đảo, một nam một nữ, bạch y nam tử, và lục y nữ tử.”
“Thời gian không sai, y phục cũng đúng, rất có thể là Tiết sư muội bọn họ.” Cảnh Trung Lưu phân tích nói.
“Vậy sau đó thì sao? Có hỏi thăm được bọn họ bị giấu ở địa phương nào không?” Tiết Linh vội hỏi.
“Không có……” Bạch Hổ thở dài, sau đó nhíu mày nói, “Bất quá bọn họ đều
để lộ một tin tức rất kỳ quái, ngày mai Phù Diễm đảo bọn hắn sẽ cử hành
hiến tế mỗi năm một lần, tất cả mọi người cho rằng một nam một nữ kia sẽ bị làm tế phẩm hiến cho thần của bọn họ……”
“Cái gì? Sao có thể? Mật nhi sao lại……” Tiết Linh sắc mặt tái nhợt nói.
“Huyền Vũ……” Chu Tước sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
“Ta cũng không chắc lắm……” Bạch Hổ nhìn thấy các nàng như vậy, vội vàng nói.
“Linh nhi, Chu Tước, đừng vội, sự tình còn không có phát sinh, chúng ta lập tức lại phái người ra ngoài hỏi thăm một chút, xem có thể tìm được
địa điểm giấu người hay không, nếu thật sự tìm không thấy, ngày mai
chúng ta sẽ đi nhìn xem cái hiến tế đó, mặc kệ thế nào, đều nhất định
phải tìm được bọn họ!” Vũ Văn Tắc ánh mắt kiên định.
“Ân, ta đây lại đi hỏi thăm tiếp!” Bạch Hổ nói.
“Ta cũng đi!” Lận Thương Lan vội đứng dậy.
“Hảo, vậy các ngươi trước…… Chúng ta liền……” Vũ Văn Tắc cùng bọn họ thương lượng.
“Vô Thương…….” Cảnh Trung Lưu nhìn Thích Vô Thương ở một bên, trong mắt mang theo tia nghi hoặc, “Bọn họ dẫn người vào đảo làm sao cho nhiều
người thấy được như vậy? Hơn nữa hiến tế kia, ta cảm thấy có chút kỳ
quái…….”
Thích Vô Thương nghe xong, trong mắt u quang chợt
lóe, thật lâu sau mới nói, “Cho dù là âm mưu, chúng ta cũng không thể
không tới xem, dù sao……” Cũng không có tiếp tục nói nữa, nhưng Cảnh
Trung Lưu cũng hiểu được, vì không thể biết được nơi giấu người.
Mặt khác, trong một căn phòng u ám khói nhẹ lượn lờ.
Một nam nhân mặc mãng bào màu vàng mặt hướng ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp, “Bọn họ đến đây sao?”
“Dạ, tổng cộng mười ba người, buổi sáng hôm nay vừa mới tiến vào đảo.”
Trên mặt đất ở phía sau hắn, một hắc y nam tử quỳ một gối, cúi đầu nói.
“Tốt, ngươi là người cho thủ hạ đem tin tức rải ra ngoài sao?” Nam tử tiếp tục hỏi.
“Dạ, hiện tại toàn thành mọi người đều cho rằng một nam một nữ kia sẽ
bị đem đi làm tế phẩm, cho nên bất luận ai hỏi bọn họ đều có đáp án
giống nhau!” Nam tử cung kính nói.
“Tốt, tốt!” Nam tử đứng
phía trước cửa sổ bỗng dưng quay đầu lại, trên mặt một vệt sẹo dữ tợn
văn vẹo như con rết, cười lạnh một tiếng nói, “Lúc trước lưu lại khối
ngọc bội kia chính là vì hôm nay! Phù Diễm đảo ta cũng không phải là nơi dễ xông vào như vậy? Ta muốn cho các ngươi có đến mà không có về, thuận tiện bắt được Tiết Linh, cùng Tiết Mật hiến cho chủ thượng. Cứ như vậy, Tu Chân Giới về sau chính là thiên hạ của Phù Diễm đảo Tiếu Doanh ta,
ha ha…….”
“Đảo chủ anh minh!” Nam tử quỳ trên mặt đất thái độ càng phát ra khiêm tốn.
……….
“Đi vào!” Hắc bào nhân mở ra một phiến cửa sắt, thô lỗ đẩy Tiết Mật vào trong, sau đó “Loảng xoảng” một tiếng lại đem cửa sắt đóng lại.
Té ngã trên đất Tiết Mật nhất thời cảm thấy được chung quanh một mảnh
tối đen, xoa xoa nơi bị đau, đang chuẩn bị ngồi dậy, bên tai vang lên
thanh âm lạnh lùng của nam tử.
“Người nào?”
Tiết Mật nghe thấy thanh âm này, bật người đứng dậy, chung quanh tối như
mực, ánh mắt cũng không bết nhìn về phía nào, chỉ có thể thử thăm dò kêu lên, “Huyền Vũ…..Phải không?”
“Tiết Mật!” Trong thanh âm nam tử mang theo kinh hỉ, tiếp đó truyền đến tiếng té ngã trên đất.
Tiết Mật nghe được, vội la lên, “Huyền Vũ, ngươi làm sao vậy? Có phải
bị ngã không? Ngươi ở đâu? Ta qua tìm ngươi!” Sau đó cả người sờ soạng
tiến về phía trước.
Một lúc sau, Tiết Mật đụng phải một thứ lông xù gì đó, sợ tới mức nàng lập tức rụt tay về.
“Tiết Mật, ngươi lại đây phải không?” Thanh âm nam tử phi thường gần
Tiết Mật, điều này làm cho nàng biết, lông xù gì đó vừa đụng khi nãy hẳn là trên người Huyền Vũ, nhưng mà nơi nào trên người là lông xù đây!
…….A, tóc! Khi nãy là đụng vào đầu Huyền Vũ! Nghĩ vậy Tiết Mật hơi hơi
có chút xấu hổ, bất quá nàng rất nhanh lấy cho nàng một cái cớ, giơ tay
còn không thấy năm ngón, ta cũng không phải cố ý đâu!
Nghĩ
xong, nàng ngồi xổm xuống, nhìn trước mắt tối đen, thân thiết nói,
“Huyền Vũ, ngươi thế nao? Mấy ngày nay ngươi là ở trong này sao? Ta hỏi
bọn hắn, bọn hắn cũng không nói…..”
“Không sao……” Thanh âm
nam tử có chút suy yếu, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu không ta thật không biết làm sao giao cho Tiết Linh!”
“Ngươi thật sự không có việc gì chứ? Ta nghe thanh âm ngươi có chút không tốt a?” Tiết Mật quan tâm nói.
“Thật sự không có việc gì…… Khụ khụ……” Nam tử mới vừa mở miệng, đột nhiên phát ra một trận ho khan kịch liệt.
Nhất thời, một cỗ máu tanh nồng đậm lan tràn.
“Ngươi bị thương?” Tiết Mật vội vàng vươn tay, vừa vặn chạm vào ngực
nam tử, cảm giác một mảnh trắng mịn, đúng là máu không thể nghi ngờ.
“Một chút thương nhỏ, không có việc gì…..” Nam tử không thèm để ý nói.
“Sao lại không có việc gì? Đã đổ máu! Bọn họ động thủ với ngươi sao? Sao lại có thể như vậy?” Tiết Mật hơi khóc.
“Thương tích trên người đừng lo, chỉ cần linh lực khôi phục, rất nhanh
sẽ tốt, chỉ là bọn hắn cầm đi cự uyên kiếm của ta…….” Thanh âm nam tử
tràn ngập ảo não.
“Thương tích thực sự không đáng lo chứ? Ta cũng không có cách nào sử dụng linh lực, cho nên kiếm gì gì đó còn phải chờ đợi thời cơ, dù sao với cái dạng này của chúng ta bây giờ, đừng nói kiếm, chính là người muốn đi ra ngoài cũng phiền toái!” Tiết Mật ngồi
bên cạnh hắn thở dài.
“Chu Tước tỷ bọn họ hẳn là biết chúng
ta mất tích, cho nên chúng ta phải đợi bọn họ đến, như vậy mới có cơ hội đào thoát!” Huyền Vũ nói.
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh.
Ngày thứ hai, tìm kiếm một ngày một đêm không hề thu hoạch đám người
Tiết Linh đành phải cải trang cách ăn mặc, xen lẫn vào trong dân thường
Phù Diễm đảo, hướng tế đàn bên hông đảo đi đến, để có thể biết được tin
tức của hai người Tiết Mật, Huyền Vũ.
Đợi đến nơi, mới biết
đó là một quảng trường hình tứ phương một mặt hướng về biển rộng, đột
ngột xuất hiện trong rừng cây rậm rạp, chung quanh quảng trường dựng bốn bàn long thạch trụ tráng kiện, trông rất sống động, làm cho người ta có một loại cảm giác nghiêm túc trang trọng. Mà ở trước mặt quảng trường
có một tảng đá hình vuông tạo thành chín mươi chín bậc thang, bên trên
ba vị bạch y nam tử sắc mặt nghiêm túc đứng.
Sau khi mọi
người tiến vào quảng trường, đều ăn ý không chen lấn không ầm ĩ, ngay
ngay ngắn ngắn sắp xếp hàng ngũ, hơn nữa trên mặt là biểu tình vô cùng
thành kính.
Mấy người Tiết Linh cũng không có nói chuyện hành động theo bọn họ.
“Tọa.” Bạch y nam tử ở giữa nâng tay nói.
Nhất thời trên vạn người đều chỉnh tề ngồi xuống mặt đất, trên mặt
nhiều người còn mang theo tia cưỡng chế xúc động, nhưng động cũng không
có động.
“Đốt lửa!” Nam tử đứng ở giữa tiếp tục ra lệnh, sau đó nam nhân áo trắng bên trái không chút hoang mang vung tay lên, đống
lửa phía trên bậc thang “bạch” một tiếng được đốt lên, hơn nữa lửa bốc
cháy mãnh liệt. Thấy thế, nhiều người phía dưới đều không tiếng động mở
lớn miệng, trên mặt vẻ kích động càng tăng.
“Tất cả mọi
người ở tại chỗ tụng tâm kinh, người nắm giữ ngọc bài có thể cùng ta
tiến vào bên trong tế đàn!” Nói xong ba bạch y nam tử theo một sườn bậc
thềm đi xuống dưới.
Sau đó mấy người Tiết Linh chỉ còn lại
Si, Mị, Thanh Long ở lại, những người khác trong lúc ánh mắt mọi người
hâm mộ đứng dậy hướng bậc thang đi đến.
Từ khi biết Tiết
Mật, Huyền Vũ có thể cùng hiến tế này có quan hệ, Tiết Linh bọn họ đã
hỏi thăm cụ thể quá trình hiến tế, mới biết được tế đàn hiến tế này có
phân chia trong ngoài, chỉ có tiến vào trong tế đàn mới có thể nhìn thấy tế phẩm kính dâng thần, người bên ngoài là không có tư cách, nhưng mỗi
lẫn hiến tế từ trong vạn người chỉ tuyển hai mươi người tiến vào trong
tế đàn, cho nên Tiết Linh bọn họ mất thật lớn một phen công phu mới lấy
được mười khối ngọc bài, lúc này mới có cơ hội tiến vào trong tế đàn.
Nhìn thấy càng ngày càng gần cửa tế đàn, Cảnh Trung Lưu cảm giác giống
như có con quái vật một mồm to đầy máu hướng hắn nuốt vào, hơn nữa hắn
vẫn là cam tâm tình nguyện bị nuốt, loại cảm giác này làm cho hắn cảm
thấy phiến toái, phi thường phiền toái, lại không thể làm gì.