Thái dương dần dần
thu hồi một đạo ánh sáng cuối cùng, theo đường chân trời rơi xuống, sắc
trời tối đen lợi hại, cảnh sắc chung quanh mơ hồ hẳn.
Nhìn
thấy Tiết Mật nhìn chằm chằm vào phía bên phải vách đá, không nhúc
nhích, Thích Vô Thương nói, “Nếu không chúng ta đi nhìn xem?”
Tiết Mật nghe vậy nhìn về phía hắn, lắp bắp nói, “Chính là trời đã tối, nơi này chúng ta không quen biết, không thể……”
Thích Vô Thương thấy cái dạng này của nàng, cái kiểu không chắc chắn,
vì thế nhấc chân hướng phương hướng vách đá đi đến, vừa đi vừa nói
chuyện, “Không ngại, bởi vì chúng ta không quen nên nơi nào cũng đều là
nguy hiểm. Hơn nữa chúng ta đến di tích là vì tầm bảo, không phải đến du ngoạn.”
“Ai, sư huynh……” Tiết Mật thấy thế vội vàng đi
theo, trong lòng nghĩ, đã vào viễn cổ di tích như thế nào có thể vì sợ
nguy hiểm mà dừng lại không tiến, có thể cấp cho mình một vật gì đó, về
sau có gặp hắc bào nhân cũng sẽ không kéo chân Tiết Linh.
Chờ hai người tới trước vách đá, liền phát hiện có một cái động khẩu
thật lớn, phi thường rõ ràng. Trước cửa động trên đất còn lưu lại dấu
vết trận pháp, sở dĩ nói là dấu vết, chủ yếu là bởi vì trận pháp giống
như bị người cưỡng chế phá hủy, hơn nữa thời gian bọn họ đã đến trôi qua không bao lâu.
“Có người đi vào.” Thích Vô Thương nhíu mày nói.
“Chúng ta đây cũng đi vào sao?” Tiết Mật cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên.” Thích Vô Thương trong mắt hiện lên một mạt tinh quang,
quay đầu đối với Tiết Mật nói. Sau đó xuất ra hai lá bùa màu vàng, nhẹ
nhàng dán lên người của mình và Tiết Mật, lá bùa nhất thời biến mất
không thấy.
“Sư huynh, này…….”
“Ẩn tức phù, đi thôi.” Nói xong dẫn đầu hướng trong động đi đến.
Tiết Mật nghe vậy kinh ngạc mở lớn miệng, ẩn tức phù chính là phù triện ngũ phẩm cao cấp a, cứ vậy mà tùy tùy tiện tiện sử dụng thật sao? Bùa
cùng đan dược giống nhau đều là dựa theo nhất phẩm tới cửu phẩm để phân
cấp, lá bùa là cao cấp, đan dược thậm chí có thể hỗ trợ thần thức, giống thú loại tu luyện dựa vào phù thú, đan thú. Không nghĩ tới Thích Vô
Thương vừa ra tay chính là ngũ phẩm cao cấp, Lung Nguyệt cốc quả nhiên
không phụ danh tiếng, mình thật sự ôm được một cái đùi hảo to!
Thấy bóng dáng Thích Vô Thương sắp biến mất ở trong động, Tiết Mật vội vàng thu hồi tâm tư, đuổi theo.
Sauk hi đi vào động, Tiết Mật phát hiện bên trong thế nhưng so với ban
đêm ngoài động thì sáng hơn rất nhiều, cẩn thận đánh giá mới biết phía
trên đỉnh được khảm rất nhiều dạ minh châu cực đại mượt mà, chiếu sáng
đường đi trong động, bút tích thật lớn.
Đánh giá chung quanh xong, Tiết Mật phát hiện nguyên bản trong động các nơi đều bài trí cấm
chế, nhưng là hiện tại bởi vì nhóm người phía trước kia mãnh liệt dùng
mọi phương thức mở đường, làm cho các loại cấm chế giờ chỉ còn sót lại
một ít, cũng không còn nhiều tác dụng. Chuyện này cũng thuận tiện cho
nàng và Thích Vô Thương, quá trình xâm nhập không gặp một chút khó khăn
nào.
Càng tiến gần trung tâm động, Tiết Mật cảm thấy phía
trước thanh âm kêu gọi mình càng lớn, một tiếng một tiếng, ở bên tai
mình càng không ngừng gọi, lại đây, lại đây.
Làm cho Tiết Mật trong lòng càng khẩn trương, vội vàng tiến sát Thích Vô Thương, lôi kéo góc áo hắn không dám thả lỏng.
Thích Vô Thương thấy thế nhíu mày, nhưng cũng không bảo nàng buông tay.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận la hét ầm ĩ, hai người đồng
thời nhìn nhau liếc mắt một cái, động tác nhẹ nhàng đi vội vài bước, tầm nhìn nháy mắt sáng ngời trống trải hẳn.
Tiết Mật khiếp sợ
nhìn về phía trước, hai mắt mở thật lớn, chỉ thấy phía bên trái gieo
trồng các loại linh dược tiên thảo, hơn nữa dược thảo cơ hồ đều là vạn
năm tuổi, vô cùng trân quý, thậm chí có linh dược chỉ tồn tại trong
truyền thuyết chưa ai thấy qua.
Mà phía khác lại chồng chất
một núi linh thạch cao cấp, chỉ nhìn trận diện thỏa đáng này mấy người
đứng ngốc một bên không nhúc nhích.
Nửa ngày Tiết Mật mới từ giữa rung động phục hồi tinh thần lại, nhìn Thích Vô Thương bên cạnh,
đối phương cũng quay đầu cùng nàng nhìn nhau một chút. Cơ hồ có thể rõ
ràng nhìn thấy trong mắt hắn còn chưa hoàn toàn rút đi kinh ngạc, có thể đường đường làm lung nguyệt cốc chủ cảm thấy kinh ngạc gì đó, chứng
minh nơi này rất là khủng.
Tiếp theo Tiết Mật đem tầm mắt
chuyển hướng một đám người đứng trước đống linh thạch cao cấp, là đám
người tử y lão giả kia lúc trước ở đại môn cửu khuyết đã gặp qua, làm
sao bây giờ, giống như có chút khó giải quyết. Nàng cũng không tin song
phương có thể hòa thuận ngồi xuống hảo hảo nói chuyện làm sao phân chia
vật báu trước mặt, cho dù bọn họ nguyện ý, xem bộ dáng Thích Vô Thương
hẳn là cũng không đồng ý.
“Giàu to rồi, giàu to rồi, chúng
ta giàu to rồi a, một chuyến đáng giá……” Giữa đám người kia đột nhiên
phát ta một tiếng hô to, một nam tử giống như điên loạn nhìn đống linh
thạch, bắt đầu hốt vào túi trữ vật. Kỳ thật cũng không trách hắn, hẳn là không có một tu sĩ nào có thể đứng tại chỗ này mà bảo trì bình tĩnh
tuyệt đối.
Nhìn hành vi của nam tử kia được ngầm đồng ý, mấy người còn lại bên người tử y lão giả cũng đi theo một người tiếp một
người vọt qua bắt đầu hốt linh thạch, cuối cùng chỉ còn lại tử y lão giả và một nam tử mang mặt na ngân bạch che khuất từ môi trở lên.
“Thiếu chủ, bọn họ……..” Tử y lão giả xoay người đối nam tử bên cạnh
cung kính nói, xem ra nam tử mang mặt nạ hẳn là chủ tử của hắn.
“Không cần để ý tới, mục tiêu của chúng ta là ở đó.” Thanh âm nam nhân
mặt na khá thấp, chuyển hướng phía trước tình thế bắt buộc nói.
Chỉ thấy vị trí phía trước cách hắn không xa có một đài cao dùng linh
thạch xây thành, trên đài cao có đặt một vật, nhưng là mặc kệ cố gắng nỗ lực nhiều thế nào, chính là thấy không rõ lắm.
“Thiếu chủ, đó là……..” Tử y lão giả nghi ngờ nói.
“Không rõ ràng lắm.” Nam nhân mặt na thanh âm dẫn theo một chút hứng thú, hướng đài cao đi đến.
“Sư huynh, chính là cái gì đó trên kia một mực gọi ta, bất quá ta xem không rõ ràng lắm……” Tiết Mật chỉ hướng đài cao nói.
Thích Vô Thương nghe vậy, ánh mắt thoáng có chút ngưng trọng, chính mình cũng xem không rõ lắm, rốt cuộc là cái đồ vật gì?
Sau đó mang theo Tiết Mật cũng hướng phương hướng kia đi đến, mới đi được một bước…….
“Người nào?” Nam nhân mặt na xoay người nhìn về phía hai người, ánh mắt như điện.
Thích Vô Thương thấy vậy cũng không che giấu, trực tiếp hiện ra thân hình, nhìn về phía đối phương, mặt không đổi sắc.
Tử y lão giả thấy Thích Vô Thương thì sắc mặt trầm xuống, nam nhân mặt
nạ một bên ngược lại bật cười, “Nguyên lai là Lung nguyệt Thích cốc chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ngươi nhận thức ta? Ngươi là……”Thích Vô Thương ánh mắt híp lại.
“Tại hạ chỉ là một gã không đáng nhắc đến – một tiểu nhân vật thôi,
không đáng để Thích cốc chủ nói đến.” Nam nhân mặt nạ tiếp tục cười nói, nhưng không có để lộ ra lai lịch của mình.
Thích Vô Thương nghe vậy cũng không có để ý tới, chính là nhìn về vị trí phía đài cao.
Tiết Mật đứng bên người hắn, cũng đi theo nhìn về phía đài cao, cố gắng nhìn không chớp mắt, cái loại người cười tủm tỉm này, nàng sợ nhất,
thường hay cười cười nhưng có thể đâm ngươi một đao, có chết cũng không
biết chết như thế nào.
“Thích cốc chủ đối với thứ gì đó trên đài cao cũng có hứng thú sao?” Nam nhân mặt nạ cười hỏi.
Thích Vô Thương nhìn hắn một cái, không có trả lời.
“Kia không bằng chúng ta dựa vào bản lĩnh như thế nào?” Nam nhân mặt nạ đề nghị.
“Thiếu chủ……” Tử y lão giả vội la kên.
Nam nhân mặt nạ nâng tay ngăn cản lời nói kế tiếp của hắn, tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Thích Vô Thương, cười không ngừng khiến gan Tiết Mật
đều run rẩy.
“Đương nhiên có thể.” Thích Vô Thương hơi nhếch khóe miệng khẳng định nói, Tiết Mật ngẩng đầu nhìn hắn, môi khép mở vài lần, nhưng cũng không nói gì thêm.
Mà thuộc hạ nam nhân mặt nạ bên kia nhìn tình hình bên này có chút không đúng, đã sớm bỏ lại
đống linh thạch, đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt nghiêm túc, động tác
chỉnh tề, một chút cũng không có trạng thái điên cuồng lúc nãy.
Song phương cứ như vậy mặt đối mặt giằng co, đều không có nói chuyện.
“Kia, mời ngài trước!” Nam nhân mặt nạ đánh vỡ trầm mặc, làm tư thế mời.
Thích Vô Thương liếc mắt đánh giá hắn một cái, lại nhìn nhìn đài cao,
nắm Tiết Mật đi lên phía trước, trực tiếp lướt qua đám người kia, đi tới phía trước đài cao.
Tiết Mật một đường đi theo Thích Vô
Thương tuy rằng không có biểu tình gì, một bộ dáng cực kỳ bình tĩnh,
nhưng kỳ thật nàng rất khẩn trương chân nhỏ cũng muốn rút gân rồi. Đặc
biệt thời điểm đi qua đám người kia, ánh mắt mọi người 歘歘 bắn lại đây,
làm cho nàng lôi kéo tay Thích Vô Thương một khắc cũng không dám thả
lỏng.
Thích Vô Thương cẩn thận đánh giá cấm chế đặt trước
đài cao, cảm thấy hình như chưa từng gặp qua, hướng đài cao thử rat ay,
thế nhưng thấy nó đem công kích của mình phản lại gấp mười lần, vì thế
vội vàng ôm Tiết Mật tránh đi công kích, hơi hơi có chút chật vật.
Sau khi đứng vững thân mình, Thích Vô Thương nhìn về phía đài cao biểu
tình càng thêm thận trọng, nam nhân mặt nạ cũng dần dần thu liễm nụ
cười, nhìn về phía đài cao không nói gì.
“Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Tiết Mật thân thiết lôi kéo Thích Vô Thương trái phải nhìn nhìn.
“Không ngại.” Thích Vô Thương khoát tay áo.
“Thích cốc chủ, như thế nào? Không có chuyện gì đi?” Nam nhân mặt nạ ở
bên kia ân cần thăm hỏi, sau đó ra hiệu tử y lão giả một bên, “Thành
lão…….”
“Vâng” Tử y lão giả lĩnh mệnh theo trong tay áo xuất ra một vòng ngọc màu bạc, rót linh lực vào hướng phía đài cao, ý đồ đem cấm chế đánh vỡ.
Đột nhiên vào lúc này, sắc mặt hắn đỏ
bừng, động tác có vẻ thập phần cố hết sức, tay chân cũng bắt đầu không
nghe sai sử, đứng run run.
Nam nhân mặt nạ thấy thế sắc mặt nghiêm túc, “Thành lão, như thế nào……”
“Thiếu…..Thiếu chủ, vòng ngọc đang thoát ly khống chế của ta…….Giúp…….” Tử y lão giả nỗ lực hộc ra mấy chữ.
Nam nhân mặt nạ nghe xong, đang muốn tiến lên viện trợ, phát hiện vòng
ngọc đã bị đài cao hút vào một chút, tử y lão giả cũng ngã ngửa, ngã quỵ trên mặt đất, sắc mặt trở nên xám trắng.
Thấy thế nam nhân
mặt nạ cũng bất chấp vòng ngọc, vội vàng chạy đến bên người tử y lão
giả, nâng hắn dậy, nói, “Thành lão, ngươi thế nào?”
“Thiếu
chủ…… Chân nguyên của ta bị nó rút đi một nửa…….. Hiện tại căn bản không thể tạo ra linh lực…….” Tử y lão giả thở dốc nói.
Nghe vậy, nam nhân mặt nạ cùng mọi người nhìn hướng đài cao ánh mắt càng thêm sợ
hãi, Thành lão chính là có tu vi cao nhất trong đám người bọn họ, vừa
rồi, hắn cũng bị rút đi một nửa chân nguyên, đổi lại bọn họ căn bản là
chiếm không được cái gì tốt.
Tiết Mật nhìn trạng thái đám
người kia, cúi đầu từ chối một phen, sau đó ngẩng đầu kiên định nhìn
Thích Vô Thương, “Sư huynh, ta…… Ta nghĩ đi…….”
Thích Vô
Thương nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, trong mắt kinh nghi bất định (ngạc
nhiên nghi ngờ không bình tĩnh), “ Ngươi hẳn là biết……”
“Ta biết. Ta nghĩ thử xem, nó…… Nó một mực gọi ta……..” Tiết Mật nhìn lên đài cao, cắn cắn môi nói.
“Thật sự muốn đi?” Thích Vô Thương lại xác định.
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu.
“…… Tốt lắm, ngươi đi thử xem, ta luôn ở phía sau ngươi. Nếu không được thì lui về, ta có khả năng bảo vệ ngươi.” Suy tư một phen, Thích Vô
Thương vỗ vỗ đỉnh đầu Tiết Mật.
Nghe vậy, Tiết Mật hai tay
nhát mắt nắm chặt, trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi, hít sâu một hơi,
nhìn Thích Vô Thương đứng phía dưới, bắt đầu hướng đài cao tới gần.
Một bước, hai bước……
Cảm giác không có công kích, liền cắn răng một cái vọt qua.
Sau đó lúc mọi người trợn mắt há mồm, biến mất trên đài cao.
Thích Vô Thương thấy thế, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời đi cứu viện, qua
thật lâu sau, phát hiện đài cao cũng không có phản ứng gì, cũng chậm
chậm buông lỏng nắm tay.
Bên kia, tử y lão giả run rẩy giơ tay, chỉ hướng đài cao, “Thiếu chủ…….”
“Không cần nhiều lời.” Nam nhân mặt nạ từ trong túi trữ vật xuất ra một viên đan dược màu đỏ thắm cho hắn ăn, nói, “Hiện tại quan trọng nhất là ngươi cần dưỡng thương, cái khác cũng vừa mới bắt đầu.” Nói xong mắt
nhìn Thích Vô Thương cách đó không xa, lại nhìn nhìn đài cao linh thạch
căn bản nhìn không thấu, trong mắt quỷ quang chợt lóe qua.