Lúc này nhìn thấy
Tiết Linh, Tiết Mật mới biết được cảm tình của mình thế nào. Lúc trước
trong lòng bình tình tự an ủi mình nháy mắt nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc
này thì tan rả.
Gió có chút lớn, thổi tóc hai nữ tử bay lên, một người áo trắng, một người lục y, cách một biển người nhìn nhìn
nhau, nước mắt theo hai má trắng noãn không ngừng chảy xuống dưới, trong mắt dẫn theo chút vui sướng cùng không thể tin.
Phi như bay xẹt qua người bốn phía đang xem kịch, Tiết Mật nhào vào lồng ngực Tiết
Linh, nước mắt thi nhau chảy xuống, thập phần ủy khuất nói, “Tỷ…… Ô…….
Rốt cục tìm được ngươi, ta rất nhớ ngươi…..Ô ô…..”
Lúc hai
người ly biệt, Tiết Mật mới dần dần hiểu được, đối với vị tỷ tỷ này, kỳ
thật trong lòng mình đã sớm thừa nhận, thậm chí so với Tiết phụ còn sớm
hơn. Mặc kệ trong tiểu thuyết có phải hay không nữ chủ đều tốt, nữ tử
này là tỷ tỷ thân thể này, thời điểm nàng xuyên qua địa phương xa lạ
cùng sợ hãi bất lực, vẫn coi mình là thân nhân mà quan tâm, đem mình là
muội muội mà thương yêu, dùng ấm áp cùng yêu mến xua đi tất cả bất an
của mình, lúc ở Ngọc Linh sơn thì cùng mình sống nương tựa lẫn nhau, vẫn đều coi mình là người quan trọng nhất, mà loại cảm giác này lúc chia
lìa lại càng rõ ràng, không có giảm bớt một nửa.
“Mật
nhi…..Ta cũng tìm ngươi hảo khổ, may mắn ngươi còn sống, may mắn……” Tiết Linh gắt gao ôm lục y nữ tử trong lồng ngực, sợ buông lỏng tay nàng sẽ
không thấy.
Một đám người áo trắng phía sau ngạc nhiên đánh
giá một màn trước mặt này, không nghĩ tới Tiết Linh luôn luôn lạnh lùng
giống như huyền băng vạn năm cũng sẽ có một mặt như vậy, bất quá như vậy sinh động hơn, có chút sinh khí.
Chu tước lấy khuỷu tay
thụi thụi huyền vũ bên cạnh, cười nói, “Ai, không nghĩ tới ở đây có thể
gặp muội muội Tiết Linh. Chính là đám người phía sau muội muội kia có
điểm phiền toái, này, bên kia hẳn là người cái gì Lung Nguyệt cốc…….”
Nói xong hất cằm, chỉ hướng người Lung Nguyệt cốc.
Một nam
tử mặt lạnh đeo thanh kiếm nặng màu đen đặt tay trên thân kiếm, trầm
giọng nói, “Có lẽ là bọn hắn…….” Sau đó đem tầm mắt chuyển hướng mấy hắc y nhân bên kia.
“Tiết sư muội còn có tỷ tỷ sao? Ta như thế
nào không biết?” Lận Thương Lan nhìn người bên cạnh Tiết Mật, kỳ quái
hỏi Cảnh Trung Lưu.
Cảnh Trung Lưu hí mắt nhìn nhìn hai tỷ
muội ôm nhau trước mặt, đám người phía sau các nàng thực lực cũng không
kém Lung Nguyệt cốc, lại quay đầu nhìn hắc y nhân đầy mặt xơ xác tiêu
điều, nói, “Có lẽ ngươi không biết chuyện còn tốt hơn……..”
Tiết Linh ngẩng đầu nhìn Hắc y nhân dừng lại cước bộ, ngăn nắp tránh ra
một con đường, từ giữa đi ra một nam một nữ quen thuộc. Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy hai người, trong mắt bỗng dưng hiện ra cừu hận mãnh
liệt, đem Tiết Mật kéo ra phía sau, gắt gao cầm tay nàng, cả người cứng
lại bày ra tư thái nghênh chiến.
“Yêu, đây không phải Linh
nhi sao? Nửa năm không thấy bộ dạng càng tươi ngon mọng nước thôi. Phía
sau là Mật nhi đi, như thế nào vừa thấy Hồng Anh sư thúc liền bỏ chạy,
cũng không lên tiếng gọi.” Hồng Anh quở trách cười nói.
Tiết Linh hung hăng nắm tay, thần tình phẫn hận, “ Không cần ngươi ở trong
này giả mù sa mưa, như vậy chỉ làm ta càng thêm ghê tởm ngươi!”
Hồng Anh nghe vậy chậm rãi thu hồi khóe miệng cười cười, ánh mắt lạnh
như băng, “Tốt nhất không cần chọc giận ta, ta có thể đuổi giết ngươi
lần đầu, có thể đuổi giết ngươi lần thứ hai!” Nói xong nhìn nhìn đám
người chung quanh hai tỷ muội đang đề phòng nhìn mình, trào phúng nói, “ Qủa nhiên mẹ nào thì con nấy, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thủ đoạn
rồi, như vậy lệnh đường ở dưới cửu tuyền cũng có thể cười thoải mái!”
“So ra vẫn kém hơn ngươi, Hồng Anh sư thúc cùng Tiếu đảo chủ mới là một đôi bức người mà trời đất tạo nên đâu!” Tiết Mật từ sau Tiết Linh nhô
đầu ra, “Khờ dại” nói.
Hồng Anh nghe vậy trên mặt sát khí
càng nặng, khóe miệng nổi lên một mạt cười lạnh, “Tuổi còn nhỏ, mà lời
nói cũng sắc bén đó! Chúng ta đi, hi vọng hộ hoa sứ giả có thể vẫn che
chở ngươi, ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay ta! Đi!” Nói ẩn ý xong
phất tay áo rời đi, Hắc y nhân cũng phần phật theo sát ly khai.
Chờ đi đến chỗ khác trống trãi hơn, một hắc y thủ hạ khẩn cấp hỏi han,
“Phu nhân, vì sao buông tha bọn họ? Hai tỷ muội đều ở đó, không phải vừa lúc có thể một lưới bắt hết sao?”
Hồng Anh vừa vặn ứ đọng
cơn tức giận lập tức bạo phát toàn bộ ra, giơ tay cho người nọ một cái
tát, “Ngu xuẩn! Chúng ta đi lần này mục đích chính là di tích, bên người các nàng cao thủ không ít, ngươi là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương
sau đó bị người khác ngư ông đắc lợi sao?”
Tiếu Doanh nhìn
Hồng Anh động khí, đau lòng không chịu được, đối với tên hắc y nam tử
kia quát lớn, “Lăn xuống đi, thật mất mặt xấu hổ!” Sau đó lấy từ trên
người một bình ngọc sắc cao dược (thuốc cao), nâng lên tay Hồng Anh hơi
hơi phiếm hồng bắt đầu thoa lên, vừa thoa vừa nhắc mãi, “Nương tử, không tức giận, không tức giận a! Loại việc nhỏ này làm cho sinh khí không
đáng…….”
Hồng Anh mặc kệ động tác này, lạnh giọng nói, “Chờ
qua di tích, mọi người lập tức không từ thủ đoạn đem hai cái tiện nhân
này bắt lại cho ta, ta nhất định sẽ cho các nàng biết kết cục của việc
chọc giận ta!”
“Nghe thấy không?” Tiếu Doanh lập tức quay đầu đối với thủ hạ lớn tiếng nói.
“Vâng”
Hồng Anh giương mắt nhìn bộ dạng Tiếu Doanh, môi khé mím, ánh mắt biến hóa kỳ lạ.
Bên kia, Tiết Linh cùng Tiết Mật hai người mặt đối mặt, ai cũng không
nói gì, người chung quanh thấy các nàng cứ đứng như vậy, rất kỳ quái
nhưng cũng không có người mở miệng, không khí quỷ dị tràn ngập.
“Mật nhi…..” Tiết Linh mở miệng đầu tiên, “Ngọc Linh sơn đã không còn……” Trong thanh âm mang theo chút thống khổ.
“Ta nghe thấy được……Là Hồng Anh sư thúc sao?” Tiết Mật hỏi.
“Còn có……Khánh Dương sư thúc…….”
Tiết Mật nghe vậy, sắc mặt khiếp sợ, tiếp theo hoãn xuống dưới, “Nguyên lai…….Khó trách…….”, sau đó có chút khó có thể mở miệng nói,
“Tỷ…….ngươi……ngươi quay về nhà sao?”
“……Ân.” Tiết Linh cắn môi, “Phụ thân hắn…..”
Tiết Mật ngẩng đầu, hốc mắt lại tràn đầy nước mắt, “Phụ thân hắn……Vì
cứu ta……Chính mình lưu lại đối mặt những người đó……Ta cũng không biết
hắn rốt cuộc….Rốt cuộc……” Nói xong khóc càng lợi hại hơn.
Tiết Linh thấy thế đau lòng không thôi, lập tức đem nàng ôm, không ngừng an ủi nói, “Không có việc gì, Mật nhi không khóc, phụ thân chúng ta
cùng đi tìm, kẻ thù sư môn chúng ta cùng nhau báo, ta mới không tin hắn
lại rời bỏ chúng ta, nhất định có thể tìm được! Đúng hay không…..”
Tiết Mật đỏ mắt ngẩng đầu, gật gật, “Ân…..”
“Tốt lắm, Mật nhi của ta đã trưởng thành, ngươi khóc bằng hữu sẽ chê
cười ngươi.” Tiết Linh hướng đám người Lung Nguyệt cốc phía sau Tiết Mật cười cười.
“A?” Tiết Mật máy móc quay đầu lại, xong rồi, cảm tình tràn ngập đầu, sẽ không bị phát hiện đi.
Nhìn thấy mặt Thích Vô Thương lạnh nhạt, Tiết Mật khẩu khí có chút dãn
ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Trung Lưu biểu tình “Chờ ngươi giải
thích”, tâm lập tức treo ở trên cao, sau đó kiên trì giới thiệu, “Đây là sư huynh ta, Thích Vô Thương. Bên cạnh bạch y gọi là Cảnh Trung Lưu,
Lam y gọi Lận Thương Lan, mấy người khác đều là bằng hữu của ta ở Lung
Nguyệt cốc. Vị này chính là Tiết Linh tỷ tỷ của ta.”
“Sư
huynh? Lung nguyệt cốc?” Tiết Linh sắc mặt trịnh trọng nhìn qua. Thế lực Lung Nguyệt cốc có thể nói là số một Tu chân giới hiện nay làm việc
thỏa đáng không thẹn với ai, Mật nhi như thế nào lại đi cùng bọn họ,
huyền y nam tử kia hẳn là Lung Nguyệt cốc chủ, Mật nhi thế nhưng gọi hắn là sư huynh, xem ra nửa năm này Mật nhi hẳn là gặp không ít chuyện.
“Mọi người hảo. Đa tạ mọi người trong khoảng thời gian này chiếu cố
muội muội ta, hy vọng nàng không có cho các ngươi thêm phiền toái.” Tiết Linh tự nhiên hào phóng chào hỏi.
Mọi người Lung nguyệt cốc cũng đều gật đầu bày tỏ.
“Mật nhi lại đây, ta giới thiệu cho ngươi đồng bạn của ta trong nửa năm qua.” Cùng người Lung nguyệt cốc nhận thức xong, Tiết Linh lôi kéo Tiết Mật hướng Vũ Văn Tắc đi đến.
“Vị này chính là trang chủ Ảnh Nguyệt sơn trang Vũ Văn Tắc, lúc trước ta bị Hồng Anh đuổi giết chính
là được hắn cứu. Mấy người khác là Thanh Long, bạch hổ, chu tước, huyền
vũ.” Tiết Linh từng cái giới thiệu.
Tiết Mật đi theo từng
bước từng bước chào, trong lòng lại kinh ngạc dị thường, bớt chút thời
giờ liếc xem, phát hiện đều là người thập phần xuất sắc, cho dù cùng
Thích Vô Thương bọn họ so sánh cũng không ai nhường ai, hồi nãy còn đoán bọn họ từ đâu tới. Hiện tại mới hiểu được, có thể cùng nam phụ cân sức
cân tài chỉ có thể là nam chủ đúng không? Tuy rằng không biết vì sao
kịch tình lại trước nửa năm, nhưng khi nữ chủ bị đuổi giết được nam chủ
cứu điểm này cũng không có thay đổi, bất quá cũng may mắn không thay
đổi……
Tiết Mật nghĩ vậy ánh mắt nhìn Vũ Văn Tắc càng thêm
cảm kích, đối với hắn cúi người vái chào, “Cảm ơn Vũ Văn ca ca! Cảm ơn
ngươi đã cứu tỷ tỷ ta.”
Vũ Văn Tắc thấy thế sắc mặt hơi nhu hòa nói, “Không khách khí.”
Tiết Mật thấy cái dạng này của hắn, hảo cảm càng sâu, thật tốt……Tỷ phu
a! Đang nghĩ ngợi đột nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh bóp bóp khuôn mặt
phấn nộn của mình.
“Tiết Linh, muội muội ngươi quả nhiên như ngươi nói thật đáng yêu, chơi thật tốt……” Chu tước phía sau Vũ Văn Tắc
chen tới, lấy tay bóp khuôn mặt Tiết Mật, càng không ngừng xoa, một bên
xoa một bên còn nói, “Ngô…..Xúc cảm thật tốt……”
Tiết Linh cười tủm tỉm nhìn thấy muội muội nhà mình chịu khổ độc thủ của chu tước, không có ngăn cản.
“Chít chít……Thu ngẫu……” Tiết Mật cà lăm nói không rõ.
Nhưng vào lúc này, một hồ sâu cách đó không xa đột nhiên quang hoa đại
thịnh, phát ra hào quang màu đỏ chói mắt, tất cả mọi người ngừng lại,
nhìn thấy mặt hồ nước màu đen vẻ mặt mang kích động.
“Lại mở ra…… Lại mở ra……”
“Nhanh lên…… Lần này không biết có thể vào được hay không?”
“ Nhanh như vậy làm gì, chúng ta khẳng định là không làm trò……”
“Mã Đức, cho dù xem náo nhiệt lão tử cũng muốn chiếm vị trí tốt!”
Mà ở bên Tiết Mật, mọi người cho nhau cái liếc mắt, cũng bắt đầu hướng bên kia đi đến.
Ở đầu khác, Hồng Anh nhìn thấy hồng quang tận trời, cước bộ không ngừng, trong mắt mang theo mạt tình thế bắt buộc.