“Vị này là?” Dạ
Linh Uyển lúc này mới phát hiện ra Bạch Y Vân, vừa nhìn thấy nàng không
khỏi sửng sốt. Nữ tử này cốt khí thanh cao thật làm người khác không thể coi thường.
“Mẹ, đây là Bạch tỷ tỷ. Tỷ ấy đi theo biểu ca để báo ân.” Lãnh Vân nhanh nhảu trả lời.
Dạ Linh Uyển ngơ ra. Báo ân? Tiểu tử Tử Luân này tính tình so với trượng
phu của nàng chỉ hơn chứ không kém. Vừa lãnh ngạo lại có phần âm hiểm
thích trêu chọc người khác. Nếu nói hắn cho nữ tử này đi theo bên cạnh
để nàng báo ân, chi bằng nói để hắn tiện tay trêu chọc người ta đi. Mà
nữ tử này nhìn qua cũng biết không phải loại tiểu thư khuê các chân yếu
tay mềm mà nàng chán ghét, xem ra đến cuối cùng cũng chưa biết ai là
người chịu thiệt đâu. Dạ Linh Uyển cùng Thần Thiên Quân Hoa ăn ý liếc
mắt một cái coi như đã hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
“Bằng hữu của Tử Luân thì không cần khách sáo, cứ tự nhiên như người trong
nhà là được.” Dạ Linh Uyển híp mắt cười, thân thiện đến bắt lấy tay Bạch Y Vân. Thường nói những người giống nhau thì thu hút nhau, nữ tử này
cũng không khác nàng hồi còn trẻ đâu.
“Ai, trẻ tuổi thật tốt, ta nhìn các con mà nhớ đến lúc xưa.” Dạ Linh Uyển than thở, bây giờ nàng cũng đã gần bốn mươi rồi.
“Mẹ lúc nào cũng trẻ hết, làm sao mà phải suy nghĩ chứ.” Lãnh Vân không cho là đúng nói. Mẹ tinh thông y thuật, nhìn người cũng chỉ hơn ba mươi một chút thôi.
“Vân nhi, miệng của con càng ngày càng ngọt rồi
đấy.” Dạ Linh Uyển cười , hai nhi tử của nàng cũng may không phải phiên bản băng lãnh thu nhỏ của trượng phu.
“Dạ phu nhân, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Bạch Y Vân cười nhẹ nói với Dạ Linh Uyển.
Mọi người ở đại sảnh hơi im lặng một chút nhìn nhau rồi khó hiểu.
“À, được thôi. Mọi người cứ tiếp tục đi, chuyện nữ tử chúng ta cần nói
riêng.” Dạ Linh Uyển mỉm cười trấn an mọi người, nàng tin ai cũng nhìn
ra Bạch Y Vân không phải người có mưu đồ.
Hai người cùng đi ra phía sau hoa viên, hai nữ tử lãnh ngạo như nhau, đứng cạnh nhau đúng là thêm mấy phần thi vị.
“Dạ phu nhân thấy sống ở đây như thế nào?” Bạch Y Vân hờ hững hỏi, đôi mắt
vô cảm nhìn lên mặt trăng. Nàng thật không hiểu, tại sao nhân loại đứng
dưới trăng tâm tình lại nảy sinh nhiều biến đổi vi diệu. Còn nàng, một
chút cảm xúc cũng không có, chỉ có một chút đau thương không hiểu rõ,
chẳng lẽ thần tiên đúng là vô tình như nhân loại thường nói hay sao?
“Ta chỉ cần được ở bên trượng phu và nhi tử, ở đâu cũng sẽ tốt.” Dạ Linh
Uyển trả lời, nét mặt nàng tự nhiên toát ra vẻ hạnh phúc.
Bạch Y
Vân đạm cười, cũng chỉ là một nhân loại, đã sai nhiều năm như vậy rồi,
để nàng ta ở lại đây cả đời cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng.
“Bạch cô nương, ta không biết giữa cô nương và Tử Luân trong lúc này là quan
hệ gì, nhưng cô nương là nữ tử đầu tiên mà ta thấy Tử Luân nguyện ý ở
cùng.” Dạ Linh Uyển bước đến đứng sóng vai cùng Bạch Y Vân, cũng không
nhìn vẻ mặt nàng mà chỉ kể lại chuyện xưa.
“Khi Tử Luân còn nhỏ,
trong hậu cung tranh đấu liên miên. Lúc đó hoàng hậu cũng không nhu hoà
hiền từ như bây giờ, nàng ấy cũng bị cuốn vào cuộc chiến ấy nên không
thể quan tâm tận tình đến hắn. Hắn mới chỉ là một đứa nhỏ thì làm sao có khả năng tự vệ, bị những phi tần đó ngầm ám hại. Đến khi mọi chuyện đã
ổn, hắn lúc đó đã trở thành một người khó nắm bắt rồi, đối với nữ nhân
cũng là chán ghét.”
Bạch Y Vân nghĩ đến vẻ mặt tà mị của Thần Thiên Tử Luân. Hắn, lại có lúc bất lực, không thể làm gì sao?
“Tử Luân, ta nghe nói con đuổi Tuyết Băng công chúa đi?” Thần Thiên Quân Hoa lạnh nhạt hỏi.
Thần Thiên Lãnh Vân đang cùng Tiểu Linh, Tiểu Bạch chơi cũng căng tai lên
nghe. Hắc hắc, biểu ca sẽ bị cha trách cho mà coi, dám đuổi công chúa
người ta về nước.
“Phải.” Thần Thiên Tử Luân tuỳ ý trả lời, công
chúa Tuyết Băng gì đó bây giờ không ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Hắn còn đang bận xem vật nhỏ chống đối hắn kia khi nào mới trở về.
“Tốt, mấy nữ nhân phiền phức đuổi hết đi.” Thần Thiên Quân Hoa buông một câu chẳng mấy tốt đẹp.
Thần Thiên Lãnh Vân nghe xong xém chút muốn xỉu, hắn làm sao lại quên hai
cái người kia là một bản sao với nhau chứ. Thần Thiên Lãnh Phong thì phì cười, quả nhiên huyết thống là thứ thật vi diệu. hắn hắng giọng nói với Thần Thiên Quân Hoa.
“Cha, người ta dù sao cũng là công chúa một nước, đuổi về như vậy có thể gây ra chiến tranh.”
“Hừ, nếu lão vua Tuyết Băng muốn gây chiến, binh của hắn đừng mơ qua được
biên giới.” Thần Thiên Tử Luân hừ lạnh, muốn đấu với Thần quốc còn phải
xem bản lãnh của hắn như thế nào.
Thần Thiên Lãnh Phong nhún vai, việc xuất binh cũng không phải hắn quản. Đang lúc mọi người thanh thản
bàn chuyện quốc gia thì Hồ Lam, ám vệ thân cận của Lãnh Phong đi vào đưa tín thư cho hắn, cùng lúc Lâm Việt cũng đi vào báo tin cho Tử Luân. Lúc này, Lãnh Phong đúng là chỉ biết cười khổ.
“Biểu ca, đúng ý huynh rồi nhé, Tuyết Băng động binh rồi.”
Thần Thiên Tử Luân không cho là đúng lạnh lùng đứng lên.
“Lão đã chuẩn bị bao nhiêu năm, ta cho lão cơ hội để sớm diệt trừ thôi.” Nói xong liền rời khỏi đại sảnh đi tìm Bạch Y Vân trở về.
Mấy ngày
liên tục Thần Thiên Tử Luân bận rộn việc quân cơ, cũng không trở về Đông cung. Hôm nay lúc hắn trở về lại không nhìn thấy Bạch Y Vân đâu.
“Người đâu.”
“Có nô tỳ.”
“Bạch Y Vân đâu?”
“Bẩm thái tử…Bạch cô nương…Bạch cô nương…” Tiểu cung nữ đáng thương lắp bắp không nói ra lời.
“Nói!” Giọng nói uy nghiêm đầy uy hiếp khiến tiểu cung nữ vội vã quỳ sụp xuống.
“Thái tử tha tội, Bạch cô nương đi đâu nô tỳ cũng không biết.” Sáng giờ vốn
không thấy Bạch Y Vân ra khỏi cửa, cô nương ấy lại đột nhiên biến mất,
cung nữ thân cận như nàng ta không phải là muốn chết sao.
“Lâm Việt, sai người đem nàng ta đi.” Thần Thiên Tử Luân lạnh lùng ra lệnh.
“Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng…”
“Không cần trừng phạt nàng ấy.” Bạch Y Vân không biết từ đâu xuất hiện, lạnh nhạt ra mặt giải vây cho tiểu cung nữ kia.
“Ngươi đi đâu?” Thần Thiên Tử Luân gầm nhẹ gỏi.
Lâm Việt biết ý trước đem cung nữ kia ra ngoài, không làm phiền đến hai người.
“Đó là chuyện của ta.” Bạch Y Vân vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Thần Thiên Tử Luân nheo mắt, nàng ta lại muốn chống đối hắn. Tốt! Bàn tay
không khách khí vươn ra ôm lấy nàng, nhanh chóng cướp lấy đôi môi hồng
mềm mại, trước khi nàng kịp cắn hắn đã kịp rời đi. Bạch Y Vân sờ sờ đôi
môi sưng đỏ của mình, nét mặt thoáng giận, cổ tay vừa động đã bị hắn bắt lấy.
“Ta đã nói rồi, ta càng thích ngươi chống đối ta.”
Thần Thiên Tử Luân buông nàng ra ngồi lại trên ghế.
“Chuẩn bị đồ, ra biên cương với ta.”
“Ta không đi.”
“Ngươi không phải muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta để báo ân sao?”
“Được.” Bạch Y Vân mím môi, tên này, đáng ghét!
Thần Thiên Tử Luân thấy nàng đồng ý đi cùng mình thì vui vẻ ra mặt, nhưng
nghĩ đến cái lý do vớ vẩn kia thì không khỏi hờn giận. Ở cùng hắn có
chán ghét đến vậy sao?
Sáng hôm sau Thần Thiên Tử Luân mang theo
hai vạn binh mã tiến đến biên giới phía Bắc. Đi cùng hắn ngoài Bạch Y
Vân, bốn thuộc hạ thân cận còn có Tiểu Linh và Tiểu Bạch. Hai nhóc này
vốn chơi cùng Lãnh Vân, nhưng vừa nghe đến có chiến loạn thì lập tức bỏ
rơi tiểu tử kia để bám lấy Bạch Y Vân cùng lên đường khiến Lãnh Vân tức
giận không thôi.
Thần Thiên Tử Luân ngồi xe ngựa riêng với Bạch Y Vân, nhìn nàng tựa vào một góc thì muốn tới gần. Hắn vừa động, đôi mắt
vốn đang nhắm nghiền của Bạch Y Vân liền mở ra, nhìn thẳng hắn đầy đề
phòng. Thần Thiên Tử Luân giận rồi, nàng ta dám lộ vẻ xem hắn như phường hái hoa tặc, được lắm. Bạch Y Vân nhanh, Thần Thiên Tử Luân còn nhanh
hơn, nàng chưa kịp chạy khỏi vị trí cũ đã bị hắn tóm được.
“Thần Thiên Tử Luân, ngươi đừng quá đáng.”
“Ta thì làm sao? Ta chính là thấy hứng thú với ngươi.”
Bạch Y Vân dù là thần tiên có mấy vạn năm tu vi nhưng cũng chỉ là nữ tử, lại luôn ở trong Tuyệt cốc, đối với chuyện nam nữ vẫn là mờ mịt. Nàng chỉ
cảm thấy quẫn bách khi bị hắn ôm lấy, tim đập rất nhanh, cũng không hiểu vì sao. Thần Thiên Tử Luân vẻ mặt yêu mỹ đắc ý, bàn tay càng siết chặt
thắt lưng tinh tế của nàng.
“Ngươi đừng không biết tốt xấu.” Bạch Y Vân không khách khí đánh vào tay hắn, thân hình cũng vặn vẹo muốn
thoát đi. Nhưng nói thế nào thì nam nữ hữu biệt, nếu nàng sử dụng tiên
khí thì quá dễ dàng rồi, đằng này làm sao có thể sử dụng với một phàm
nhân cơ chứ.
Bạch Y Vân cuối cùng cũng lười động, lạnh nhạt nhắm
mắt lại, coi như hắn không tồn tại. Thần Thiên Tử Luân hài lòng đến nỗi
cất tiếng nói mà khoé môi vẫn nhếch lên.
“Như vậy mới ngoan.”
Hành quân gần mười ngày mới đến biên giới với Tuyết Băng, nơi này khác với
kinh thành, tuyết rơi quanh năm, biên cảnh trắng xoá một màu của tuyết.
“Đi đâu?” Thần Thiên Tử Luân thấy vừa tới nơi Bạch Y Vân đã định rời đi thì bắt lấy cổ tay nàng.
Bạch Y Vân không hài lòng nhíu mi nhưng cũng lạnh giọng trả lời hắn.
“Ngươi bận việc của ngươi, ta đi trước không được sao?”
“Không được, ngươi phải theo bên cạnh ta.” Thần Thiên Tử Luân không do dự cự
tuyệt. Nơi này là biên cảnh, tuy vẫn là địa phận của hắn nhưng cũng cần
đề phòng.
“Ta mệt.”
Thần Thiên Tử Luân cau mày nhìn thẳng gương mặt nhỏ nhắn của nàng, thở dài thoả hiệp.
“Lại đây, ta ôm ngươi, cứ ngủ đi.” Hắn thoải mái mở ra áo choàng, vẻ mặt còn thật sự là hắn đang chịu thiệt. Bạch Y Vân cũng hết cách, đành im lặng
đi theo bên cạnh hắn vào quân trướng của chủ soái.